Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 730




Tiểu Thất đi vài vòng quanh trường, tìm từng ngõ ngách trong trường, nhưng không tìm thấy mấy đứa con gái đánh cô.

Mấy đứa con gái đánh cô, bình thường thời gian này nhất định ở trong trường, hàng ngày đều rất là kiêu ngạo, trong trường học không ai dám chọc vào, bất quá Tiểu Thất từ trước đến giờ cũng chưa nghĩ là đi tìm người đến đánh bọn nó, thế nên cũng không có chú ý.

Cô hỏi qua một vòng ở trường, biết rõ bọn nó hiện giờ đang học ở khoa nghệ thuật, lập tức dẫn người đi tìm.

Kết quả là đến lớp rồi cũng không tìm thấy người.

“Doãn Nam lớp mấy người có đây không?”

Tên người con gái ăn mặc lòe loẹt đó là Doãn Nam.

Khoa nghệ thuật hôm nay không lên lớp, mọi người trong lớp đang cười đùa thành từng nhóm, nghe thấy tiếng Tiểu Thất ở cửa, cả lớp quay đầu nhìn qua, thấy Tiểu Thất mọi người lập tức thì thầm to nhỏ.

“Tôi hỏi các cậu, lớp các cậu Doãn Nam đâu?”

Các nữ sinh xì mũi coi thường Tiểu Thất, nam sinh thấy Tiểu Thất rất xinh đẹp, nhịn không được mà trả lời cô, “Doãn Nam? cậu không biết sao? Doãn Nam đã bị trường cho thôi học, hiện tại bọn tớ cũng không biết cô ta ở chỗ nào!”

Tiểu Thất sững sờ!

Bị trường cho thôi học?

Như thế nào mà cô không biết!

“Chuyện này lúc nào xảy ra!”

“Hình như là hôm trước nữa, hôm trước nữa sáng sớm nhà trường làm giấy thôi học cậu ý, cũng không rõ là làm sai chuyện gì, nghe nói bây giờ đang ở trong đồn cảnh sát, sư muội xinh đẹp, em tìm cô ta có việc gì thế?”

Còn tới đồn cảnh sát hả?

Tiểu Thất không khỏi nhếch miệng nở nụ cười.

Cái này có tính là ác giả ác báo không!

Cô vốn định đem Doãn Nam đánh cho một trận, hiện tại thì không cần nữa, haha bị trường đuổi học, còn bị nhốt vào đồn cảnh sát, tương lai gần như bị hủy một nửa so với cô bị đánh thì có phần nghiêm trọng hơn nhiều.

Tiểu Thất đuổi đám người mà Lãnh Mạc gửi tới về, trên đường đi về ký túc xá nhỏ giọng nói.

“Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Thế nào mà mình vừa mới nằm viện, Doãn Nam liền bị đuổi học còn bị cảnh sát nhốt lại? Trùng hợp? Cũng thật trùng hợp quá đi!”

Nếu như không phải là trùng hợp, biết là cô nằm viện, có năng lực làm mấy việc này, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một đáp án.

Lục Sâm...

Tiểu Thất hai tay che mặt lại, hai má ửng hồng.

Nghĩ tới Lục Sâm vì chuyện của cô mà tổn hao tấm trí, Tiểu Thất đã cảm thấy rất vui.

Bây giờ, có một chút nhớ Lúc Sâm ah.

Tiểu Thất dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên lầu ký túc xá, thu thập va ly mọi thứ, sau đó thật nhanh bắt xe tới địa chỉ khách sạn Lục Sâm đưa.

Tiểu Thất đến khách sạn cũng là giữa trưa.

Khách sạn nằm ở một ví trí vắng vẻ, ở phía cuối của thành phố A, ngày trước Tiểu Thất cũng có nghe Lục Sâm nói qua, sở dĩ ở xa như vậy bởi vì không muốn bạn học cũ của anh biết.

Tiểu Thất vừa xuống taxi, cầm hành lý đứng đợi ở dưới sảnh.

Cô chưa kịp nói gì, thì tiếp tân ở sảnh đã lên tiếng, “cho hỏi có phải Tiêu Tiểu Thất tiểu thư không?”

“Vâng, là tôi!”

Nữ tiếp tân nhẹ nhàng cười với cô, còn đưa cho cô một cái thẻ phòng, “Lục Tổng của chúng tôi nhắn lại, Tiêu tiểu thư đến có thể trực tiếp chọn phòng để nghỉ, LaNa tổng giám đốc thiết kế đưa mấy bạn thực tập sinh đi tham gia show thời trang của Phong Hoa rồi, đợi đến tối quay về.”

Tiểu Thất do dự một lúc, gương mặt có chút ửng hồng, đứng ở sảnh nói, “vậy Lục Tổng của các chị đâu?”

