Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 910




Sau khi Lục Sâm đi Thụy Sĩ, mấy ngày tiếp theo, mọi người đều rất lo lắng cho Tiểu Thất.

Sợ rằng cô chịu đả kích quá lớn, sẽ hoàn toàn ngục ngã xuống.

Nhưng biểu hiện của Tiểu Thất lại vô cùng bình thường... bình thường đến có chút không bình thường.

Trừ lúc máy bay của Lục Sâm rời khỏi, cô thật sự không nhịn được, quỳ trên bãi cỏ gào khóc thảm thiết hơn hai tiếng, sau đó, cô dường như biến thành một người khác vậy, hoàn toàn không bị chuyện này đả kích đến, lại trở về Tiểu Thất của trước kia.

Mọi người đều lo lắng Tiểu Thất chịu đả kích quá độ.

Tiểu Thất lại vô cùng bình tĩnh.

Cô đã hứa với Lục Sâm, sau khi anh đi Thụy Sĩ, cô sẽ kiên cường, cô nhất định sẽ luôn kiên cường.

...

Ba năm sau.

“Ưm...” Tiểu Thất ưỡn người, đứng dậy từ phía sau bàn làm việc, “không dễ dàng không dễ dàng, công việc cuối cùng cũng làm xong rồi.”

“Thật lợi1hại!” Lưu Tuyền nhìn sang bản thiết kế trên bàn vi tính, giơ ngón cái lên với Tiểu Thất, “lần này khách hàng nhất định sẽ hài lòng.”

Tiểu Thất cười hì hì.

Thời gian ba năm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.

Đủ để xảy ra một số chuyện rồi.

Sau khi Lục Sâm ra đi, Tiểu Thất ngoài đau lòng, còn cùng Lưu Tuyền mở một phòng làm việc chuyên nhận đặt may áo cưới cao cấp, hai người đều xuất thân từ thiết kế trang phục, cộng thêm thiên phú hơn người, cùng với khứu giác nhạy cảm đối với thời thượng, từ sau khi ban đầu không thuận lợi, phòng làm việc càng ngày càng bận rộn, mối làm ăn cũng càng ngày càng nhiều.

Bởi vì là đặt may cao cấp, đối với thiết kế vật liệu và chọn tài liệu cho áo đều vô cùng kén chọn, đặt may hoàn toàn dùng thủ công, có lúc may sai một kim, nguyên mảnh vải đều phải bỏ đi!

Cũng may là hai người thận trọng, tính1cách bới lông tìm vết khiến hai người ở trên phương diện này cũng không chịu nhiều thiệt thòi.

Mà bây giờ.

Hai người đã trở thành nhà thiết kế áo cưới có tiếng tăm lừng lẫy trong giới thời thượng.

Khoảng thời gian trước, hôn lễ của một nghệ sĩ đặt áo cưới ở chỗ bọn họ, áo cưới mang đậm phong cách Trung Hoa, sau khi thiết kế hơn mấy bản vẽ cũng không vừa ý lắm, Tiểu Thất và Lưu Tuyền đã tăng ca hơn mấy ngày, cuối cùng đã vẽ ra bản vẽ mới.

Lưu Tuyền nhìn hỷ phục kiểu Trung Hoa có long phụng trình tường của tân nương ở trên bàn, thán phục không thôi, “Tiểu Thất, tài thiết kế của cậu bây giờ thật sự càng ngày càng sinh động đấy.”

Tay trái của Tiểu Thất đã luyện tập đến còn linh hoạt hơn tay phải của người bình thường.

Cầm đũa, cắt đồ, bao gồm viết chữ và vẽ, đều không khác gì so với tay phải của người bình thường... à, không, phải nói là5linh hoạt hơn!

“Chậc chậc chậc, cậu khen tớ như vậy tớ thật sự không quen đấy!” Tiểu Thất từ trên ghế đứng lên, ưỡn cổ ưỡn lưng, ba năm trôi qua, gương mặt của Tiểu Thất đã không còn sự e thẹn của cô gái, ngược lại tăng thêm sự thướt tha chín chắn, dáng người của cô đường nào ra đường nấy, nhất là bây giờ, mặc chiếc áo sơ mi màu trắng có vạt tay áo viền lá sen, thân dưới mặc một chiếc váy công sở bó sát người, mái tóc quăn gợn sóng tùy ý mà xõa xuống, trong thoáng chốc đều mang một hơi thở mê người, “ông trời, thật sự muốn giày vò đến chết, may là chúng ta một tháng chỉ nhận một đơn, nếu không hai chúng ta phải mệt chết rồi!”

