Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 895




“Không muốn!” Tiểu Thất lập tức từ chối, “em mới không muốn tiếp tục xem mắt đâu, nói chung em không thích phương thức xem mắt này!”

Nói xong, Tiểu Thất quay đầu nghiêm túc mà nhìn Cảnh Thụy, “anh trai, sau này không được sắp xếp cho em loại tiệc tùng như vậy nữa, anh có biết em ăn cơm với một người đàn ông lạ khó chịu đến mấy không, vả lại cũng không có đề tài chung gì, người anh quen biết đều là tinh anh trên thương trường, em chỉ là một phế nhân, chỉ quan tâm đến mình ăn xong bữa này rồi bữa sau ăn gì, căn bản không cùng một thế giới với em.”

Cái cớ!

Lục Sâm không phải đều là tinh anh trên thương trường sao, hai người họ sao lại có chung đề tài.

Cảnh Thụy hừ lạnh một tiếng, liếc xéo Tiểu1Thất, “em từ sao hỏa đến à?”

Tiểu Thất, “...”

“Em không phải là ý này...”

“Nói chung anh không quan tâm em là ý gì, sau này anh sắp xếp xem mắt cho em thì em nhất định phải xuất hiện!”

“Không muốn!”

Cảnh Thụy có, “nếu như em không ra gặp đối tượng xem mắt anh giới thiệu cho em, vậy anh sẽ đem chuyện em thất tình toàn bộ nói cho ba mẹ biết, để coi họ xử lý Lục Sâm như thế nào! Tiểu Thất, em nên tin vào năng lực của ba, nếu như ba muốn chơi một người nào đó, đừng nói là chạy đến Thụy Sĩ, cho dù là chạy đến nam cực bắc cực, ba cũng có thể tìm được anh ta, sau đó dạy dỗ một trận cho nhớ đời!”

“...” Tiểu Thất cắn răng, giận dữ mà nhìn Cảnh1Thụy, “Tiêu Cảnh Thụy từ khi nào mà anh trở nên nhiều chuyện như vậy, miệng lớn như vậy không sợ ngủ chảy nước miếng sao!”

Cảnh Thụy hừ lạnh một tiếng, thừa lúc thời gian đợi đèn đỏ, quay đầu uy hiếp mà nhìn Tiểu Thất.

Tiểu Thất cắn răng!

Chỉ có thể chấp nhận uy hiếp!

Đáng chết!

Anh ấy chỉ biết dùng điểm yếu của cô để uy hiếp cô!

Tuy đã chia tay... nhưng Tiểu Thất một chút cũng không muốn để Lục Sâm chịu tổn hại, suy cho cùng... hai người cũng từng yêu nhau sâu đậm như vậy.

...

Mà lúc này.

Trong khách sạn Lục Sâm và Triệu Đình Đình cũng không có hứng thú ăn tiếp nữa.

Mấy người Tiểu Thất và Cảnh Thụy vừa mới đi, Lục Sâm quay đầu nhìn sang Triệu Đình Đình, trong ánh mắt tràn đầy ý trách móc.

Chưa đợi anh5mở miệng, Triệu Đình Đình đã giơ tay đầu hàng, “được rồi, em thừa nhận em không nên đem hành trình của anh tiết lộ cho Tiêu tiểu thư biết, nhưng mà em một chút ác ý cũng không có... anh nghĩ thử xem, nếu như không phải hôm nay tình cờ gặp được, nói không chừng trước khi anh ra nước, cũng không gặp được Tiêu tiểu thư, cho dù gặp được cũng nhất định là lén lút mà nhìn, như vậy quá bi thương rồi, nếu như Tiêu tiểu thư có lòng, nói không chừng còn đến sân bay tiễn chúng ta, đến lúc đó hai người cũng có thể nói lời tạm biệt với nhau.”

