Tách trà đó, chỉ khẽ nhấp vài ngụm mà thôi, công hiệu của thuốc lại
dường như rất mạnh mẽ, Bách Sanh làm đi làm lại rất lâu. Tiểu Liêu sau
vài lần la khóc đến cuối cùng đã khóc không nổi, chỉ lấy tay che mắt,
cắn chặt môi không dám nhìn hắn. Cơ thể bị hắn làm cho đau rát như kim
châm, trái tìm thì càng lúc càng lạnh buốt, giống như cây cối chết khô
hoang vu.
Giờ phút này Bách Sanh thật sự hốt hoảng, hoàn toàn không biết chính
mình đang làm cái gì. Bị dục vọng khống chế trở thành 1 con dã thú điên
cuồng đoạt lấy.
Nửa đêm khi tinh thần đã dần dần được trở lại, đưa tay gác trán nhìn
lên trần nhà thật lâu . Ngồi dậy nghiêng đầu, nhìn Tiểu Liêu bên cạnh
đang cuộn người trong khăn trải giường trắng noãn nằm đối lưng với hắn.
Vài sợi tóc vương mồ ôi dính ở khóe môi.
Đầu óc hắn bây giờ cứ như là cái CPU ngừng hoạt động. Thậm chí hy
vọng chính mình đang bị dược tính của thuốc làm mê mụi mà sinh ra ảo
giác. Hắn rung rẫy đưa tay vén sợi tóc trên trán nó. Sắc mặt Tiểu Liêu
tái nhợt, ngủ cũng không ngon. Lông mi nhanh chóng cúp lại 1 chỗ, 2 tay
nắm thành quyền đặt ở miệng, cả người cuộn lại như trẻ con nằm trong
vòng tay mẹ.
Bách Sanh nhẹ di chuyển nó. Nó giống như bị bàn tay động vật lớn chạm đến lập tức co rúm người. Bách Sanh dừng lại không dám chạm tay nữa,
cơn đau trong lòng từng đợt từng đợt kéo về. Tiểu Liêu trong lòng hắn,
hắn rất thích, thích đến nỗi chỉ muốn nâng niu yêu thương. Không dám
chạm vào 1 sợi tóc của nó. Cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ lại tổn
thương nó như vậy. Lại càng không dám nghĩ sẽ cướp đi lần đầu tiên của
nó trong tình huống như thế này.
Bách Sanh sững sờ nhìn tấm lưng trần của nó, trên đó điểm những vết
tích hồng hồng mập mờ. Hắn thậm chí không nhớ rõ bản thân đã trải qua
quá trình cả đêm như thế nào, có phải là từ đầu đến cuối dều bị hiệu lực của thuốc khống chế gắt gao không chịu đựng nổi? Lúc này cố gắng nhớ
lại, một chút chi tiết cũng không nhớ ra. Chỉ có loại cảm giác tê buốt
đến xương tủy ngược lại vẫn còn âm ỷ lưu lại trong cơ thể là có thể nhớ
được rõ ràng.
Hắn ảo não, không biết tại sao mà Tiểu Liêu lại xuất hiện ở đây. Hắn lựa chọn không về nhà cũng là sợ tình huống thế này xảy ra.
Chậm rãi đến gần nó, đưa tay vỗ về trán nó, tay xuyên qua cổ nó, lặng lẽ kéo nó đặt vào trong ngực mình.
Tiểu Liêu giật mình tỉnh, nhớ đến tất cả những chuyện đó, dùng sức tay chân bắt đầu đẩy hắn ra. Miệng thì vẫn hô đau.
Bách Sanh đau lòng ôm lấy nó, dùng tay trấn an vuốt lưng nó, giống như đang vỗ về trẻ con “Yên lặng, Tiểu Liêu ngoan.”
Dỗ rất lâu, tình trạng của nó mới ổn định lại, ngoan ngoãn rút vào
trong ngực hắn. Thúc thít cắn lưng hắn, nước mắt tràn xuống miệng nói
“Bách Sanh, rất đau.”
Bách Sanh nhìn thấy nó như vậy, trong lòng càng thêm tự trách. Khóe
môi lành lạnh kề sát trán nó, thấp giọng nói “Anh biết, là anh không tốt … dọa Tiểu Liêu sợ rồi.”
