Vương Bưu lái xe đưa Trương Hân chạy về hướng biệt thự Bán Sơn.
Trên đường đi, Trương Hân nghĩ đến việc làm sao trở về đối phó Lãnh Mạc, nó gọi là nghiến răng nghiến lợi, ngay cả vẻ mặt dị thường của Vương Bưu cũng không phát hiện ra!
Vất vả lắm xe mới chạy đến biệt thự Bán Sơn, Vương Bưu trực tiếp chạy xe vào trong biệt thự.
“Phu nhân, có thể xuống xe rồi!”
“Ừm!”
Có người hầu chạy tới mở cửa xe cho cô, Trương Hân đeo túi xách, hít sâu một hơi, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về hướng đại sảnh.
Trên đường đi lại không thấy Lãnh Mạc!
“Lãnh Mạc đâu?”
nữ hầu bên cạnh trả lời, “Lãnh tiên sinh đợi cô trong sảnh ạ.”
Trương Hân cũng không nghĩ nhiều, nhanh chân xông vào trong phòng khách, đột nhiên nhớ tới mình đã mang thai, liền thu chân lại, một tay che chở bụng dưới, bước chân cũng bước nhỏ đi.
Không thể nóng vội!
Không thể kích động!
Trương Hân im lặng thôi miên mình, lúc đi đường nữa sẽ bình tĩnh hơn nhiều!
Cô một lòng muốn tìm Lãnh Mạc tính sổ, cũng không phát hiện các nữ hầu trong biệt thự đều dùng ánh mắt dị thường hâm mộ nhìn cô.
Trương Hân đi đến cửa biệt thự!
Cửa lớn luôn rộng mở mõi ngày hôm nay lại là cái cửa phòng đóng chặt!
Trương Hân nhíu mày lại!
Đang làm cái quái gì thế!
Cô đưa tay đẩy cửa lớn ra, nhìn thấy tình huống trong phòng khách, cả người lại sững sờ!
Trong phòng khách ban đầu bày bày biện những đồ dùng như ghế sofa và TV, lúc này đây đồ dùng trong nhà cũng không biết bị đem đến nơi nào, phòng khách rộng rãi tất cả đều được bố trí thành thiên đường mộng ảo, trên đất trải đầy cánh hoa hồng Champagne, trần nhà trên đỉnh đầu treo lơ lửng những sợi tua màu hồng, từng chùm từng chùm tua lớn treo ở phía trên, giống như là một thiên đường mộng ảo! Chính giữa phòng khách bày biện một vòng hoa hình trái tim cực lớn được tạo thành từ cánh hoa hồng Champagne, vòng hoa cao khoảng chừng nửa người vậy, đẹp không tưởng nổi!
Trên mặt đất của phòng khách đặt vô số ngọn nến nhỏ, ngọn nến cũng xếp thành hình trái tim, yên lặng mà thiêu đốt.
Trong khoảnh khắc Trương Hân đẩy cửa tiến vào, trên đỉnh phòng khách đột nhiên rơi xuống những mưa cánh hoa màu vàng!
Vô số cánh hoa hồng champane rơi từ đỉnh đầu xuống.
Mà Lúc này, trong vòng hoa hình trái tim to lớn đó, Lãnh Mạc mặc một bộ vets màu đen, trong tay cầm một bó chín mươi chín đóa hoa hồng Champagne, mỉm cười đi về phía Trương Hân!
Cả người Trương Hân đều ngốc tại chỗ!
Lãnh Mạc từng bước tới gần cô, cười tủm tỉm nhìn dáng vẻ sững sờ của cô, cuối cùng, anh đi đến bên người cô, đứng vững!
Trên người Trương Hân mới vừa rồi còn mang đầy nộ khí chuẩn bị tìm người tính sổ, lúc này lại cái gì cũng không làm được!
“Trương Hân...”
“Ừm!” Tay chân Trương Hân luống cuống đứng ở nơi đó.
Lạnh lùng cười nói, “Hôm nay là năm thứ 11 hai chúng ta quen biết nhau, thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt vậy mà cũng đã mười một năm, anh còn nhớ rõ lần đầu gặp mặt năm đó, em rất ngây thơ! Anh vốn luôn nghĩ, đi chung với anh là niềm vinh hạnh lớn của em, em nên cảm thấy rất hạnh phúc...
Trương Hân rưng rưng nước mắt bĩu môi!
Lúc này rồi sao còn tự luyến như thế!
“Nhưng về sau anh phát hiện anh sai rồi! Lãnh Mạc nhẹ giọng nói, “mười một năm qua, em đi theo anh chịu không ít ủy khuất! Anh bởi vì thân phận mà nên, cho tới bây giờ cũng chưa thừa nhận em trước truyền thông, vẫn luôn để em làm người phụ nữ sau lưng anh, anh biết em kỳ thật cũng giống với những phụ nữ bình thường khác, vẫn luôn khao khát một hôn lễ lãng mạn, khao khát có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh anh, thế nhưng những thứ này... anh tạm thời cũng không cho được em! Mười một năm qua, anh vẫn luôn rất ngông cuồng tự đại, cho nên nhiều lần đều làm tổn thương em, Trương Hân, anh cam đoan với em, về sau tuyệt đối sẽ không có tổn thương nữa!”