Thấy Lục Sâm muốn lên tiếng, Triệu Đình Đình không chút do dự mà ngắt lời anh, “anh nghe em nói hết trước, Lục Sâm, em biết tất cả mọi chuyện anh làm đều là muốn2tốt cho Tiêu tiểu thư, tuy lòng tốt này không phải là điều mà cô ấy cần, cho nên em cũng không định vạch trần anh, không để uổng công anh. Nhưng mà cho dù thế nào đi chăng nữa, về tình về lý... nói không chừng sau này không có cơ hội gặp mặt nữa, nếu như lúc anh đi không gặp được cô ấy, em không tin anh sẽ không hối tiếc.”

Lục Sâm mím chặt môi, anh tưởng tượng đến tình cảnh của Triệu Đình Đình nói, chỉ là tính khả năng này thôi cũng đủ khiến anh đau lòng không thôi.

Hối tiếc!

Làm sao có thể không hối tiếc!

Triệu Đình Đình tiếp tục nói, “còn nữa, người ta Tiêu tiểu thư không chút bảo lưu mà yêu anh như vậy, nếu như anh không từ mà biệt, đối với cô ấy mà nói là một loại tổn thương9khác, cho nên... cho dù muốn chia tay, cũng phải chia sao cho rõ ràng một chút, đi rồi, ít ra đã nói rõ với người ta.”

Lục Sâm cuối cùng cũng bị cô thuyết phục, không nói gì nữa.

“Đương nhiên, nếu như Tiêu tiểu thư không đến tiễn anh, vậy những lời hôm nay em nói coi như uổng công.”

Không đến?

Không thể nào!

Lục Sâm có dự cảm, nếu như Tiểu Thất biết thứ tư anh sẽ đi, bất luận là ngoài sáng hay lén lút, đều nhất định sẽ đến tiễn anh rời khỏi.

Lục Sâm thở dài, nhìn sang Triệu Đình Đình, “ăn xong chưa?”

Triệu Đình Đình gật đầu, “ăn xong rồi!”

Cho dù chưa ăn no với tâm trạng bây giờ, cũng tuyệt đối ăn không vô.

“Ăn xong thì đi thôi.”

“Ok!”

Hai người dọn dẹp đồ, Triệu Đình Đình đẩy xe1lăn của Lục Sâm, cuối cùng, rốt cuộc Triệu Đình Đình cũng đã hỏi ra vấn đề mà cô luôn nhịn trong lòng không có hỏi, “... Lục Sâm?”

“Hửm?”

“Lần này anh đi Thụy Sĩ, tỉ lệ thành công của phẫu thuật... là bao nhiêu?”

Lục Sâm trầm mặc một hồi.

Tim Triệu Đình Đình cũng níu chặt lại, cô căng thẳng mà nhìn Lục Sâm, không dám bỏ qua bất kì một biểu cảm nào trên mặt Lục Sâm.

“... trả lời em!”

Trong phút chốc, Lục Sâm nhẹ giọng nói, “nói cho em biết cũng không có ý nghĩa!”

“Em muốn biết!”

Lục Sâm nhắm mắt lại, cười khổ mà nói, “đại khái... chưa tới 30%!”

Trái tim Triệu Đình Đình trong nháy mắt trở nên nặng trĩu.

Đến nỗi khi hai người họ ngồi trong xe, cũng trầm mặc không biết nên nói gì.

“Triệu Đào, đưa Đình Đình về nhà trước.”

“Vâng!”

Khởi động xe, Triệu Đào ở phía trước lái xe, Lục Sâm và Triệu Đình Đình ngồi ở ghế sau vẫn còn đang trầm mặc.

Không khí có chút ngột ngạt.

Xe đã chạy hơn hai mươi phút, đến nơi ở của Triệu Đình Đình, Triệu Đình Đình mở cửa bước xuống xe, trước khi đi, cô nâng mắt lên, hốc mắt lại có chút đỏ, “Lục Sâm... anh nhất định! Nhất định phải sống sót mà trở về, cho dù là vì Tiêu tiểu thư cũng được.”