Nữ tiếp tân từ khi nhận Lục Sâm đặc biệt sắp xếp để tiếp Tiểu Thất, đã biết rõ quan hệ của hai người không thường rồi, nghe thấy Tiểu Thất hỏi Lục Sâm, cũng không ngoài dự đoán, mỉm cười nói, “Lục Tổng lúc này chắc đang ở trong phòng nghỉ ngơi, đợi lát nữa Lục Tổng đi ăn trưa, đến lúc đó tôi báo với Lục Tổng là tiểu thư đã đến.”

“Được, được, vậy làm phiền cô rồi!”

“Không phiền, không phiền!”

Tiểu Thất hào hứng cầm theo hành lý đi vào thang máy, khách sạn tổng cộng có 26 lầu, bởi vì hiện tại không phải mùa kinh doanh, thêm vào đó lại là thời gian đào tạo thực tập sinh, thế nên ngoài 50 thực tập sinh ở trong khách sạn ra, còn lại là người của bên Phong Hoa.

Phòng của Tiểu Thất ở tầng 25

Tiểu Thất bước đến cửa phòng, nhẹ nhàng dùng thẻ phòng mở cửa, bên trong phòng thật là không đơn giản, trang thiết bị đều rất hiện đại, Tiểu Thất nhăn mày!

Ai da!

Cái này là Lục Sâm đi cửa sau rồi, chọn riêng cho cô phòng này, hay 50 thực tập viên đều ở như vậy?

Tiểu Thất cầm theo hành lý vào phòng.

Phòng khách trông thật ngăn nắp, Tiểu Thất kéo va ly vào, trong phòng được phủ một tấm thảm, đạp lên có cảm giác rất mềm mại và thoải mái, Tiểu Thất để hành lý qua một bên, đi xem phòng bếp và phòng ngủ.

Cô vừa mở cửa phòng ngủ, đột nhiên có cách tay vươn ra kéo cô lại.

“A a a...”

Tiểu Thất thét lên.

Cô có cảm giác bị người khác dùng lực kéo xuống, chỉ cảm thấy chân đứng không vững, sau đó liền ngã vào lòng người ta.

Tiểu Thất chưa kịp hoàn hồn mở mắt nhìn thì ra là Lục Sâm

“Lục Sâm anh có biết hay không dọa người dọa chết người đó.”

Tiểu Thất từ trong lòng Lục Sâm đứng dậy, Lục Sâm lại ôm chặt lấy cô không buông.

Lúc này hai người khoảng cách vô cùng gần, tư thế vô cùng ngọt ngào.

Lục Sâm ngồi xe lăn, còn Tiểu Thất nằm trên người anh, Lục Sâm một tay ôm cổ Tiểu Thất, một tay vòng qua eo cô, tránh cho cô không bị ngã.

Hai người hôm nay lại là lần đầu tiên, mà khoảng cách đã gần đến vậy.

Gần tới mức Tiểu Thất có chút thất thần。

Cô quên cả giẫy dụa, ngửa đầu nhìn Lục Sâm, ánh mặt có chút mê mẩn.

Cô nhẹ nhàng vuốt gương mặt của anh.

Đường đường là con trai mà không ngờ làn da lại tốt như thế, trên mặt thậm trí một lỗ chân lông cũng không thấy, Tiểu Thất nhìn lên cổ Lục Sâm, bỗng chốc cô trợn tròn hai mắt.

Bởi vì...

Lục Sâm vừa cởi bỏ áo.

Cô nhìn mà nước miếng muốn rớt ra ngoài, hai má ửng hồng.

Oh My God!

Cái này là mới vừa tắm xong đi ra?

Tóc ngắn của Lục Sâm vẫn còn ướt, từng giọt nước trên đầu anh xuôi theo cơ thể từ từ chảy xuống, lướt qua cái xương quai xanh gợi cảm, vùng cơ bụng quyến rũ!

Cơ bụng!

Cô thất thần!

Anh còn có cả cơ bụng!

Tiểu Thất sững sờ nhìn chằm chằm vào bụng của Lục Sâm!

Một, hai, ba...

Trọn vẹn cả tám múi cơ bụng rắn chắc, nửa người dưới của anh quấn một cái khăn tắm màu trắng, loáng thoáng như đang chứng kiến một bức tranh đẹp tuyệt mỹ.

Tiểu Thất sững sờ nhìn chằm chằm vào Lục Sâm, đến nửa ngày mà không nói được lời nào

“Nhìn đủ chưa vậy?”

Tiểu Thất nuốt nước miếng, tranh thủ thời gian sờ lên mũi mình xem có chảy máu mũi không.

Má cô đỏ ửng, ngượng ngùng nhìn Lục Sâm nói, “Lục Sâm...”

“Uhm?” Lục Sâm mỉm cười

“Em... em có thể sờ không?”

Lục Sâm lông mày nhảy dựng lên, “sờ cái gì?”

Tiểu Thất nhìn chằm chằm vào cơ bụng của anh, tuy không nói ra nhưng ánh mắt đó thì không cần nói ai cũng biết.