Lấy Phải Nam Thần Tàn Ác

Chương 6




mấy ngày sau, cô cũng tỉnh lại, mấy ngày sau, anh cũng làm rõ được thân thế của cô...toàn thân mệt mỏi, cô lờ mờ, từ từ mở mắt ra, một luồng sáng rọi vào mắt cô.trước mắt cô là một căn phòng xa lạ. trần màu xám? trần phòng cô màu tím cpw mà?!, với lại cái đệm này thật là cứng đi? đây là đâu?cố hồi tưởng lại những gì đã sảy ra vào đêm hôm đó... xme nào, đi dự tiệc này,chuyện đám người này, rồi bị ngã này.... "A?"

-chết tiệt, cap làm gì thế không biết?!

Băng Lam đột nhiên ngồi dậy như vừa phát hiện ra điều gì đó, kêu "A" lên một tiếng, không to lắm. có vẻ cô đã quên đi phát đạn đêm hôm đó."thực sự là rất đau nha..."

Một cánh tay vòng qua hông cô, khé gỡ bàn tay cô ra rồi vuốt nhẹ chỗ băng. Bàn tay đó rất ấm, lại còn bao hẳn tay của cô, khẽ đơ vài phút. bàn tay đó chạm vào chỗ bị bắn thì cô cảm thấy bớt đau hơn nha...

" Nằm yên đi, cô đang bị thương đó" một giọng nói mệt mỏi vang lên. lúc này cô mới để ý sang bên cạnh mình, noi có một người đàn ông đang nằm ở đó.đôi mắt có lông mi dài, làn da trắng đi?mát tóc đen như màn đêm... anh ta còn đang mặc sơm mi nữa chứ/? không, không phải là mặc, mà là khoác. mấy cái cúc áo của anh ta có cài vào đâu? để lộ ra một thân hình thật.... cô khẽ nín thở, nhìn nam nhân trước mặt ngây ngốc. "Anh ta là ai? đây là đâu? sao mình lại ở đâu? đã sảy ra chuyện gì?

cô thắc mắc không thôi. một luồng khí từ máy lạnh phả vào người cô.thật chậm rãi nhìn xuống người mình. chăn đã tuột xuống,vì cô đang duy trì tư thế ngồi nên nó đã che phần dười, còn phần trên... Cảm xúc thật là ba chấm...

-AAAAAAAAAAAAA..........BỊCH....

Băng Lam hét lên, thực chất khoomg phải là hét, mà mà cô chỉ kêu hơi to rồi lôi luôn chăn ngã xuống giường...Hàn Phi vội vàng mở mắt, chăn trên người đã biến đi đâu... nghe thấy tiếng kêu "ư ư " dưới đất, ngồi dậy, có chút vội vàng nhưng không tháo bỏ vẻ lạnh lùng ấy... Lật chăn ra, anh thấy cô đang nằm co ra ôm lấy vùng bụng bị thương. máu đã thấm ra cả băng. anh khẽ nhíu mày. có vẻ vết thương đã bị hở... thật là...

bất đắc dĩ bế cô lên giường, nhưng cũng có chút xót sa.. nhẹ nhàng nhấc cô lên rồi đặc cô xuống, lôi điện thoại gọi cho Ẩn...

-Ẩn, đến nhanh lên, vết thương bị hở rồi...

-Này, không phải cậu làm gì với tiểu thư chứ???!!!

-....

- Được rồi, nhưng cô ấy dù gì cũng là...

-đến nhanh đi

nói xong, anh cúp luôn máy, để lại người bên kia bơ vơ một mình.

Nhìn cô gái đang nằm trên giường, Hàn Phi dán chặt mắt mình vào cô. đối với sức lực của cô, chỉ có thể lờ mờ đôi mắt nhìn anh. Nói thật, cô chỉ mặc mỗi quần đùi với bra. mặc dù rất xấu hổ nhưng cô không còn sức để làm điều đó, đâu sắp khóc rồi...

Nhìn thế này thì không được. cởi cái áo sơ mi của mình ra, rồi cẩn thận mặc cho cô, nhẹ nhàng như thể cô là bong bóng, không làm cho cô cảm thấy đâu. đột nhiên nhìn làn da của cô, nhớ lại cảm giác đêm năm trước với 3 ngày nay cũng không khác mấy, ôm cô ngủ vẫn dề chịu và ngon lành thật... Nét mặt của anh tự dung ôn nhu hơn, một hơi thở kèm theo một mùi hương lạ, nhưng nó làm cô bị cuốn vào bên trong. Nó thật quen thuộc... và cũng thật xa lạ

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

-truyện ta mãi mới nghĩ đc, chẳng biết cho ngược hay sủng đây? hay là vừa ngược vừa sủng nhể?

- thực chất chả muốn viết nữa đâu. từ khi đọc ngôn học sa sút quá, định ngừng...

-nhưng không bỏ truyện đâu, chỉ là hoãn lại thôi...

-định cho vừa ngược tâm. cả nam lẫn nữ.

-cảm ơn đã theo dõi, mặc dù không ra đều chương...