Tiểu Liêu nghe thấy giọng hắn nhẹ nhàng như trở về ngày xưa, cảm giác vừa thật vừa giả. Từ trong lòng ngực ngẩng đầu nhìn hắn, đôi môi hồng
hồng còn ngấng lệ. Bách Sanh nhìn thấy ánh mắt mê man của nó, ôm nó càng chặt hơn. Cắn răng hận không thể đem Lâm Lâm và Doãn Thịnh ăn tươi nuốt sống. Hắn cuối đầu, ánh mắt nhu tình “Bây giờ, còn đau không?”
Tiểu Liêu gật đầu, rút trong lòng hắn, không động đậy. Bách Sanh muốn ôm nó ngồi dậy đi giặt mọi thứ. Tiểu Liêu siết chặt vào áo tắm hắn mới
mặc vào, Bách Sanh hết cách đành nằm trở lại ôm lấy nó. Tiểu Liêu vẫn
run rẫy, Bách Sanh biết nó đã bị hắn dọa không ít. Bị cái tình huống ngu ngốc của chính mình ức hiếp, hắn lo sợ sẽ để lại tâm ma trong lòng nó,
trong đầu lại càng tự trách bản thân nhiều hơn.
Tiểu Liêu rút trong người hắn 1 lúc lâu mới lên tiếng “Anh, có phải ghét em?”
Bách Sanh càng siết chặt vòng tay, trong lòng lại càng khó chịu
“Không phải, anh thích em, rất thích … nói chung là anh không tốt, sau
này sẽ không xảy ra việc như thế nữa đâu.” Yên lặng 1 lát, cảm thấy cần
thiết phải giải thích với nó, bản thân gầy dựng tín nhiệm trong lòng nó
rất khó, không muốn để tan rã như vậy “Anh bị người khác hại.”
Tiểu Liêu ngu ngơ nhìn hắn, hiển nhiên không hiểu ý của hắn, đầu óc
thật vất vả dạo qua 1 vòng “Chính là nói, vừa rồi không phải Bách Sanh?”
Bách Sanh cảm thấy giờ phút này nó mới chính là “đại trí giả ngu” ,
chính mình không giải thích được mà nó nói 1 câu đã tới trọng điểm rồi,
hắn ôm lấy nó chon sâu vào ngực mình “Đúng, anh không nỡ tổn thương em,
cho nên Tiểu Liêu hãy quên đi anh của trước đó, nhớ anh như bình thường
là được rồi.”
“Ờ.” Tiểu Liêu gật đầu đáp lại.
Bách Sanh ôm nó, suy nghĩ của hắn giờ phút này thật rất loạn. Nếu như đối phương cho thuốc hắn chỉ với suy nghĩ răng đe thì không giống lắm.
Vì sau đó hắn tự mình giải quyết được thì răng đe cái gì? Nghĩ đến lời
của Lâm Lâm hỏi hắn có muốn cô ta giúp hay không? Bách Sanh hồ như đã
hiểu ra được điều gì đó. Nhưng đột nhiên Lâm Lâm buông tay thì hắn vẫn
có chút mơ hồ. Mắt hắn bắt đầu tối sầm lại, món nợ này đối với Doãn
Thịnh, hắn nhất định sẽ trả lại gấp vạn lần.
Tiểu Liêu mở to mắt, không chớp lấy nhìn Bách Sanh, hắn cũng hy vọng
nó có thể thấu triệt hết mọi chuyện, bàn tay nhẹ nhàng nắm trọn lấy cả
tay nó “Sợ anh rồi.”
Tiểu Liêu buông mắt “Sợ thật rồi.”
Bách Sanh ôm nó đặt nằm nghiêng lại, để sườn mặt nó đặt ngay trái tim mình “Tiểu Liêu vẫn còn sợ vậy sao?”
Tiểu Liêu ghé vào chỗ vòng ngực rộng của hắn, từ từ nhắm 2 mắt lặng
lẽ nghe tiếng tim hắn đập, trầm ổn mạnh mẽ, chính là thứ tần suất quen
thuộc này, bất an cũng dần dần vơi đi, 2 mi run rẫy “Bách Sanh đêm qua,
rất đáng sợ.”
