Con riêng?
Bước chân của Tiểu Thất bỗng nhiên khựng lại!
Người đàn ông kia hẳn là anh của Lục Sâm, mà chuyện bọn họ đang nói chắc là chuyện gia đình họ, giờ cô đi vào, có phải... không thích hợp không?
Tiểu Thất hơi do dự.
Người đàn ông bên trong thấy Lục Sâm không nói gì liền lên tiếng mỉa mai, “Mày nghĩ bây giờ công ty do mày làm chủ thì khẳng định công ty sẽ là của mày hay sao? Đừng giỡn nữa, Lục Sâm, mày tự cúi xuống nhìn lại mình đi, mày chỉ là một phế vật, phế vật! Dù mày có năng lực như thế nào cũng không thay đổi được việc mày là một phế vậy, mày nghĩ khi lão già lập di chúc sẽ không nghĩ tới vấn đề này hay sao, đừng quên, tốt xấu gì tao cũng còn một đứa con gái, còn mày... cái gì cũng không có, sau này cũng sẽ không có, mày nghĩ lão già sẽ để lại công ty cho một người tuyệt tử tuyệt tôn như mày hay sao?”
Toàn thân Lục Sâm phát ra khí lạnh như băng.
Người đàn ông thấy vậy, phá lên cười haha rất1đắc ý, “Cho nên, tất cả những gì mày đang làm cũng chỉ là của hồi môn cho người khác thôi!”
Người phụ nữ bên cạnh người đàn ông hẳn là chị dâu của Lục Sâm, khoác lấy tay của người đàn ông, tiếp tục mỉa mai,”Lục Sâm, tôi khuyên chú 1 câu, có thể xéo thì xéo nhanh đi, đừng vọng tưởng gì đến gia sản của nha này nữa, công ty với chú không có chút quan hệ nào, chúng tôi mới là người thừa kế hợp pháp!”
“Cút!”
Người đàn bà sững sờ, “Chú nói cái gì?”
“Ta bảo các ngươi cút ra ngoài!”, Lục Sâm giọng lạnh như băng.
“Phế vật như mày lấy tư cách gì nói bọn tao!”
Phế vật phế vật!
Tiểu Thất nhịn không nổi nữa, cứ mở miệng ra là phế vật phế vật, đúng là quá sỉ nhục người khác rồi.
Tiểu Thất nhìn thấy người phụ nữ định động thủ với Lục Sâm liền xông vào phòng, “Bà có bệnh hả, nói chuyện thì nói đi, cần gì phải động tay động chân! Chồng bà còn đang đứng kế bên mà còn định sờ soạng người đàn ông khác, bà không thấy xấu hổ hả!”
Lục Sâm1hơi sững sờ, nhìn Tiểu Thất đang ở trước mặt anh giơ hai tay ra, sự lạnh lùng trong lòng bỗng ấm áp lên. Nghe được những lời vừa rồi của Tiểu Thất lại cảm thấy có chút mềm mại trong lòng.
Nha đầu này...
Thật sự là cái gì cũng dám nói!
Chị dâu của Lục Sâm, cũng chính là Trương Mỹ bị tức đến gần chết, chỉ vào mũi của Tiểu Thất chửi xối xả, “Nhỏ quỷ cái này ở đâu ra vậy, tao dạy dỗ người khác liên quan gì đến mày, thức thời thì xéo đi chỗ khác, bằng không đừng trách tao không khách sáo!”
Tiểu Thất hừ lạnh một tiếng, cười khinh nhìn Trương Mỹ và Lục Vĩnh Cường.
Hai người này chắc cũng đã hơn 40 tuổi, nhìn không giống là người cùng một nhà với Lục Sâm, đặc biệt là Lục Vĩnh Cường kia, bụng bia cộng thêm đầu hói, nhìn thế nào cũng rất khó coi! Nói đây là anh em của Lục Sâm thật là làm nhục anh ấy.
Tiểu Thất chống nạnh hừ lạnh một tiếng, “Hai người đoán chừng cũng đã hơn 40 tuổi, haha, vậy mà không có sự nghiệp của5riêng mình, cứ trông chờ vào tài sản của gia đình, còn có mặt mũi đến đây la lối om sòm! Lão gia tử nhà mấy người đem công ty Phong Hoa giao cho Lục Sâm, nói thật, chính là quyết định sáng suốt, chứ nếu giao cho hai người, haha, đoán không chừng chưa đến 3 hay 5 năm đã phá sản rồi!”
Lục Vĩnh Cường điên tiết, “Con nhà đầu này là ai, chuyện nhà tao liên quan gì đến mày!”
