Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 734




Lục Sâm có cảm giác tự khiêng đá đập vào chân mình!

Tại sao miệng anh lại hạ tiện hỏi câu này chứ!

Bây giờ tốt rồi!

Dạy hay là không?

Nếu dạy, đến lúc đó Tiểu Thất chỉ mặc bộ đồ bơi, cảnh tượng đó chỉ cần nghĩ thôi anh cũng biết mình chịu không nổi, dự đoán là đến lúc đó tâm trạng của anh không nằm ở dạy bơi nữa, nhưng nếu không dạy... thì phúc lợi đưa đến trước mặt này...

Lục Sâm chìm sâu trong rối loạn.

“Ài... quên đi quên đi, em vẫn là không học đâu, em quên mất, vết thương trên người anh vẫn chưa lành!”

Lục Sâm nghe xong không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay là thất vọng, nhìn Tiểu Thất nói, “Đúng, vết thương trên cơ thể anh chưa lành, bác sĩ cũng nói không thể chạm vào nước lạnh, nếu muốn học sau này anh dạy em.”

“Được, đây là anh nói đó nha!”

“Nhất ngôn vi định!”

“Nhất ngôn vi định!”

Lúc hai người tham quan xong đã là chiều rồi, hai người tự về phòng mình nghỉ ngơi. Tiểu Thất ngủ trưa, kết quả ngủ 1 giấc đến thời gian ăn tối.

Cô mơ mơ màng màng nhấn chuông phòng Lục Sâm, kết quả nhấn hơn nửa ngày cũng không ai ở trong phòng.

“Không lẽ xuống dưới lầu rồi?”

Tiểu Thất ngáp 1 cái xuống lầu.

Bụng đói rồi, Tiểu Thất đến phòng ăn lầu 1 kiếm đồ ăn, cảnh tượng dưới nhà ăn hù cô 1 phen.

Ai ya mẹ ơi!

Cả phòng ăn đều ngồi đầy người, những sinh viên thân nhau tụm 3 tụm 7 ngồi chung 1 bàn, cực kỳ náo nhiệt.

Tiểu Thất rất nhanh tìm được Lưu Tuyền trong đám đông.

“Tiểu Tuyền tiểu Tuyền?”

“Tiểu Thất nhanh qua đây ngồi!”

Lưu Tuyền cũng nhìn thấy Tiểu Thất, Tiểu Thất lập tức chạy như bay qua kia, Lưu Tuyền vẫn chưa bắt đầu ăn, đẩy đẩy Tiểu Thất, “Cậu đến lúc nào vậy, tớ cũng không biết, nhanh chóng lấy chút đồ để ăn đi!”

Bởi vì buổi tối quá nhiều người, nên đầu bếp chuẩn bị buffet.

Tiểu Thất lấy cái khay và cái đĩa, tìm được món mình thích ăn, lấy đầy đĩa, tự rót cho mình 1 ly nước cam ngồi kế bên Lưu Tuyền.

Cô mới ngồi xuống Lưu Tuyền liền nhịn không được hỏi.

“Tiểu Thất mới 3 ngày không gặp, vết thương trên mặt cậu vậy mà đã lành rồi, tớ còn tưởng phải thêm vài ngày nữa chứ.”

Tiểu Thất hì hì cười ngốc, “Lục Sâm cũng không biết ở đâu tìm thuốc cho tớ, thoa lên cỡ 2 ngày là đỡ sưng rồi, ngày thứ 3 hoàn toàn bình phục.”

“Lục Sâm Lục Sâm kêu đến thân như vậy, hai người tiến triển đến đâu rồi, nhanh nói cho tớ biết.”

Mặt Tiểu Thất đỏ bừng.

“Không phải chứ, hai người...”

“Pi pi pi, nghĩ gì vậy, hai người bọn tớ xác định quan hệ yêu đương rồi, bây giờ anh ấy là bạn trai tớ, hì hì.”

Lưu Tuyền chỉ “ừ” 1 tiếng.

“Ài... sao cậu lại phản ứng như vậy!” Tiểu Thất lắc lắc tay Lưu Tuyền, “Đừng chỉ biết ăn đồ ăn, nhanh chóng nói cho tớ biết, sao cậu 1 chút cũng không kinh ngạc.”

“Có gì đáng kinh ngạc chứ.” Lưu Tuyền nuốt 1 miếng thức ăn, không kiên nhẫn nhìn Tiểu Thất 1 cái, “Lục Sâm nhìn là biết người đàn ông trưởng thành có trí thức có lý tưởng, còn cậu... là 1 đứa ngốc, Lục Sâm có ý đối với cậu người mù cũng nhìn ra, mà cậu... bởi vì vấn đề trí tuệ, nhất định không thoát khỏi lòng bàn tay của người ta! Kết cục hiển nhiên như vậy có gì đáng nói chứ, tớ tò mò hai người đã phát triển đến bước nào rồi hơn là chuyện đó. Uhm... vuốt ve thân thế?”

“Pi pi pi, Lưu Tuyền suy nghĩ của cậu sao có thể nham hiểm như vậy!”

“Xem ra vẫn chưa phát triển đến bước thứ nhất, dựa theo năng lực và trí tuệ của Lục tổng mà không ăn được cậu, rất hiển nhiên, trong lòng người ta đang cố gắng kiềm chế.”

Điểm này làm Lưu Tuyền có chút bất ngờ.