Hắn yên lặng siết chặt lấy nó, như có xương cá nghẹn trong miệng, rất lâu mới thốt lên “Là anh không tốt.”
Tiểu Liêu vươn đôi mắt đen yên lặng ngắm nhìn hắn, Bách Sanh sờ nhẹ 2 má nó “Tiểu Liêu … hôn anh.”
Tiểu Liêu nhìn hắn 1 hồi, hướng lên trên từ từ hôn lên mặt hắn.
Bách Sanh mỉm cười “Em tha thứ cho anh sao?”
“Ờ.” Tiểu Liêu an tâm tựa vào ngực hắn, không lâu đã ngủ thiếp đi,
cái miệng nhỏ khẽ nhếch nhẹ, bởi vì trong tư thế nằm nghiêng, đến nỗi có chút nước bọt vươn ở người hắn. Bách Sanh nhìn nó với ánh mắt cưng
chiều vô bờ bến. Nhìn nó như vậy, nếu thật sự không hiểu, sẽ ghê sợ.
Nhưng cho dù là gì đi nữa thì hắn cũng để ý. Hắn nghĩ kiếp này chỉ cần
có nó bên cạnh là quá tốt rồi.
Lúc ánh sáng mặt trời bắt đầu chiếu xuống, Bách Sanh khẽ đánh thức
nó. Tiểu Liêu mơ màng xoa mặt. Bách Sanh giúp nó mặt áo vào, ôm nó đi
vào phòng tắm, giúp nó rửa mặt. Đến khi Bách Sanh mặc quần áo xong đi
vào phòng tắm nhìn thấy Tiểu Liêu đang ngậm bàn chải, một tay chống cằm, tựa lên bồn rửa tay làm dáng gà con mổ thóc mà ngủ gật. Bách Sanh vừa
tức vừa mắc cười, thế này cũng ngủ được, nàng ngốc này thật đúng là đạt
trình độ thích ứng trong mọi hoàn cảnh.
Hắn cuối đầu nhẹ cắn chóm mũi của nó “Dịch Tiểu Liêu, đổi tên thành Dịch Ngủ Gật là được rồi, cô em Tiểu Ngủ Gật.”
Tiểu Liêu vẫn cố gắng không muốn mở mắt “Bách Sanh, rất buồn ngủ, sao lại phải dậy sớm.”
“Chúng ta phải trở về trước bữa sáng, bằng không Tưởng Mạch lại dài
dòng.” Hắn nặn kem đánh răng, bắt đầu đứng cạnh nó đánh răng.
Tiểu Liêu cắn bàn chải, chăm chú nhìn hắn trong gương, Bách Sanh theo gương nhìn nó đang ngẩng người nhìn mình, mỉm cười “Ngốc, nhìn cái gì?”
“Như vậy, thật tốt.” Tiểu Liêu mỉm cười bắt đầu đánh răng, mỗi người 1 bên, 1 cao 1 thấp. Nó và hắn.
Bách Sanh biết ý nó, đánh răng xong, cuối xuống đến trước mặt nó nói “Vậy … thế này cả đời có được không?”
Tiểu Liêu nheo mắt cười, dùng cái miệng còn đầy bọt hướng đến mũi hắn cắn “Được, được.”
Hắn vuốt đi bọt dính trên mũi mình “Dịch Tiểu Liêu, biết anh vừa mới rửa mặt không?”
Tiểu Liêu lấy cái khăn bên cạnh đưa cho hắn “Bách Sanh rất đáng yêu, lần sau, cùng nhau chơi tắm chung.”
Nhìn thấy cái người với làn da trắng nõn đi ra khỏi phòng tắm vừa đi vừa hát “Tôi thích tắm, tôi yêu tắm.” hắn càng thêm ão não, lúc nào cũng vậy, nha đầu đó thiệt không biết sợ là gì mà.
