Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 870




Sau này lúc thích hợp cũng sẽ tìm lại?!

Tôn Nguyên nóng nảy.

Anh bắt lấy cổ tay Tiểu Hi, “anh sẽ không nghe lời ba mẹ anh tìm lại đâu, anh cũng không cho phép em đi tìm người khác lần nữa! An Tiểu Hi, em dám làm như vậy, anh tuyệt đối sẽ không đồng ý!”

“Chuyện của em Ta không liên quan đến anh!”

“Ai nói vậy! Chúng ta là vợ chồng!”

Tiểu Hi lau khô nước mắt cười nhạo một tiếng, “chúng ta lại không có lấy giấy chứng nhận kết hôn, không nhận sự bảo vệ của pháp luật đâu được xem là vợ chồng! Tôn Nguyên, lần này em hạ quyết tâm, không thể nào tha thứ tất cả hành vi của nhà các anh, cũng không thể nào ở bên anh, em đã mù mười lăm năm, không muốn tiếp tục mù nữa.

Tôn Nguyên chán nản buông cánh tay xuống.

Hai người hồi lâu cũng không nói gì thêm.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong phòng yên tĩnh chỉ có thể nghe hô hấp của nhau.

Hô hấp của Tôn Nguyên rất gấp.

Hô hấp của An Tiểu Hi lại rất ổn định.

Hơn nửa1ngày sau, mắt Tôn Nguyên mới đỏ lên nhìn cô, tình cảm hơn mười năm của chúng ta, em thật có thể nói từ bỏ là từ bỏ như vậy sao!

Em cũng không muốn thế này.

Thế nhưng tất cả đều là nhà anh ép em.

An Tiểu Hi xoay người, đưa lưng về phía Tôn Nguyên, không cho anh nhìn thấy hốc mắt đỏ lên của cô, cô cố gắng giữ cho âm thanh của mình bình ổn, “anh đi đi, em đã nói qua, hai người chúng ta sau này ngoại trừ việc có chung đứa con trai điểm này... Cái khác đều không phải, em lần này về nước với anh... Cũng không phải bởi vì cái gì khác, em nghĩ thông suốt rồi, nếu đã bị anh tìm được, vậy thì tìm được, em cũng không phải người làm sai, vì sao phải trốn!”

“... Ba mẹ em con em đều ở nơi này, sau này em cũng sẽ không rời khỏi thành phố a, nhưng quyết tâm rời khỏi anh lúc đó của em vẫn kiên quyết giống bây giờ. Anh cũng không cần cố cứu vãn nữa, hiện giờ tách ra đối với người1nào cũng tốt.”

“Thật sự cứ như vậy không thể tha thứ cho anh sao!”

Tiểu Hi trầm mặc.

Bình tĩnh mà xem xét, hơn mười năm ở bên Tôn Nguyên, ngoại trừ thỉnh thoảng mẹ Tôn gây chuyện, ngoài việc Tôn Nguyên thiên vị mẹ Tôn, những lúc khác đối với cô vẫn không tệ, thế nhưng tâm lạnh qua một lần lại một lần, nàng còn tha thứ sao đây?!

Mẹ Tôn sở dĩ phách lối giống bây giờ, Tôn Nguyên anh cũng có không thể trốn khỏi trách nhiệm.

Nếu như không phải anh nhiều lần thỏa hiệp, những năm này, cô sao lại chịu nhiều ủy khuất như vậy chứ.

Tiểu Hi hít sâu một hơi, trả lời anh như đinh đóng cột, “sự tổn thương mà cả nhà anh gây ra cho em và ba mẹ em, em mãi mãi cũng không cách nào tha thứ được, cho nên anh đi đi, sau này chúng ta sẽ làm người lạ quen thuộc nhất, ai cũng không nên quấy rầy cuộc sống của nhau!”

Quấy rầy?!

Tim Tôn Nguyên đột nhiên co rút đau đớn.