Lưu Tuyền dường như nhìn không rời mắt.

“Nè nè nè, nhìn gì đấy?”

Lưu Tuyền giật mình tỉnh mộng, vỗ vỗ ngực mau chóng dời tầm mắt ra, “Tiêu Tiểu Thất, con tiểu yêu tinh này! Má ơi,2tớ là phụ nữ cũng xém chút bị cậu quyến rũ đến điên đảo thần hồn!”

Tiểu Thất cười hì hì.

Danh tiếng phòng làm việc của họ đã lan truyền khắp mọi nơi, đơn hàng nhiều đến vô tận, nhưng bởi vì là lễ phục mang phong cách Trung Hoa, đương nhiên không thể thiếu đi người thêu, những người thêu họ tìm đều là người thêu đạt trình độ cao nhất, cho nên hai người cũng ký hợp đồng với không ít người thêu. Người thêu đỉnh nhất của tứ đại người thêu nổi tiếng trong nước đều ở trong đội ngũ của họ. Lễ phục của hôn lễ nam nữ đều có, gặp phải cô dâu chú rể có yêu cầu tương đối cao với lễ phục, có lúc hai ba bộ hỷ phục phải thêu đến tận ba bốn tháng.

Sau khi đơn hàng càng ngày càng nhiều, hai người bận đến như con ruồi không đầu vậy, nhưng vẫn miễn cưỡng lắm mới theo kịp tiến độ.

Cuối cùng hai người thương lượng, một tháng chỉ nhận một đơn9hàng, lúc này mới thả lỏng được chút.

“Được rồi, bây giờ cũng bận xong rồi, tan ca tan ca, đi, tớ dẫn cậu đi ăn món ngon!” Lưu Tuyền dọn dẹp xong bản thiết kế, kéo theo Tiểu Thất ra cửa, “đi đi đi, ở dưới lầu phòng làm việc chúng ta mới mở một quán ăn Tứ Xuyên, mùi vị rất ngon, hôm nay tớ đãi khách, để cho cậu ăn no luôn!”

Tiểu Thất ngẩn người, cười nói đùa rằng, “Ai dô, hôm nay sao cậu rộng lượng thế?”

“Hì hì, cậu đi thì sẽ biết thôi!”

Ra khỏi cửa phòng làm việc, ngồi thang máy xuống lầu, Tiểu Thất nhìn thấy ở dưới lầu có một chiếc Land Rover quen thuộc đậu ở đó, cuối cùng biết là chuyện gì rồi.

“Tiểu Tuyền, cậu xác định là cậu mời tớ ăn cơm, không phải là người khác?”

Gò má Tiểu Tuyền hơi đỏ, “đáng ghét, cậu biết rồi còn vạch trần tớ!”

Tiểu Thất mím môi cười ra tiếng.

Chiếc Land Rover đậu ở trước1cửa kia không là ai khác, chính là Dung Cảnh.

Từ sau khi Lưu Tuyền ly hôn, Dung Cảnh liền triển khai cuộc tấn công mãnh liệt với Tiểu Tuyền, còn bày mưu tính kế khiến Tiểu Tuyến dọn tới căn hộ anh ở, sau này sau khi Lưu Tuyền biết tâm tư của Dung Cảnh, liền dọn ra căn hộ anh ta, lúc đó cô vừa mới ly hôn, cũng không có tâm tư đi xây dựng một mối tình mới, cho nên đối với Dung Cảnh trốn còn không kịp.

Dung Cảnh cũng rất cố chấp, Lưu Tuyền một lần lại một lần từ chối anh ta, anh ta lại càng thất bại càng dũng mãnh, tiếp tục theo đuổi Lưu Tuyền, điểm này Tiểu Thất cũng rất khâm phục.

Sau khi theo đuổi hai năm, trái tim Lưu Tuyền cuối cùng cũng có chút dao động.

Cộng thêm Tiểu Thất thấy Dung Cảnh thật lòng thật dạ, luôn nói tốt cho anh ta, cho nên Lưu Tuyền mới đồng ý thử qua lại với Dung Cảnh.

Cái thử này, tổng cộng đã thử đúng một năm.

Hôm nay, Lưu Tuyền cuối cùng cũng để Dung Cảnh gặp mặt trời rồi.