*
Năng suất của Dịch Phong rất nhanh, Doãn Thịnh thiệt hại nặng nề. Kim Uyển vì tổ chức hoạt động mại dâm vị thành niên nên bị đóng cửa, phía
sau Doãn Thịnh không biết rốt cuộc có thế lực chống đỡ nào, chuyện thế
mà ngay cả 1 cọng tóc gã cũng không bị thương tổn, được nộp tiền và bão
lãnh tại ngoại. Nhưng khí thế đã giảm đi không ít.
“Bốp” một cái bạt tai rõ mạnh làm Lâm Lâm ngã nhào xuống đất,
Doãn Thịnh đến cạnh cô, ngón tay thon dài chầm chậm trượt từ đỉnh đầu cô xuôi xuống dưới, đột nhiên gã dùng lực kéo tóc cô, nhưng theo đó lại là giọng điệu vô cùng mềm mỏng “Không phải nói cô đối phó với nó rồi sao?”
Da đầu Lâm Lâm đau buốt, nhưng vẫn ngấm ngầm chịu đựng không nói gì, chỉ nâng tay chùi đi vết máu vươn ở khóe miệng.
Doãn Thịnh nheo mắt, buông tóc cô ra, nhẹ nhàng kéo cô ngồi thuận
lại, duy trì tư thế ngồi xổm như ban đầu “Lúc trước cô bảo sẽ lo liệu
nó, nói có thể giải quyết, bây giờ thì sao, HẢ?”
“Em … em cứ tưởng hắn sẽ nghe em khuyên.” Lâm Lâm thoáng chút lo sợ, không dám ngẩng đầu nhìn gã.
Doãn Thịnh đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, nhìn cảnh đêm với
những ngọn đèn dầu suy tàn. Cuối đầu nhìn cái bật lửa trên tay, quẹt 1
cái.
Lâm Lâm nhìn thân hình cao to của gã, hình dáng bên ánh lửa lúc rõ
lúc mờ, đứng dậy đi hướng về gã, thấp giọng cầu xin “Có thể, nể tình em
17 tuổi đã đi theo anh, lần này.. bỏ qua đi, được không? Đừng tìm anh ấy gây rắc rối nữa.”
Dường như gã cười 1 tiếng, nhưng khi quay lại nhìn cô chỉ còn đọng
lại là 1 nụ cười lạnh đạm xa cách “Sao nhỉ, cô với nó vẫn tình sâu nghĩa trọng thế à, năm lần bảy lượt bảo vệ nó?” Gã lại yên lặng, ánh mắt có
chút đâm chiêu “Ba nó là Dịch Phong?”
Lâm Lâm không rõ cho nên gật đầu, Doãn Thịnh nhếch nhẹ môi “Thật
sao?” Lâm Lâm nhìn thấy trong mắt gã đang có mưu tính gì đó, thấp thỏm
không yên đứng phía sau gã.
Doãn Thịnh đưa tay lên sờ má cô, vẫn giống như trước không thể phân biệt được thật giả trong lời nói đó “Đau sao?”
“Không đau.” Lâm Lâm nhỏ giọng nói.
Doãn Thịnh híp mắt, cuối đầu hôn cô, Lâm Lâm run rẫy nhắm mắt lại,
Doãn Thịnh dừng lại trên môi cô thấp giọng nói “Dịch Bách Sanh phải
không? Tôi nhớ kỹ rồi.”
Lâm Lâm trợn mắt nhìn gã, nụ cười của gã lạnh thấu tâm can người ta,
đưa tay nắm lấy hàm dưới cô “Nhớ kỹ, tôi là 1 người đàn ông không biết
yêu, cho nên đừng nghĩ theo tôi đến đây thì sẽ moi được cái gì, vì tôi
đây cái gì cũng không cần,”
Lâm Lâm chịu đựng để hắn dùng sức hôn, tim thì như chìm tận đáy cốc.
*
Sắp đến ngày khai giảng, sau việc đêm đó, Bách Sanh vẫn thường chú ý
đến tình trạng của Tiểu Liêu, rất lo sợ sẽ có tâm ma đeo bám nó. Cũng
may đối với người có hệ thần kinh sơ cấp như nó, hình như chuyện này đã
dần phai nhạt. Đối với hắn rất thân mật cũng không có ngại tiếp xúc,
Bách Sanh cũng nhẹ nhàng hơn chút.