Đời này anh cũng chưa từng nghĩ qua sẽ có một ngày rời xa Tiểu Hi.

Sau5khi Tiểu Hi ra nước ngoài, anh rốt cụộc đã nếm được cái cảm giác đau lòng đó, anh một khắc đó liền biết, anh mãi mãi cũng không thể mất đi cô.

“Tiểu Hi... Em rốt cuộc làm sao mới hóa giải được oán hận trong lòng? Em nói cho anh biết, anh sẽ đi làm”

Hóa giải?

Tiểu Hi đột nhiên xoay người, hai mắt ửng đỏ nhìn Tôn Nguyên, cười lạnh nói, “ba mẹ anh bắt ba mẹ em quỳ trước mặt bọn họ, sỉ nhục bọn họ thế này, bây giờ trừ phi bọn họ quỳ trở lại, nếu không nút thắt trong lòng em tuyệt đối không thể hóa giải.”

Mặt Tôn nguyên hơi biến sắc, một câu cũng nói không nên lời.

Tiểu Hi cười lạnh, “sao thế?” Cảm thấy em cố tình gây sự hay cảm thấy em điên rồi, lại đi đưa ra yêu cầu như vậy? Nhưng Tôn Nguyên em cho anh biết, ngoại trừ thế này, bất luận sự bồi thường nào em cũng không cần, nếu như anh có thế để cho ba mẹ anh đến quỳ trước mặt ba mẹ em cầu xin họ tha thứ, vậy chúng2ta sẽ còn có khả năng trở lại như xưa!”

“Tiểu Hi...”

“Đừng nói nữa, đi đi đi đi, bây giờ em thật sự không muốn nhìn thấy các người, không tranh đoạt quyền nuôi dưỡng đứa con với các người... Cũng không đấu nhau trên tòa với các người, đây đã là sự tha thứ lớn nhất của em rồi.”

“Anh sẽ không bỏ cuộc như vậy đâu...”

Tiểu Hi không tỏ rõ ý kiến cười cười, hành vi của anh cô không xen vào, nhưng cô đã dứt khoát, tuyệt đối sẽ không dây dưa với gia đình này nữa.

Tôn Nguyên thật sâu liếc nhìn cô một cái, quay người rời đi.

Nghe được tiếng đóng cửa, nước mắt mà An Tiểu Hi nhịn rất lâu cuối cùng chảy xuống trên mặt cô.

...

Sau yến tiệc đầy tháng của Tiêu Niên, Tiểu Thất và Lục Sâm lại lần nữa về tới ngôi nhà nhỏ của họ.

Hai người đã ở cùng nhau lâu như vậy, thế nhưng Tiểu Thất cảm thấy tình cảm của cô dành cho Lục Sâm càng ngày càng đậm, một khắc con mắt không nhìn thấy anh, đều cảm thấy trong lòng trống vắng.

Lúc cô ở nhà9dùng tay trái tập vẽ, tay phải đều phải nắm chặt tay Lục Sâm mới được.

Ngày này là cuối tuần, Lục Sâm tựa ở trên ghế sofa xem phim với Tiểu Thất, nam nữ chính trong phim truyền hình đang trong lúc sinh ly tử biệt, Tiểu Thất vừa xem vừa lau nước mắt, Lục Sâm cũng không có cách nào.

“Tiểu Thất, tình tiết trong phim đều là giả, đều là câu chuyện do biên kịch tạo ra.”

“Thế nhưng thật sự rất cảm động a...” Tiểu Thất ôm chặt lấy Lục Sâm, nước mắt nóng bỏng nhìn anh, “Lục Sâm, em cảm thấy hiện giờ em càng ngày càng yêu anh rồi làm sao đây, lỡ như anh rời khỏi em, em chắc chắn sẽ sống không nổi nữa.”

Khóe miệng Lục Sâm giật một cái, ôm lại Tiểu Thất, “em yên tâm 120% đi, anh chắc chắn sẽ không xa em.”