Lục Sâm trầm mặc lần nữa.

Vào lúc Triệu Đình Đình tưởng anh sẽ không lên tiếng, anh gật đầu, vẻ mặt kiên định, “anh... cố gắng!”

Chiếc xe rời khỏi.

Một mình Triệu Đình Đình đứng dưới bầu trời hơi mát, cô nhìn chiếc xe từ từ mà biến mất khỏi tầm mắt, từ trong đáy lòng cầu nguyện với ông trời.

Ông trời!

Xin ông hãy mở to mắt, người tốt như vậy, nhất định phải khiến anh ấy chịu đựng qua khỏi!

...

Hai ngày tiếp theo, Tiểu Thất bởi vì sự uy hiếp của Cảnh Thụy, mỗi ngày đều trải qua trong xem mắt.

Hành trình của cô bị Cảnh Thụy sắp xếp đầy.

Sáng sớm sau khi thức dậy liền bắt đầu trang điểm thay quần áo, buổi trưa lúc sắp ăn cơm gặp một người, sau khi ăn xong cơm về nhà, bảo Tiểu Thất tiếp tục thay quần áo, buổi tối gặp người thứ hai.

Tiểu Thất thật sự sắp bị giày vò đến điên rồi.

“Tiêu Cảnh Thụy, anh đừng quá đáng quá đấy!”

“Sao anh lại quá đáng, bảo em quen biết thêm vài người không tốt sao.” Tiêu Cảnh Thụy hóa thân thành người đàn ông cằn nhằn, nói với Tiểu Thất, “em nói em xem, thời gian hai ngày rồi, cộng thêm lần đầu xem mắt cũng đã gặp năm người đàn ông rồi, nhưng người đàn ông này đều là hàng có trình độ cao nhất trong tay anh trai em, các đánh giá về mọi mặt đều vô vùng không tệ, vả lại tính cách cũng giống nhau, có thận trọng, có sôi động, cũng có hài hước dí dỏm, còn có tao nhã lịch sự nữa, sao ngay cả một người cũng không lọt vào mắt em vậy! Em có biết không, mấy người này đối với em đều rất hài lòng, từng người từng người hỏi anh lấy phương thức liên lạc của em, nói là bắt đầu từ bạn bè đấy.”

Tiểu Thất lườm Cảnh Thụy, căng thẳng mà hỏi, “anh có cho không?”

“Em không gật đầu, anh dám cho sao!”

Lúc này Tiểu Thất mới thở phào nhẹ nhõm, “đã nói với anh rồi, em chán ghét xem mắt, em nói với anh, những người đó là tròn hay là dẹp em cũng không nhớ nữa.”

“Không sao, gặp nhiều rồi cũng sẽ gặp được em yêu thích thôi!”

Tiểu Thất như muốn điên lên, đây là muốn chiến tranh trường kỳ với cô sao.

Tiểu Thất ôm bắp chân Cảnh Thụy, cực khổ cầu xin, “Anh, coi như em xin anh đi, anh có thể đừng hành hạ em gái mình như vậy, anh xem em, vì đối phó mấy người đó, thời gian 2 ngày nay, anh nhìn em cũng ốm đi 1 vòng rồi, anh có biết cảm giác khi thấy nhiều đồ ăn ngon để trước mắt như vậy, nhưng lại không được ăn. Còn có, em thật sự thật sự, đã bước ra từ bóng tối thất tình rồi, cầu xin anh, đừng sắp xếp cho em coi mắt nữa.”

Cảnh Thụy phì cười 1 tiếng.

Không phải anh khinh thường em gái mình, tính cách của em mình như thế nào anh rõ hơn ai hết.

Chỉ chút bản lĩnh của cô, còn dám nói đã vượt qua bóng tối thất tình, thật sự là chuyện cười mắc cười nhất trên đời!