“... Hai người chúng ta phải giống như Tiêu Lăng và Tô Tố vậy, hạnh hạnh phúc phúc nắm tay đi tiếp, về sau không có lừa dối, không có giấu diếm!”
Lạnh lùng cười Trương Hân cười, cầm hoa tươi trong tay, quỳ một gối xuống, “Lần trước em nói lời cầu hôn của anh không đủ thành ý, hôm nay anh cố tình bố trí hiện trường, cũng cố tình tìm người tới hỗ trợ, Trương Hân, hôm nay mỗi một cánh hoa ở đây, mỗi một ngọn nến anh đều có tự mình làm, cầu hôn như thế, đủ thành ý nhỉ? Em... gả cho anh có được không?”
Ngay lúc này, trong phòng khách đột nhiên vây lại một đám người!
Trương Hân kinh ngạc nhìn sang, có Tiêu Lăng, có Tô Tố, có Tiểu Hi, có Tôn Viễn, có Mộ Bạch, ngay cả Tiểu Thất và Cảnh Thủy cũng ở đây...
Mọi người vây lại thành một vòng, cổ vũ nói, “Gả Cho anh! Gả cho anh!”
Ô...
Lại đi lừa cô bảo hôm nay không có thời gian đi dạo phố với cô!
Thì ra là đến biệt thự ở giữa núi giúp đỡ!
Trong lòng Trương Hân vô cùng cảm động! Cô cúi đầu xuống, vừa hay nhìn thấy Lãnh Mạc đang khẩn trương nhìn cô, dường như sợ cô sẽ từ chối vậy.
Trương Hân cắn chặt môi!
Đáng chết!
Cô trở về là để tính sổ mà, sao lại thành ra thế này!
Nếu như không phải cô nhờ Tiền Hiểu giữ bí mật, cô cơ hồ sẽ tưởng rằng có phải Tiền Hiểu báo tin cho Lãnh Mạc không, sau đó Lãnh Mạc vì muốn cô hả giận, cố tình làm ra một màn thế này!
“Trương Hân...”
Lãnh Mạc thấy Trương Hân sững sờ đứng ở nơi đó, cũng không biết đang suy nghĩ gì, không khỏi khẩn trương, “Trương Hân... anh lần đầu quỳ dưới người ta, em đành lòng để cho anh quỳ lâu như vậy sao?”
Đành lòng!
Sao không đành lòng!
Trương Hân nghĩ đến lời Lãnh Mạc vừa nói, con ngươi hơi lóe lên, “Anh vừa nói, không có gạt em?”
Lãnh Mạc kiên định gật đầu, “Sau này anh tuyệt đối sẽ không lừa em nữa!”
Trương Hân cắn răng!
Người đàn ông đáng chết!
Giờ còn dám giấu cô! Trương Hân sờ bụng, nếu không phải đứa bé này tới, cô đến giờ còn bị lừa!
Cái gọi là không có lừa dối!
Chỉ chính là cô không biết bị lừa?
Hừ!
Trương Hân lúc này cũng không gấp nữa, hai tay cô ôm ngực, một tư thế uể oải, “lời cầu hôn vừa rồi không đủ lãng mạn, làm lại làm lại!
Khóe miệng Lãnh Mạc giật một cái!
Rõ ràng anh thấy rất lãng mạn rồi!
“Trương Hân, em cũng biết anh, lời tỏ tình lãng mạn anh cũng sẽ không nói, dù sao, ta chính là muốn mỗi ngày lẫn đêm của sau này đều có em bên cạnh! Ta muốn lúc nào cũng ở bên em, thế này có tính là lãng mạn không?
Tính!
Tại sao không tính!
Mặc dù ngôn từ không hoa mỹ, nhưng câu “muốn lúc nào cũng ở bên em” Lại là lời tỏ tình mà Trương Hân cảm thấy cảm động nhất!
Lời tỏ tình cảm động nhất trên thế giới không phải là “Anh yêu em” mà là “ở bên nhau”!
Trương Hân nhếch miệng, cuối cùng không kiềm được.
Lãnh Mạc nhìn ra sự buông lỏng của cô, lập tức mở hộp nhẫn ra, anh từ trong hộp móc ra nhẫn kim cương màu vàng mà anh bán đấu giá lấy về, cầm chiếc nhẫn giơ trước mặt Trương Hân, “Trương Hân, em đồng ý gả cho anh không?”
“Em... đồng ý!”
Mọi người liền hò hét lên!
Tô làm đột nhiên kéo băng rôn trong tay ra, giấy màu liền nổ tung, rơi xuống trên người hai người.
Lãnh Mạc đeo nhẫn vào ngón tay của Trương Hân dưới màn giấy màu!
Mọi người lần nữa hò hét lên, “Hôn một cái! Hôn một cái!”
Lãnh Mạc cầu hôn thành công, trong lòng vui vẻ, bưng lấy mặt Trương Hân muốn hôn xuống!
Trương Hân lại đột nhiên mở miệng!
“Chờ một chút!”