“Ừ ừ ừ, Lục Sâm, em yêu anh.”

Lục Sâm cười cười không có trả lời

Anh không giống như Tiểu Thất, thích nè, yêu nè những từ thế này mở miệng ra là nói... Dù sao tóm lại chính là một người đàn ông buồn1chán!

“Lục Sâm, anh có yêu em không nè...”

“Em nói xem?”

Tiểu Thất ôm lấy cổ của anh, “anh không nói sao em biết được, mau nói mau nói!”

Lục Sâm bị cô quấn đến không còn cách nào, đành phải gật đầu, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

Tiểu Thất còn không vui, “"ừ" là có ý gì a, rốt cuộc yêu hay không yêu hả!”

“Yêu!”

Tiểu Thất hài lòng nhếch miệng cười, “vậy còn tạm được!”

Lục Sâm cảm thấy gần đây Tiểu Thất có chút không bình thường, sao cứ luôn đa sầu đa cảm thế?

Nghĩ như vậy, anh liền hỏi.

Tiểu Thất nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “anh không nói em cũng không phát hiện ra, nghĩ như vậy hình như là thật nha... Sao luôn lo lắng anh sẽ rời xa em nhỉ, rõ ràng hai người chúng ta bây giờ yêu nhau như thế! Chẳng lẽ là do xem phim bi kịch, hay là nói bị chuyện tình cảm của mẹ nuôi ảnh hưởng tới? Hay là... đại dì mụ sắp tới rồi?!”

Lục sâm, “...”

Xem như anh chưa hỏi qua được không!

Đại di mụ a...

Tròng mắt Tiểu Thất xoay một vòng nhanh như chớp, cô cọ cọ trên người Lục Sâm, tìm một vị trí thoải mái chui vào lòng Lục Sâm, nghe tiếng tim đập trầm ổn có lực của anh, cô liền an tâm, cô nhìn mắt Lục Sâm, Lục Sâm, anh cảm thấy em gái đáng yêu không?”

“Đáng yêu a.”

“Đúng không đúng không, em cũng cảm thấy em gái rất đáng yêu, dáng người y chang búp bê, không khóc không nháo lại dễ chăm như vậy, tốt biết bao.” Tiểu Thất bổ sung một câu, “càng quan trọng hơn là em ấy là kết tinh tình yêu của ba mẹ em nha, anh xem thử hiện giờ ba mẹ em bảo bối này bảo bối nọ như vậy.”

Lục sâm nhíu mày, cúi đầu nhìn Tiểu Thất, “em rốt cuộc muốn nói cái gì?”

“Hihi, em muốn nói chúng ta cũng sinh đứa đi.” Tiểu Thất leo lên người Lục Sâm, dang chân ngồi trên eo anh, “Lục Sâm chúng ta cũng sinh một đứa bé có được không, anh cũng không biết, mấy ngày nay nhìn thấy em gái trong lòng rất là thích, em liền suy nghĩ nha, nếu như có thể có một đứa bé, mắt giống anh, cái mũi giống em, về sau sẽ đẹp biết bao, hai người chúng ta cũng ở chung lâu như vậy rồi, cũng không có chuẩn bị xa nhau, cho nên chúng ta cũng sinh một đứa bé có được không?”

Lục Sâm cũng rất thích tiểu con nít.

Lúc ở Tiêu gia nhìn thấy bộ dáng Tiêu Lăng ôm tiểu nha đầu không nỡ buông tay, đừng nói là ngưỡng mộ biết bao.

Nghe được Tiểu Thất đề nghị như vậy, anh cũng có chút động lòng.

“Tiểu Thất, em không lo lắng sau khi mang thai dáng người trở nên xấu hơn sao? Trên mặt nổi ban?”

Tiểu Thất bất chấp suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu, “chỉ cần có thể sinh ra một kết tinh tình yêu của chúng ta, những thứ này em cũng nhịn.”