Cảnh Thụy đẩy đẩy chân, đẩy Tiểu Thất ra, “Được rồi, tránh ra 1 chút!”

“Anh...”

“Cầu xin anh cũng vô dụng!” Cảnh Thụy nhìn điện thoại 1 cái, sau đó nói với Tiểu Thất, “sáng mai 10h, tiếp tục gặp người xem mắt với em, vừa hay mai là thứ 7, chỉ xếp hai người có phải quá ít không, có cần anh tìm thêm mấy người?”

Tiểu Thất cực khổ than khóc, “Không cần mà!”

Cảnh Thụy cười hì hì, cười đi ra khỏi phòng Tiểu Thất.

Đóng cửa phòng lại, Cảnh Thụy đứng ngoài phòng, nụ cười từ từ tắt đi, anh than nhẹ, tuy anh biết xếp người xem mắt cho Tiểu Thất cũng không thành không, nhưng cái này có thể dời lực chú ý của cô ấy, hai ngày nay bị thân thích làm phiền suốt, nếu không, như vậy thời gian cô ngây người ít hơn rất nhiều.

Cảnh Thụy than 1 tiếng, “Người làm anh như tôi đâu có dễ đâu!”

Lúc nào cũng nghĩ cho Tiểu Thất, còn bị cô ấy ghi hận.

Ài...

Càng nghĩ càng cảm thấy bản thân vĩ đại.

Nhưng...

Ngày thứ 2, khi Tiểu Thất và Cảnh Thụy đã chuẩn bị xong, chuẩn bị đến thời gian xem mắt, lại bị 1 cuộc điện thoại là đảo lộn hết mọi tiết tấu.

Điện thoại từ nhà gọi đến, người gọi điện thoại là người ba gần đây như đang làm bảo mẫu Tiêu Lăng.

“Daddy?”

“Tiêu Cảnh Thụy! Gần đây con và Tiểu Thất đang quậy chuyện gì, nhanh chóng về nhà cho ba!”

Tiểu Thất dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn sang Cảnh Thụy, Cảnh Thụy làm động tác yên lặng, nói chuyện điện thoại với Tiêu Lăng, “Daddy ba ăn phải thuốc nổ sao? Sao lửa lớn như vậy, đây là chuyện gì?”

“Con và Tiểu Thất trong nửa tiếng sau về đến nhà cho ba, ba biết 2 đứa đang ở chung!”

“Ba, chúng con còn có chuyện phải ra ngoài.”

“Chuyện gì cũng để qua 1 bên cho ba, Tiêu Cảnh Thụy! Nửa tiếng sau nếu không về tới nhà, xem lão tử có đánh gãy cho con không!”

Nói xong, không đợi Cảnh Thụy nói thêm gì nữa, trực tiếp cúp máy.

“Có chuyện gì vậy?”

“Ai biết!” Cảnh Thụy nhún nhún vai, “Hình như rất tức giận, tự xưng là lão tử, ba của chúng ta hình như lâu rồi không tức giận như vậy, anh đoán lần này hai chúng ta lành ít dữ nhiều.”

Bây giờ Tiểu Thất sợ nhất là gặp ba mẹ.

Nghe vậy, lập tức rụt cổ lại, “Vậy anh tự về, em không về!”

Cảnh Thụy nghiến răng, nắm chặt cánh tay Tiểu Thất, “Muốn chạy? Không có cửa! Ba đã điểm ngay mặt, kêu hai chúng ta cùng về, em muốn chạy cũng không thoát!”

“Hu hu hu...”

Tiểu Thất cứ như vậy bị Cảnh Thụy kéo lên xe, sau đó chiếc xe chạy với tốc độ 100km/h, như là bay vậy nửa tiếng sau về đến nhà, chạy đến cửa biệt thử.

Hai người vừa đến cửa nhà, liền thấy dì Trương chạy ra.

