Mộ Bạch há hốc miệng, một chữ cũng nói không ra câu
Hiện trạng bây giờ cũng đủ để An Nhiên hiểu rõ,cô đau khổ cười“Anh không cần nói nữa,em cũng hiểu rõ rồi !”
Chẳng trách... khi đó anh nhìn thấy ánh mắt của cô kỳ lạ đến vậy.
Giong như là... từ cô nhìn thấy một người khác!
Thì ra là như vậy!
Sự thật tàn nhẫn tới như vậy,cũng chẳng trách... anh cũng không từ chối yêu cầu của cô,cũng chỉ vì cô rất giống với Tô Tố,mà anh lại thích Tô Tố,cho nên đem tình cảm đó đặt lên cô mà thôi!
“Em suy đoán thêm một chút về tâm trạng của anh khi đó được không? có phải là đắn đo giống như hôm nay! anh không đáp lại em bởi vì anh biết rất rõ, em là An Nhiên! Không phải là Tô Tố! Anh không từ chối em,bởi vì em rất giống với cô ấy,mà anh lại thích Tô Tố,nhìn thấy em làm anh nghĩ tới Tô Tố cho nên anh mới chấp nhận để em hết lần này tới lần khác theo anh,chấp nhận để em làm cái đuôi của anh,chấp nhận tính khó chịu của em... thật ra anh không phải vì em... tất cả bởi vì Tô Tố... đúng không! ”
“An Nhiên... ”
“Đủ rồi đủ rồi! anh không cần phải nói nữa, Mộ Bạch,anh có biết không,khi nãy vợ chồng họ ở đây,em phải hết sức kiểm soát bản thân mới có thể khống chế mình không nổi giân, khống chế bản thân để không biến thành một người phụ nữ thần kinh điên loạn! Nếu như anh quên không được cô ấy... tại sao anh lại làm tổn thương người khác,tại sao anh lại muốn kết hôn với em! có phải anh biết,Tô Tố vĩnh viễn không thuộc về anh,cho nên cưới ai cũng là cưới,cho nên kết hôn với một người anh cảm thấy thuận mắt... thay thế,có đúng không!”
Thay thế!
An nhiên đầm đìa nước mắt,trong tim cô cứ có một sự hoài nghi,nhưng khi Mộ Bạch cầu hôn cô,tất cả những hoài nghi đó đều biến mất.Cô nói với bản thân mình,một người đàn ông cầu hôn với một người phụ nữ,đây chính là thành ý một đời của anh ấy rồi!
Bây giờ nghĩ lại... thấy thật là buồn cười!
Tại sao anh sớm không cầu hôn, muộn không cầu hôn !
Mà cứ phải nhất định cầu hôn cô khi mới về nước!
HAHA——
An Nhiên nhìn Mộ Bạch dưới ánh đèn,anh cũng vẫn như lần đầu tiên cô gặp anh rất thanh khiết,áo sơ mi trắng,quần đen dài,một đôi giày vải đơn giản,tinh khiết ấm áp không nói nên lời,nhìn thấy thôi cũng đã làm cho người khác có cảm tình rồi,nhưng bây giờ... cô đã không thể nào đối diện được với một Mộ Bạch như vậy nữa !
Cô quyết định quay lưng đi,không muốn nhìn thấy anh thêm lần nào nữa,từ trong tủ lấy hết hành lý của cô ra,mở vali,điên cuồng lấy quần áo của cô đem hết tất cả đồ đạc có ném hết vào trong!
Mộ Bạch vội vã,túm chặt lấy tay cô “Em làm gì vậy?”
“Anh nghĩ rằng... sau khi em biết những chuyện này,em vẫn còn có thể đê tiện bám vào anh không chịu rời đi hay sao! ”An Nhiên gạt tay của Mộ Bạch ra,nước mắt không ngừng rơi xuống “Mộ Bạch,từ trước tới nay đều là em bám dính lấy anh,anh chắc sớm cũng đã thấy em rất phiền phức rồi phải không,nếu đã như vậy... Em trả lại tự do cho anh,em đi !”
“Đang đêm em một thân nữ nhi định đi đâu!”