Buổi tối, Bách Sanh nhìn thời gian trước mắt đã là 12 giờ đêm. Liếc
mắt nhìn Tiểu Liêu vẫn ngồi chơi game trước máy tính “Dịch Tiểu Liêu, về phòng ngủ.”
Nó vẫn miệt mài chơi đánh BOSS, tùy tiện “Ừa” 1 tiếng.
Bách Sanh nhẫn nại dựa vào bên giường nhìn nó, nhìn nó càng chơi càng đánh mạnh hơn, thỉnh thoảng còn mắng vài câu Tam Tự Kinh, hắn lắc đầu
không biết làm sao, đi đến phía sau nó “Dịch Tiểu Liêu, 12 giờ rồi, ngày mai anh phải lên máy bay.”
Tiểu Liêu quay lại nhìn hắn, dừng 1 hồi, chìa tay ra làm tư thế muốn
được ôm. Bách Sanh cười ôm lấy nó, lại bị nó cuộn lên người.
“Dịch Tiểu Liêu, em làm gì mà càng ngày càng bám dính vậy, anh đi rồi phải làm sao đây?”
“Không nỡ xa anh.”
Bách Sanh cười “Anh cũng không nỡ.”
“Sau này, thi vào đại học ở thành phố B.” Tiểu Liêu làm bộ mặt tràn đầy khí phách.
“Ừa, có tầm nhìn xa.”
“Xem thường em?” Nó không vui khi nhìn thấy vẻ mặt Bách Sanh nửa muốn cười nửa lại gượng không cười.
Bách Sanh vội vàng lắc đầu “Không dám, Tiểu Liêu của chúng ta là ai, Võ Tòng nhìn thấy còn phải trốn đi huống chi là người.”
Nó nháy mắt suy nghĩ, cảm thấy điều đó không hợp lý, Bách Sanh vỗ vỗ vai nó “Ngoan, về phòng ngủ.”
Tiểu Liêu ôm lấy cổ hắn, cọ cọ vào người hắn “Ngủ chung?”
Bách Sanh tức giận nhéo nhẹ vào người nó “Em làm sao cứ mang cái bộ mặt ma quỹ này tấn công anh, hả?”
Tiểu Liêu bóp 1 cái vào eo, lầm bầm “Còn chưa chịu ngủ nữa, giả bộ cái gì chứ.”
Bách Sanh không nói, cảm giác như tự mình đang trêu đùa chính mình,
Tiểu Liêu từ trên người hắn tuột xuống chui vào trong chăn, nhích nhích
qua bên cạnh “Bách Sanh, cùng ngủ.”
Bách Sanh thở dài, nhìn người ở trong chăn cười đang bày ra bộ mặt vô hại, hắn bỗng cảm thấy cứ dậy sau này bản thân hắn có bị trúng kế lần
nữa cũng có thể trụ được bởi vì bây giờ ngày nào cũng bị nó rèn luyện
thế này mà. Bách Sanh tắt đèn, lấy tay kéo chăn, vừa mới nằm xuống, bỗng nghe nó “soạt” 1 tiếng.
Bách Sanh kinh ngạc nhìn nó “Sao vậy?”
Tiểu Liêu im lặng 1 hơi, nghiêng đầu ra khỏi gối ném gối về phía hắn
“Bách Sanh, anh vô loại, nói em là cọp mẹ.” Võ Tòng không phải đánh hổ
sao, nói nó ngay cả Võ Tòng còn sợ, chẳng phải là cọp mẹ còn gì.
Bách Sanh chụp lấy cái gối, xoay người ôm vào lòng và ngủ.
Tiểu Liêu thờ phì phò, đạp chăn ra “Bách Sanh, gối đầu của em, đưa em.”
“…….”
“Ăn hiếp em, em về phòng ngủ.”
“…….”
“Nè, làm gì …. Buông ra, khó chịu.”
“Còn muốn quay về phòng ngủ không?”
“Không về, em phải luôn cùng Bách Sanh ngủ.”
“…….”
“Nhưng mà Bách Sanh ….. có thể đừng học theo cún thè lưỡi liếm khắp nơi.”
“……”