Dì Trương thấy Tiểu Thất và Cảnh Thụy lớn rồi, lén lút báo cáo, “Hai người các con cẩn thận tí, ba con lần này cực kỳ tức giận, nói chung là ngoan ngoãn, đánh không đánh trả mắng không cãi lại, nghe không?”

Tiểu Thất và Cảnh Thụy gật đầu thể hiện đã hiểu.

Quả nhiên!

Vừa vào phòng khác, liền thấy trên sofa, khuôn mặt trầm mặc như nước của Tiêu Lăng.

Ặc...

Còn có kế bên ba, sắc mặt Tô Tố đồng dạng không tốt chút nào.

Hai anh em nhìn nhau.

Trong đầu chỉ có 1 suy nghĩ.

Xong rồi!

Bình thường ba tức giận, còn có mẹ có thể giúp, nhưng lần này, hiển nhiên là mẹ cũng tức giận, vậy sự việc khó giải quyết rồi.

Cảnh Thụy và Tiểu thất ngoan ngoãn chào hỏi, “Ba, mẹ!”

Sắc mặt của Tiêu Lăng khi gặp hai anh em, càng khó coi hơn, anh trầm mặc, bộ dạng như 1 trận mưa gió kéo đến, đến chỗ sofa đối diện, “Ngồi!”

Tiêu Lăng rất ít khi tức giận.

Cho nên tức giận hiếm thấy này khiến cho hai anh em đều ngoan ngoãn, không dám có chút không ngoan.

Nhưng hai người cũng không biết xảy ra chuyện gì, ngồi ở bên đó như bị kim chích.

Tiêu Lăng nhìn 1 cái, lông mày lập tức nhíu lại, “Mông mọc kim à? Ngồi cũng ngồi không yên?

Tiểu Thất nhìn sang Cảnh Thụy, ánh mắt như nói với anh... nhanh chóng xử lý ba đi!

Cảnh Thụy cũng nhìn qua... rõ ràng ba thương em hơn, em đi xử lý!

“Anh em hai đứa dọn dự tính trong đầu đi!” Tiêu Lăng lạnh lùng nhìn hai đứa, “Nói, rốt cuộc hai ngày nay xảy ra chuyện gì?”

“A?”

Hai anh em mơ hồ không hiểu.

Tiêu Lăng càng tức giận, “Hai ngày nay đứa đứa bây làm chuyện tốt gì, cũng quên rồi sao!”

Tiểu Thất đầu óc mơ hồ không hiểu, nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra là gì, cuối cùng chỉ có thể thật thà trả lời, “Daddy, bây giờ con và anh cũng rất ngoan rất nghe lời rồi. Gần đây hai đứa con... cũng không làm chuyện thương thiên hại lý gì.”

Lời của Tiểu Thất vừa dứt, liền phát hiện ba đang ngồi ở bên kia sofa... nổi gân xanh đầy trán, càng tức giận hơn.

Tiểu Thất run rẩy, lập tức không dám nói chuyện.

Tô Tố ngồi kế bên không nhìn được nữa, ngồi kế bên Tiêu Lăng, thở dài nói, “Anh nói ẩn dụ với tụi nó như vậy, hỏi như vậy ai cũng mơ hồ, trực tiếp hỏi cho rõ là được rồi!”

“Dạ đúng dạ đúng, ba bắt người ta đoán thật không công bằng, con và Tiểu Thất không phải con sâu trong bụng ba, ai biết được ba đang nghĩ gì ạ.”

1 ánh nhìn sắc bén của Tiêu Lăng lướt qua.

Cảnh Thụy lập tức cứng họng.

Được rồi!

Anh không nói còn không được sao!

“Tiêu Cảnh Thụy a Tiêu Cảnh Thụy, gần đây con nhận được tin rồi phải không, người sắp xếp cho Tiểu Thất đi xem mắt có phải là con không!”

Thì ra là vì chuyện này!

Anh em nhìn nhau, cũng có thể nhìn ra dự cảm không tốt trong mắt đối phương.