Tiểu Thất xoay người, vừa xoay qua đã nắm lấy tay Lục Sâm, làm ra bộ dạng rất thân thiết, “Làm sao, tôi là ai cần gì phải giải thích với mấy người! À! Tôi cảnh cáo mấy người, bây giờ còn xéo được thì nhanh chóng xéo đi, khi vào đây tôi nhìn thấy trước cửa có rất nhiều nhân viên phục vụ, nếu mấy người dám làm gì quá đáng, tôi chỉ cần la lên một tiếng... Dù sao đến Nơi này ăn cơm đều là những nhân vật có mặt mũi, để bọn họ qua đây xem kịch hay cũng không tệ!”
Lục Vĩnh Cường cắn chặt răng, bị Tiểu Thất nói trúng tim đen.
Lão2gia tử ở nhà chính là ghét hắn không nghiêm chỉnh, hay làm mất mặt lục gia, lại thêm Lục Sâm là đứa con ông ấy thương yêu nhất, nếu chuyện hôm nay truyển đến tai ông ấy, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn.
Lục Vĩnh Cường nheo mắt lại, nguy hiểm tiếp cận Tiểu Thất, “Mày chờ đó cho tao!”
“A —— Chờ thì chờ, mấy người nghĩ tôi sợ mấy người hả!”
Lục Vĩnh Cường khẽ cắn môi, dắt đám người đi, “Đi!”
Trương Mỹ không cam lòng, trợn mắt nhìn bọn họ, bị Lục Vĩnh Cường nắm tay kéo đi!
“Hô —— Cuối cùng cũng chạy rồi!”
Tiểu Thất ngồi xuống ghế sô pha, khi nãy nói nhiều như vậy, giờ ho cũng không ra tiếng, rót ly nước uống ực một cái, uống xong liền quay qua nhìn Lục Sâm, “Lục Sâm, anh thật ngốc a!”
“Hả?”
Tâm tình Lục Sâm đã tốt hơn, mỉm cười nhìn Tiểu Thất, “Sao lại nói vậy!”
“Anh không ngốc mà để bọn họ vào đây chửi anh vậy a! Anh không biết chửi lại a, bọn họ chửi anh anh phải chửi lại chứ, bọn họ nhìn như trái bí ngô vậy đó, mà cũng9có thể khi dễ được anh, anh mà còn thật thà như vậy sẽ để bọn họ tiếp tục khi dễ anh đó!”
Bí ngô?
Lục Sâm bật cười thành tiếng.
Không sai, Lục Vĩnh Cường hơi lùn, lại hơi béo, nhìn qua thì cũng... giống trái bí ngô thật!
Ha ha!
Tiểu Thất từ ghế sôpha đứng dậy, gấp gáp nói, “Anh có nghe em nói không vậy, anh cứ để bọn họ ức hiếp anh vậy, họ sẽ được nước làm tới, lần sau còn có chuyện giống vậy xảy ra anh cứ gọi bảo an, để bảo an ném bọn họ ra ngoài, biết chưa?”
“Được rồi!”
Lục sâm mỉm cười, trả lời rất sảng khoái.
Thật ra, Lục Vĩnh Cường và Trương Mỹ hai người họ không hề có đầu óc, vả lại đúng thật là người chiếm hết mọi thứ của Lục gia là Lục Sâm, 2 người họ cũng là chó cùng đường nên mới tìm tới dọa nạt anh.
Tiểu Thất còn lo anh bị ức hiếp, mà sự thật là, anh chưa từng thèm so đo hơn thua với Lục Vĩnh Cường và Trương Mỹ!
Nhưng mà...
Được người khác quan tâm như vậy thật sự cũng không tệ.
Lục sâm cũng không1có giải thích.
“Đi thôi, nên về trường rồi!”
“A? A! À!”
Tiểu Thất đẩy xe lăn, đẩy Lục Sâm ra khỏi phòng riêng, vừa đi vừa ngượng ngùng nói, “Cái đó... Lục Sâm a!”
“Nói!”
“Em, bữa cơm này em có thể thiếu anh trước không?”
Lục Sâm quay đầu nhìn Tiểu Thất, mặt của cô đã ngượng tới đỏ ửng lên.
Đã nói là cô mời người ta ăn cơm, cuối cùng bây giờ bắt người ta trả tiền...
Tiểu Thất cảm thấy ngại vô cùng.
Nhưng mà cô thật sự không có tiền a.
Tiểu Thất sờ sờ túi, dứt khoát nói thẳng, “Em... em không đủ tiền, anh đợi đó, đợi đến khi em nhận được 30 vạn tiền thưởng của công ty Phong Hoa, nhất định sẽ mời anh ăn một bữa thịnh soạn! Cho nên hôm nay có thể xem như anh mời em không? Hôm khác nhất định em sẽ mời lại anh!”
Lục Sâm cười nhìn Tiểu Thất, “Vậy em thiếu anh 2 bữa nhé!”
“Em biết em biết, anh yên tâm, em nhất định không quỵt nợ đâu, nhất định sẽ mời lại!”
“Được, anh đồng ý!”