Trong lòng Tiểu Thất cũng mừng cho cô, “đây là thông qua kỳ thử dụng rồi sao?”

Còn kỳ thử dụng!

Gò má Lưu Tuyền càng đỏ hơn.

Dung Cảnh cười bước lên, vừa đúng nghe được lời của Tiểu Thất, anh vô cùng tự nhiên từ trong tay Lưu Tuyền lấy túi xách của cô, cười nhìn Tiểu Thất nói, “phải đấy, chịu đựng và chịu đựng, đã chịu một năm kỳ thử dụng rồi, rốt cuộc cũng hết khổ rồi. Vì muốn chúc mừng ngày tươi đẹp như vậy, hôm nay anh đãi khách!”

“Được đấy, vậy anh đem đủ tiền chưa?” Tiểu Thất cười nói đùa.

Dung Cảnh vỗ vào túi quần căng đầy, “muốn ăn gì cứ việc kêu, hôm nay đã làm sẵn chuẩn bị.”

Tiểu Thất và Lưu Tuyền nhìn nhau, cùng lúc cười ra tiếng.

Lúc ăn cơm, Tiểu Thất thấy Dung Cảnh chăm sóc chu đáo cho Lưu Tuyền, hơi thất thần.

Còn nhớ...

Hồi trước, từng có một người, cũng đối xử với cô như vậy.

Thời gian họ hẹn ước là hai năm.

Bây giờ... ba năm đã trôi qua, anh ấy vẫn không có trở về!

Ánh mắt của Tiểu Thất trống rỗng.

Ba năm nay, cô chưa từng thăm dò qua tin tức của Lục Sâm, cũng chưa từng gọi điện cho Lục Sâm.

Suy cho cùng... chẳng qua là muốn để lại cho bản thân một niềm hy vọng nhỏ nhoi mà thôi.

Chỉ cần không đi thăm dò, thì cô có thể luôn an ủi bản thân, nói với bản thân rằng Lục Sâm không phải không về, anh ấy chỉ là đang chữa bệnh, chỉ là sức khỏe chưa hồi phục, đợi anh ấy khỏe lại rồi, anh ấy chắc chắn sẽ trở về.

Cứ ôm ý nghĩ như vậy, cô đã đợi tới ngày hôm nay.

Ăn xong cơm, Tiểu Thất tạm biệt với hai người.

“Cậu đi đâu vậy, hay là cậu đi xem phim với tụi tớ đi?” Lưu Tuyền đề nghị.

“Không đâu.” Tiểu Thất chớp chớp mắt, “ăn rồi cũng uống rồi, làm bóng đèn của hai người nữa thì không tốt lắm. Các cậu đi chơi đi, hôm nay vừa đúng là thứ sáu, tớ muốn về nhà xem thử.”

Nghe Tiểu Thất nói vậy, Lưu Tuyền gật đầu, “vậy tụi tớ đưa cậu về.”

“Không cần đâu, hai người các cậu khó khăn lắm mới có thời gian gặp nhau, vẫn là đi hẹn hò đi, một mình tớ tự lái xe về là được.” Tiểu Thất từ trên ghế đứng lên.

“Vậy được thôi, cậu về nhà cẩn thận, tới nhà rồi nhắn tin báo cho tớ.”

“Ok!”

Quán ăn cách phòng làm việc rất gần, Tiểu Thất đi xuống hầm gửi xe phòng làm việc lấy xe, tự mình lái xe về nhà.

Sau khi cô làm việc, Tiêu Lăng lo lắng cho cô không có xe sẽ không tiện, liền tặng cô một chiếc, một chiếc xe rất đại chúng, cô đã lái rất thuận tay.

Gần đây luôn bận vẽ bản vẽ thiết kế, mấy ngày rồi chưa về nhà.

Vẫn thật sự nhớ nhà rồi.

Tiểu Thất lái xe về khu biệt thự ở ngoại ô, nhà bọn họ từ sau khi em gái ra đời, vẫn luôn sống ở khu biệt thự ngoại ô trước kia, bây giờ daddy đã giao tất cả công việc cho anh trai xử lý, triệt để không lo đến chuyện làm ăn, ngược lại khổ cho anh trai, mỗi ngày đều vô cùng bận rộn.

Nghĩ đến đây, Tiểu Thất không nhịn được mỉm cười.

Lúc tới nhà, dừng xe lại, xa xa đã thấy có một người đi qua đi lại bước trong sân biệt thự, Tiểu Thất thấy được người đó, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Đáng chết!