Cảnh Thụy cười khó xử, “Ba, lời này ba nghe ai nói vậy, ai ở trước mặt ba nói bậy vậy, đây không phải là nói bậy sao, Tiểu Thất có bạn trai rồi, sao con có thể xếp người xem mắt cho nó chứ, hiểu lầm, đều là hiểu lầm!”

Tiêu Lăng cực kỳ tức giận, từ sofa đứng lên, đập bàn tức giận nói, “Còn dám không thật thà trước mặt lão tử! Nói bậy? Chú Lãnh Mạc của tụi bây nói bậy với ta? Nếu hôm nay ta không tra rõ, sẽ nói chuyện này với con sao? Tiêu Cảnh Thụy, bây giờ con gan to hơn rồi phải không, đến ba cũng dám gạt!”

Cảnh Thụy, “...”

Anh mới sắp xếp người xem mắt có hai ngày, mà trùng hợp kiểu gì không trùng hợp lại bị ba chồng tương lai nhìn thấy rồi.

“Ba...”

“Nói! Rốt cuộc là chuyện!” Tiêu Lăng dời ánh mắt tức giận sang bên Tiểu Thất, “Con nói rõ cho ta, rốt cuộc là chuyện gì, con với tên Lục Sâm đó có phải xảy ra vấn đề gì không?”

Tiểu Thất cúi đầu không dám nói 1 lời.

Nếu daddy biết Lục Sâm bỏ rơi cô hẹn hò với người khác, daddy nhất định sẽ nghĩ cách băm anh ấy ra.

Hồi trước lúc Lục Sâm ở bên cô daddy đã không hài lòng đủ đường, nếu không phải thấy hai người họ ở với nhau khá tốt, chắc ba đã sớm điên lên rồi.

Tiêu Lăng thấy hai anh em đều cúi đầu, bộ dạng làm sai chuyện, không nhịn được tức giận ở trong lòng.

Hét lớn 1 tiếng, “Tiêu Cảnh Thụy!”

Cảnh Thụy thẳng lưng, vô thức cao giọng, “Dạ!”

“Con! Nói rõ chuyện này cho lão tử, hôm nay không nói rõ, sau này không cần về nhà này nữa.”

Cảnh Thụy lập tức rơi vào tình thế khó xử.

Nhưng anh đã đáp ứng qua Tiểu Thất, kiên trì không nói chuyện này cho Tiêu Lăng nghe.

“Ba...”

“Kêu ba cũng vô dụng, nhanh chóng nói cho ta biết!:

Cảnh Thụy nhìn sang Tiểu Thất, Tiểu Thất đang dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn anh, Cảnh Thụy than thở 1 hơi, “Ba, con không thể nói!”

“Con nói thêm lần nữa?”

“Không thể nói!”

“Có tin lão tử bóp chết con!” Tiêu Lăng càng nói càng tức, cuối cùng trực tiếp xông vào phòng sách, lấy cây roi từ phòng sách ra, nắm chặt cây roi lạnh lùng nhìn Tiêu Cảnh Thụy, “Rốt cuộc có nói hay không!”

Cảnh Thụy cắn răng, “Không thể nói!”

“Tốt! Rất tốt, có chí khí!” Tiêu Lăng nắm lấy roi, “Con phải không cảm thấy ta không dám đánh con!”

Tiểu Thất khẩn cầu nhìn mẹ, “Mami...”

Tô Tố nắm chặt cánh tay Tiêu Lăng, “Tiêu Lăng, con cũng lớn như vậy rồi, anh còn động dao động súng làm gì, có chuyện từ từ nói!” Vừa nói, quay đầu lo lắng nhìn Cảnh Thụy, “Cảnh Thụy, con với ba có chuyện gì mà không thể nói chứ, nhanh chóng thật thà nói hết chuyện ra.”

Cảnh Thụy cắn răng nhìn Tiểu Thất, “Đánh đi đánh đi, nói chung còn chịu bị đánh chuyện đó con không nói đâu!”