Nói đến cùng nhan sắc ngoại hình của Tiểu Thất đem đến đâu, đừng nói là đàn ông, phụ nữ cũng có thể bị cô ấy bẻ cong!

Lục Sâm danh phận cũng có rồi, thời gian ở riêng cũng có rồi, có thể nói là chiếm trọn thiên thời địa lợi nhân hòa, nhưng dưới tình huống này vậy mà không làm gì Tiểu Thất, xem ra không phải chỉ vì thích ngoại hình của Tiểu Thất.

Như vậy xem ra, Lưu Tuyền cũng có thể an tâm rồi.

“Tiểu Tuyền, tại sao cậu lúc nào cũng nói tốt cho Lục Sâm!”

Lưu Tuyền không kiên nhẫn, “Tớ chỉ có sao nói vậy thôi được không!”

Tiểu Thất tức giận đến không nói lời nào.

Lưu Tuyền thấy vậy, nhanh chóng giải quyết đồ ăn trên đĩa, sau đói nói với Tiểu Thất, “Bây giờ cậu đã xác định mối quan hệ với Lục Sâm, tính lúc nào nói với anh ấy tình hình thực sự của cậu?”

“A?”

“Đừng nói tớ biết cậu không tính nói nha.”

“Chuyện này nói với không nói có gì khác biệt.” Tiểu Thất ôm mặt hạnh phúc, “Dù sao người mà người ta thích cũng là tớ!”

Lưu Tuyền lộ ra bộ dạng kinh tởm không thôi.

“Hì hì!”

Lưu Tuyền đổi chủ đề, “Mấy ngày nay cậu ở bên Lục tổng, có nghe nói ngày mai nộp bản vẽ đầu tiên không, đợi sau khi ngày mai nộp bản vẽ xong, những người ngày hôm nay...” Lưu Tuyền chỉ đám người trong phòng ăn, “Những người này sẽ bị loại 1 phần! Giáo viên lựa chọn lần này là tổng giám thiết kế của Phong Hoa - La Na, còn có 2 nhà thiết kế cấp nguyên lão của Phong Hoa, đều là những người yêu cầu rất nghiêm khắc, với lại quy tắc cũng thay đổi, trước đây không phải nói là 3 vòng đào thải sao, bây giờ đổi thành 5 vòng! Sau khi nộp bản vẽ đầu ngày mai là loại 10 người, vòng 2 loại thêm 10 người, cứ như vậy mà loại! Loại đến vòng cuối lúc còn 10 người thì Lục tổng sẽ tham gia đánh giá, để lựa chọn ra nhà thiết kế thích hợp với Phong Hoa nhất, sau đó bình chọn ra người đứng nhất để phát thưởng!”

Tiểu Thất ngây người, “Ngày mai nộp bản vẽ?”

Lưu Tuyền gật đầu, “Tổng giám La Na yêu cầu rất cao, hôm nay dẫn chúng tớ đi tham quan 1 số thiết kế của Phong Hoa, mỗi bộ trang phục đều rất tinh tế, nên chủ đề ngày mai là sang trọng và cao quý, chỉ là không biết ngày mai cậu có cần nộp bài hay không!”

Không phải chứ!

Nhưng cô chưa chuẩn bị gì cả!

“Vậy còn đợi gì nữa, nhanh chóng đi đi, lên lầu nói cho tớ biết tình hình hôm nay, nếu không ngày mai nộp bài là tớ chết chắc!”

Lưu Tuyền ngồi bất động, “Cậu gấp cái gì, nếu Lục tổng đã không nói cho cậu nghe chuyện này, tớ nghĩ cậu chắc chắn không cần tham gia cuộc thi ngày mai.” Lưu Tuyền cười rất hứng thú, “Bây giờ cậu ít nhiều gì cũng sắp thành bà chủ tương lai của Phong Hoa rồi, nói không chừng cả Phong Hoa sau này đều là của cậu, bây giờ vì 1 vị trí nhà thiết kế gấp cái gì.”

“Lưu Tuyền cậu còn nói nữa tớ đánh cậu đó!”

Hai người cười hì hì đi ra khỏi nhà ăn.

...

Đằng sau, 1 đôi mắt ác độc vẫn luôn nhìn chằm chằm hai người họ.

Đợi đến khi hai người hoàn toàn biến mất, Trương Hy muốn bẻ gãy đôi đũa trên tay mình!

Bên cạnh có 1 số người đi theo cô, thấy sắc mặt cô không tốt, lập tức nói, “Vận may của con Tiêu Tiểu Thất này quả thực không phải may bình thường, bị thương nhập viện vậy mà vẫn không bị loại, với lại không phải nghe nói mặt của cô ta đã bị hủy dung nhan rồi sao, vậy mà nhanh như vậy đã lành rồi?”

Mắt Trương Hy càng độc ác!

Dư Nam đó quả là thứ vô dụng, cô đã nói rồi, nhất định phải hủy hoại khuôn mặt của Tiêu Tiểu Thất, để sau này cô ta không thể dùng nó để câu dẫn người khác, nhưng bây giờ chuyện gì đang xảy ra!

Mặt Tiêu Tiểu Thất đừng nói là bị hủy hoại, đến 1 vết thẹo cũng tìm không thấy!

Đáng chết mà!

Mấy người này ai ai cũng không thể làm được gì!

Xem ra phải để cô đích thân ra tay mới được!