Kẹo dẻo này sao lại ở đây?!

Lúc Tiểu Thất đang do dự có nên đi vào không, người trong sân đã nhìn thấy Tiểu Thất, đôi mắt người đàn ông bỗng chốc sáng lên, lập tức vẫy tay với Tiểu Thất, “Tiểu Thất Tiểu Thất, ở đây ở đây!”

“Đáng chết!”

Vẻ mặt Tiểu Thất chán nản, cô “ầm” một tiếng đóng cửa xe lại, sải bước đi tới sân, người đàn ông đã cười híp mắt bước lên, “ai da, Tiểu Thất cuối cùng em cũng về rồi, anh biết chắc hôm nay em nhất định sẽ về nhà, cho nên sớm đã đợi em ở đây rồi.”

Tiểu Thất không vui lòng, không thèm đếm xỉa người đàn ông, lạnh mặt bước vào trong phòng khách.

Người đàn ông cũng không để ý, cười hì hì, đi nhanh theo kịp Tiểu Thất, “Tiểu Thất à, anh cố tình đợi em ở đây, em không có gì muốn nói sao?”

“Anh đến đây làm gì?!”

Vẻ mặt người đàn ông như trái tim tan vỡ cộng thêm đau lòng, bụm chặt ngực nói, “Tiểu Thất, em nói như vậy thật quá tổn thương người ta rồi, em có biết mỗi ngày anh buổi sáng cũng nhớ em, buổi tối cũng nhớ em, nhớ em nhớ đến từng phút từng giây cũng ngủ không được...”

Sau lưng Tiểu Thất lông dựng đứng lên, ớn lạnh không thôi, cuối cùng cô cho người đàn ông đó một ánh mắt, “im miệng!”

“Ôi, Tiểu Thất em chịu nhìn thẳng anh rồi, anh thật sự rất cảm động...”

Tiểu Thất xém chút ói máu.

Đáng chết!

Nhìn không ra cô rất chán ghét anh ta sao!

Tên người đàn ông này là Đường Dạ, năm nay mới 28 tuổi, đừng nhìn tuổi tác không lớn, trên thực tế của cải rất nhiều. Quen biết với anh ta cũng là chuyện rất cẩu huyết, trước kia lúc Tiểu Thất tròn 24 tuổi, lúc đó Lục Sâm đã đi Thụy Sĩ một khoảng thời gian, Tiêu Lăng lo lắng Tiểu Thất cứ không quen bạn bè sẽ trở nên hướng nội, cho nên đúng hạn cử hành một buổi tiệc sinh nhật đặc biệt long trọng cho Tiểu Thất.

Nói là tiệc sinh nhật, trên thực tế, người được mời toàn là những thanh niên có tài anh tuấn, người đến không nhiều, nhưng ai ai cũng là nhân vật tinh anh, vả lại toàn là sau khi thông qua sự sàng lọc của Tiêu Lăng mới chọn ra.

Đường Dạ này là một trong số đó.

Trên bữa tiệc sinh nhật, Tiểu Thất không muốn khiến ba mẹ lo lắng cô, cho nên biểu hiện cũng vô cùng tự nhiên thanh thản.

Cô vốn dĩ muốn ứng phó mấy người này cho xong thì thôi, nhưng mà nào ngờ được, sau khi bữa tiệc sinh nhật. Đường Dạ này lập tức hóa thân thành kẹo dẻo, cư nhiên bám lấy cô, vả lại còn là tiết tấu không bỏ được.

Lúc mới bắt đầu theo đuổi cô có thể nói là điên cuồng.

Mỗi ngày đều ở trước cửa phòng làm việc cô đợi cô tan ca, nhưng lúc đó công việc của cô chỉ mới khởi đầu, có lúc bận đến đêm khuya, tan ca liền nhìn thấy Đường Dạ tội nghiệp mà dựa trên xe, tạo hình đều trở nên rất thê thảm.

Tiểu Thất không chỉ một lần rõ ràng mà từ chối anh ta, “hai chúng ta không thích hợp, tôi cũng không thích anh!”

Ai ngờ Đường Dạ như nghe không hiểu vậy, vẫn bám lấy cô không buông.

“Em cảm thấy hai chúng ta không hợp, nhưng anh cảm thấy hai chúng ta đặc biệt hợp nhau đấy, em không thích anh cũng không thành vấn đề, anh thích em chẳng phải được rồi sao?!”