Trán của Tiêu Lăng đột nhiên nổi gân xanh, “Tốt tốt tốt, hôm nay lão tử sẽ đánh đến khi mày nói!”

Vừa nói, Tiêu Lăng liền đưa roi lên, động tay vừa muốn đánh lên người Cảnh Thụy.

“Dừng tay!”

Tiểu Thất la lớn 1 tiếng, “Con nói! Con nói còn không được sao!”

Tức giận của Tiêu Lăng dần bình yên lại, tay anh dừng lại, “Nói! Rốt cuộc là chuyện gì!”

Tiểu Thất cắn cắn răng, từ gốc đến ngọn nói cho Tiêu Lăng nghe, cô vẫn luôn cúi đầu, không thấy được theo lời nói của cô, sắc mặt Tiêu Lăng ngày càng âm trầm, ngày càng khó coi!

“... Cho nên, hai con bây giờ trong trạng thái chia tay, anh con mới giới thiệu bạn trai cho con!”

Tiểu Thất nói xong, không gian yên lặng như chết.

Cái cổ cứng nhắc của cô ngẩng lên, nhìn 1 cái liền thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Lăng, sắc mặt của anh không khó coi như lúc nãy, không những không khó coi, mà mang theo sự bình yên nguy hiểm, Tiểu Thất nuốt nước miếng, nhìn thấy bộ dạng như vậy của Tiêu Lăng, còn đáng sợ hơi là bộ dạng tức giận hồi nãy.

“Daddy...”

“Cho nên... tên đáng chết đó, vì người con gái khác, bỏ rơi con, với lại vào thứ 4 di cư qua Thụy Sĩ?”

Tiểu Thất cười khổ gật đầu, “Dạ đúng.”

“Tốt tốt tốt!” Đột nhiên Tiêu Lăng cười, rõ ràng anh cười ngày càng dễ coi, Tiểu Thất ngược lại cảm thấy phía sau như phong ba bão táp, “Daddy, ba muốn làm gì?”

“Dám giỡn chơi con gái ta như vậy, ta phải đến nó biết, người nhà Tiêu gia không dễ ức hiếp như vậy!”

Tiểu Thất lập tức kinh ngạc.

Đây là muốn đối phó với Lục Sâm?

Cô nhanh chóng nhào qua, ôm chặt cánh tay Tiêu Lăng, “Daddy, không được làm tổn thương anh ấy!”

Tiêu Lăng tức giận trừng mắt nhìn Tiểu Thất, “Con nói cái gì?”

“Con không cho ba tổn thương anh ấy! Hai đứa con đã chia tay rồi, chia tay chính là chia tay, anh ấy muốn rời đi thì để anh ấy rời đi là được, sau này con sẽ có cuộc sống của con, nói chung... quá trình yêu đương của con và anh ấy cũng rất tốt đẹp, anh ấy cũng không có ức hiếp con, ở với con không lâu đã nói rõ cho con biết về chuyện của mối tình đầu, là tự con không giữ được lòng của anh ấy thôi.”

Tiểu Thất nói lộn xộn, “Nói chung con tuyệt đối không cho phép ba làm tổn thương anh ấy!”

Tiêu Lăng hoàn toàn không dám tin tưởng tai mình!

Con gái cưng của anh bị ức hiếp thành bộ dạng này, vậy mà còn nói tốt cho người hại nó?

Tiêu Lăng cắn răng, “Tuyệt đối không được!”

“Ba...”

“Con nói gì cũng vô ích, thứ chết tiệt Lục Sâm này, con gái của ta có chỗ nói không xứng với hắn! Lúc mới theo đuổi ân cần như thế nào, lúc đó nêu không thấy nó cực kỳ chân thành, chỉ dựa vào cái chân của nó, ta cũng tuyệt đối không cho hai đứa ở chung! Con không bỏ rơi nó thì thôi, vậy mà nó dám bỏ rơi con, chuyện này tuyệt đối không kết thúc dễ dàng như vậy được!”

