Lấy Phải Tổng Tài Xấu Xí

Chương 17: 17: Để Cho Tôi Ôm Một Lát Nữa






Cố Hàn Châu nhìn thấy bộ dạng sợ hãi bất an của cô mà trong lòng mềm nhũn.
Sao anh lại để cô trải qua một chuyện khủng khiếp như vậy chứ?
Anh chạm vào đầu cô và nói: "Tôi tin em, tôi biết em không phải là người như vậy."
Hứa Ý Noãn nghe nói như vậy, trong lòng lập tức ổn định lại.
Có câu "Tôi tin em" của anh, dường như khiến cô ấm lòng hơn so với hàng chục triệu câu nói ngọt ngào.
"Vậy Cố Lâm thì sao?"
"Yên tâm, tôi sẽ không bỏ qua cho nó."
"Đừng, anh đừng làm lớn chuyện, dù sao các người cũng là người một nhà.

Hơn nữa tôi biết tình cảnh của anh ở nhà không tốt, Nhà họ Cố là do anh cả anh nắm quyền, nếu anh làm gì với con trai anh ta, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”
"Em đang lo lắng cho tôi?"
Anh có chút không ngờ tới, cô chịu ủy khuất lớn như vậy nhưng vẫn lựa chọn nhẫn nhịn, muốn anh đừng đắc tội với người khác.
Thật không nghĩ tới nhóc con này móc tim móc phổi đối đãi mình như vậy!
"Đương nhiên rồi, anh là người đàn ông của tôi mà! Tuy rằng tôi chịu chút ủy khuất, nhưng anh xem tôi bây giờ không phải vẫn còn rất tốt sao? Tôi không muốn anh vì ra mặt thay tôi mà chuốc rắc rối không cần thiết vào mình, tôi chỉ hy vọng anh được tốt!”

Cô nắm chặt tay anh, sợ anh sẽ làm chuyện bốc đồng.
Trong lòng Cố Hàn Châu không biết là tư vị gì, nhìn vào đôi mắt chân thành thiện lương kia, anh đột nhiên thấy cảm động.
Ở trong mắt Hứa Ý Noãn, anh là người con trai thứ hai ở nhà họ Cố có tình cảnh khó khăn, khuôn mặt xấu xí, bị người ta ghét bỏ.
Cô muốn dùng thân thể nhỏ yếu của mình che gió che mưa cho anh.
Cố Hàn Châu anh có tài cán gì, mà có thể cưới được một người vợ như vậy!
Anh ôm chặt cô vào lòng, bàn tay to dùng sức khiến cô có chút khó thở.
"Anh...!anh sao vậy?”
Cô có chút mơ hồ hỏi.
"Để cho tôi ôm một lát nữa."
Anh khàn giọng nói.
Lời này không hiểu sao làm cho cô mềm lòng, liền ngoan ngoãn nghe lời không nhúc nhích, tùy ý để cho anh ôm.
Bàn tay nhỏ bé của cô không ngừng vỗ về phía sau lưng anh, thì thầm nói: "Vậy anh nghe tôi có được hay không? Đừng vì tôi mà làm bất cứ hành động bốc đồng nào, tôi hy vọng anh sống tốt.

Dù sao, sau này anh cũng là chồng tôi, anh còn phải bảo vệ tôi cả đời.”
"Được, tôi nghe lời em."

Hứa Ý Noãn nghe anh nói như vậy mới yên lòng.
Sau khi ăn sáng, cô nghỉ ngơi rồi uống một ít thuốc.
Cố Hàn Châu ngồi trước cửa sổ canh giữ thật lâu, thẳng đến khi Khương Hàn tới nói cho anh biết Cố Lâm đã tỉnh lại.
"Nên tính sổ rồi."
Cố Hàn Châu nhìn cô gái nhỏ nằm trên giường, trong mắt đẩy sủng nịch yêu thương.
Anh đến nhà kho, Cố Lâm bị trói chặt vào cột, mũi đã sớm bị sưng lên, răng bị đánh gãy một cái, đây là kết quả giáo huấn của Khương Hàn.
Không nghĩ tới anh chưa kịp đánh đã hôn mê, cho đến bây giờ mới tỉnh lại.
Anh canh giữ Hứa Ý Noãn một đêm, lúc này cũng nên xả giận, hạ hỏa rồi.
Cố Lâm nhìn thấy anh đi tới, sợ tới mức cả người run rẩy, không ngừng thét chói tai: "Chú...!đừng đến đây! Chú Ba, cháu biết sai rồi, sẽ không bao giờ có lần sau nữa, cầu xin chú đừng đánh cháu!”
Lời cầu xin tha thứ căn bản không có tác dụng, một nắm đấm nặng nề nện lên người cậu ta.
Cậu ta đau đến khom lưng, nửa ngày cũng không nói nên lời.
Anh bảo Khương Hàn cởi dây thừng, Cố Lâm liền ngã xuống đất.
Cậu ta nhìn thấy cửa liền định bò qua chạy trốn, lại bị Cố Hàn Châu một cước giẫm lên bàn tay.
"Tay trái này của mày đánh?"
Sau đó, dùng sức nghiền, Cố Lâm phát ra tiếng kêu giống như gϊếŧ heo.
"Không...!Không phải...!chú Ba, chú thả cháu đi, cháu thật sự không biết đó là người của chú!”
"Không phải sao? Vậy thì là tay phải.”
Anh lập tức chuyển sang tay phải nghiền thêm..