Tiểu Thất quả thật là muốn ói máu.

Từ đó trở về sau luôn trốn tránh Đường Dạ, ai ngờ Đường Dạ này lại có bản lĩnh như vậy, không biết dùng biện pháp gì, lại thuyết phục được daddy mami còn có anh trai, sau đó... anh ta liền thường thường xuất hiện ở nhà cô.

Tiểu Thất vốn cho rằng Đường Dạ chỉ là nổi hứng nhất thời, thời gian lâu rồi sẽ tự động từ bỏ, nhưng mà không ngờ tới, bây giờ hai năm trôi qua, anh ta lại không có chút ý định từ bỏ gì cả.

“Tiểu Thất Tiểu Thất...”

“Đường Dạ!” Tiểu Thất đột nhiên dừng bước, Đường Dạ bất thình lình, xém chút ngã sấp xuống, anh vội vàng đứng vững người lại, thấy sắc mặt Tiểu Thất nghiêm túc, anh cười nói đùa, “sao vậy, Tiểu Thất em có phải có chuyện muốn nói với anh không?”

“Phải!”

“Vậy em nói đi!”

Tiểu Thất hít sâu một hơi, nhìn vào mắt Đường Dạ nói rằng, “Đường Dạ, anh thật sự không cần phải như vậy, tôi đã nói với anh rồi, tôi có người mình thích, anh không cần lãng phí thời gian trên người tôi nữa. Thật đấy, điều kiện anh tốt như vậy, chắc chắn sẽ kiếm được một cô gái đặc biệt hợp với anh...”

“Ngừng lại ngừng lại!” Đường Dạ nghe đến nhíu chặt lông mày, “Tiểu Thất à, những lời này anh đã nghe quá nhiều lần rồi, em có thể đổi cách nói khác không.”

Tiểu Thất xém chút ói máu.

“Đường Dạ!”

“Đây, anh đây nè.” Đường Dạ cười tít mắt ngoáy ngoáy lỗ tai, “anh lại không bị lãng tai, Tiểu Thất giọng em không cần lớn như vậy.”

Tiểu Thất, “...!”

Sắc mặt của Đường Dạ dần dần nghiêm túc lại, nửa đùa nửa nghiêm túc mà nói, “Tiểu Thất à, người ta Dung Cảnh theo đuổi Lưu Tuyền hai năm, cuối cùng ôm được người đẹp về nhà, anh cũng đã kiên trì hai năm rồi, anh tin kiên trì sẽ có hồi báo.”

Tiểu Thất rõ ràng mà trả lời, “sẽ không!”

“Vậy cũng phải thử qua rồi mới biết phải không.” Trong mắt Đường Dạ lóe lên tia âm u, anh vỗ nhẹ lên vai của Tiểu Thất, “anh biết em nghĩ như thế nào, chẳng phải em lo lắng sẽ làm chậm trễ anh sao, em yên tâm đi, năm nay anh mới 28 tuổi, vẫn còn trẻ đấy, có đủ thanh xuân có thể làm chậm trễ.”

Tiểu Thất, “...”

Nói chuyện với người này sao cứ nói không thông vậy!

“Em đừng khuyên anh nữa, trừ khi người mà em đợi trở về, nếu không anh nhất định sẽ không buông tay.” Đường Dạ híp mắt lại cười nhẹ nói, “là cục đá anh cũng có lòng tin có thể làm nóng trái tim em.”

Tiểu Thất cười ngất!

Bỏ đi!

Nếu đã nói không thông, cô không phí lời nữa chẳng phải được rồi sao!

Tiểu Thất tăng nhanh bước đi, sải bước đi vào phòng khách.

Trong phòng khách.

Hai đứa bé đang loạng loạng choạng choạng trêu đùa nhau trong phòng khách.

Đứa lớn hơn chút vừa mới ba tuổi, là em gái của Tiểu Thất Tiêu Niên, đứa nhỏ hơn chút nhìn lên cũng chỉ khoảng hai tuổi, mặc bộ đồ liền thân hình con thỏ màu hồng đáng yêu, đi bộ loạng loạng choạng choạng, trông vô cùng đáng yêu.

Tiểu Thất nhìn thấy bé gái, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng.

Bé gái nhỏ cũng phát hiện ra Tiểu Thất, nhìn thấy Tiểu Thất lập tức chạy qua hướng Tiểu Thất, “mẹ!”