Tim Tiểu Thất trầm xuống, “Không được không được! Nếu ba dám tổn hại Lục Sâm, con, con sẽ tổn hại chính bản thân! Ba kêu người chặt tay anh ấy, con sẽ chặt tay chính mình, ba kêu người đánh gãy chân anh ấy, con sẽ đánh gãy chân mình. Nói chung mà tổn thương anh ấy như thế nào, con sẽ làm tổn thương chính mình như vậy!”

Tiêu Lăng cực kỳ tức giận!

“Tiêu Tiểu Thất!”

“Nói chung con sẽ không để ba làm tổn thương anh ấy!” Tiểu Thất mắt đỏ lên la lớn, “Con đã quyết định quên anh ta sau này bắt đầu lại từ đầu rồi, ba như vậy làm muốn con như thế nào? Nếu ba tổn thương anh ấy, con sẽ có lỗi với anh ta cả đời, lương tâm con cả đời cũng không yên. Trong chuyện yêu đương nam nữ chia tay cũng là chuyện bình thường mà không phải sao, cũng không thể vì người khác bỏ rơi con, con liền làm chết người ta! Vậy sau này ai dám hẹn hò với con, con còn dám hẹn hò với ai đây!”

“Tiêu Tiểu Thất!”

Tiểu Thất bịt tai lại, la lớn, “Nói chung từ hôm nay bắt đầu, bên Lục Sâm xảy ra chuyện gì, cứ tính hết lên người con! Con vẫn là câu đó, Lục Sâm bị thương ở đâu, con tự làm thương bản thân ở đó! Ba, ba tin con đi, con nhất định làm được!”

Tiêu Lăng hoàn toàn tức muốn điên.

Vậy mà Tiểu Thất dám vì 1 người đàn ông làm tổn thương mình, đối nghịch với anh!

Tiêu Lăng còn muốn nói chuyện, Tô Tố kéo tay anh lại.

“Tô Tố!”

“Đừng nói nữa!” Tô Tố thở 1 hơi, “Tùy theo lòng Tiểu Thất muốn gì, như Tiểu Thất nói, nếu anh thật sự làm tổn thương Lục Sâm, vốn dĩ con tính quên hắn ta, nhưng bởi vì hành động của anh, sợ cả đời con cũng không quên được!”

“Không lẽ cứ như vậy mà bỏ qua?” Tiêu Lăng không nhịn được cục tức này.

“Chuyện của con cứ để tụi nó tự giải quyết, em biết anh thương Tiểu Thất.” Tô Tố nhìn sang Tiểu Thất, “Tiểu Thất ba con cũng là quá thương con, cho nên mới tức giận như vậy, hai người nên hiểu cho đối phương 1 chút.” Vừa nói, cô lại nói với Tiêu Lăng, “Tiểu Thất cũng không trách Lục Sâm... anh càng quan tâm làm gì. Còn có... Tiểu Thất nói đúng, nếu anh thực sự tổn thương Lục Sâm, chuyện này truyền ra ngoài, sau này còn ai dám hẹn hò với con gái nhà chúng ta chứ?”

Cảnh Thụy cũng nhanh chóng nói giúp, “Dạ đúng dạ đúng, ba, ba đừng lo nhiều như vậy nữa, chuyện tình cảm thì dù ba muốn quản cũng không thể phát triển theo suy nghĩ của chúng ta được, với lại... con đã đập tên Lục Sâm đó 1 trận rồi, cho giáo huấn hắn nữa!”

Tiêu Lăng tức đến không ngừng hít sâu.

Đáng chết!

Bây giờ trong lòng anh có suy nghĩ muốn 1 dao chém chết Lục Sâm.

Vậy mà chỉ có thể nhịn xuống.

Anh hiểu con gái của mình, có thể nói thì tuyệt đối có thể làm được.