“Ngươi không phải sợ đau nhất sao, sinh con rất đau nha.”

Nhớ tới tiếng kêu thảm thiết của mẹ trong phòng sinh của bệnh viện, Tiểu Thất run lên, cô khẽ cắn môi, vẫn hạ quyết tâm, “đau em cũng muốn sinh, em chính là muốn có một đứa con, chờ đến lúc hai ba tuổi nhuyễn nhuyễn nhu nhu gọi em tiếng mẹ, là chuyện hạnh phúc bao nhiêu a.”

Lục Sâm nghĩ đến hình ảnh hạnh phúc mà Tiểu Thất phác hoạ ra, cũng có chút hướng tới.

Thế nhưng...

Trước đó lúc mẹ của Tiểu Thất sinh Tiêu năm anh cũng đi, mặc dù không có nhìn thấy cảnh tưởng trong phòng sinh, thế nhưng từng tiếng từng tiếng hét chói tai kiệt sức đó anh vẫn còn nhớ, anh cũng không dám tưởng tượng nếu như người trong phòng sinh đổi lại là Tiểu Thất, có thể nào biểu hiện của anh sẽ càng khoa trương hơn Tiêu Lăng không.

Lục sâm có chút do dự.

Thấy thế, Tiểu Thất nắm lấy tay Lục Sâm lắc qua lắc lại, “Lục Sâm, chúng ta sinh một đứa đi, dù sao cũng không thể nào không có con cái, đã không muốn không có con cái thì sớm muộn gì cũng phải sinh, sinh muộn không bằng sinh sớm a, hơn nữa giờ em chỉ mới hai mươi bốn tuổi, bây giờ mang thai hai mươi lăm tuổi sinh, lúc đó còn trẻ nha, dáng người nè các phương diện đều có thể khôi phục rất tốt, nếu như chậm thêm hai năm, thì sẽ phải chịu tội càng lớn đó.”

Ánh mắt Lục Sâm rơi trên mặt Tiểu Thất, không nói chuyện.

Em ngất!

Đây là đồng ý hay là không đồng ý thế.

Tiểu Thất tiếp tục thuyết phục anh, ‘ anh suy nghĩ chút nha, hiện giờ nếu như chúng ta có con, vậy sẽ gần bằng tuổi với em gái, sau này lúc công việc của chúng ta bận rộn, còn có thể đem con đến chỗ ba mẹ cùng chăm sóc, hai đứa nó cũng có thể làm bạn. Ha ha, đến lúc đó một đầu củ cải nhỏ đuổi theo hô một đầu củ cải nhỏ còn lại là dì nhỏ, cảnh tượng đó tình cảm biết bao.”

Cảnh tượng đó không phải tình cảm, mà là mắc cười.

Lục Sâm động lòng.

“Lục Sâm, Lục Sâm... Sinh một đứa có được không ~~”

Lục Sâm đột nhiên đẩy Tiểu Thất ra đứng lên từ trên ghế sofa!

ủa?

Tiểu Thất còn tưởng rằng Lục Sâm không đồng ý nha, vừa muốn hỏi thăm nguyên nhân, lại đột nhiên cảm giác bản thân bị ôm lên cao.

“A... Lục Sâm chân của anh!”

“Không sao, hôm nay gắn chân giả, có thể ôm em!”

Tiểu Thất luôn cảm thấy chân của Lục Sâm không tốt lắm, cho nên ở trong lòng anh động cũng không dám động bậy, sợ hai người sẽ cùng nhau ngã.

Lục Sâm ôm Tiểu Thất vào trong phòng ngủ của bọn họ.

“Lục Sâm, anh làm gì thế?”

Lục sâm cúi đầu cười với Tiểu Thất, “nếu như đã quyết định phải sinh con, vậy bây giờ... đương nhiên là tạo người rồi!”