“Không cần anh phải quan tâm!”An nhiên hét lên“Mộ Bạch,cho là em cầu xin anh,anh có thể đừng quan tâm tới em nữa được không,sự quan tâm của anh đối với em mà nói là một gánh nặng! em không dễ dàng gì mới có thể hạ quyết tâm rời đi,em cầu xin anh,đừng cho em bất kỳ sự quan tâm nào nữa,bởi vì như vậy... em không dễ hạ quyết tâm rời bỏ... chẳng lẽ anh lại không biết sao,anh chính là sao khắc tinh của An Nhiên em,anh chính là thảm họa của em!”
“Em đừng đi! ”
An Nhiên toàn thân khựng lại,cô dừng tất cả các động tác,ngẩn ra nhìn Mộ Bạch,kỳ vọng nhìn anh.
Mộ Bạch lại trốn tránh ánh mắt của cô “Đang đêm rồi em một mình thân nữ nhi không nên ra khỏi nhà... em ở lại đây,anh đi! không cần biết đã xảy ra chuyện gì,chúng ta đều bình tĩnh một chút,ngày mai nói chuyện tiếp được không! ”
Ánh mắt An Nhiên ảm đạm xuống.
Cô còn nghĩ là...
HAHA,quả nhiên cô nghĩ nhiều quá rồi!
Mộ Bạch mở cánh tủ quần áo,tùy ý lấy ra hai bộ quần áo ở trong tủ,sau đó nhìn An Nhiên“Anh ở khách sạn, đợi anh, ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng,có được không?”
An Nhiên lấy tay che mặt, mắt nhắm chặt!
Mộ Bạch nhìn thấy cô như vậy,trong tâm cũng không chịu được,anh đắn đo một chút,từ từ bước ra ngoài“Anh đi đây! ”
An Nhiên nghe thấy tiếng bước chân dần rời ra xa,sau đó tiếng đóng cửa phòng riêng,tiếp theo là tiếng cửa nhà đóng lại!
Cô nới dần bàn tay che mặt,mặt đẫm lệ!
Cô nhìn cách bày trí phòng ngủ!
Đây là do chính tay cô về nước hai ngày hôm nay sắp xếp.đồ vật bày trí vẫn chưa được hoàn chỉnh,nhưng gần như đã có cảm giác rất ấm áp rồi...
Ấm áp ?
HAHA...
Ngôi nhà lớn như vậy chỉ còn có một mình cô,máy lạnh thổi tới tận xương tủy của cô làm toát ra toàn sự lạnh lẽo.
An Nhiên ôm chặt lấy bản thân,không còn chút sức lực nào ngồi đờ đẫn trên mặt đất.
Cô dựa vào giường lớn,tay ôm lấy mặt khóc nức nở!
Cuối cùng, cô nhìn thấy đăng ký kết hôn bị ném trên mặt đất, An Nhiên ôm chặt hai quyển đỏ đó,cô vẫn còn nhớ niềm vui sướng khi cô đi nhận đăng ký,mới có ngắn ngủi thời gian nửa tháng,tất cả mọi việc đã biến hóa thay đổi kinh thiên động địa rồi.
Cô mở đăng ký kết hôn ra.
Nhìn thấy ảnh cô chụp cùng Mộ Bạch ở trên đó.
Trên ảnh,vẫn mặc sơ mi trắng quần dài đen,còn cô vì muốn phối hợp đồng bộ cùng anh,cũng cố ý mặc một chiếc áo sơ mi trắng,phần thân dưới mặc một chiếc váy bó màu đen,phía đằng sau hai người là phông nền màu đỏ,ngồi trên ghế dài,đúng là nam thanh nữ tú! Cô nhìn vào ống kính cười rất ngọt ngào, Mộ Bạch cũng cười,nhưng nụ cười rất nhạt nhòa.Nếu như nhìn kỹ,còn có thể nhìn thấy trong ánh mắt anh có chút ưu lự.
Anh đang ưu lự điều gì?
An Nhiên chạm vào bức ảnh trên giấy đăng ký kết hôn,cô rất muốn hận tâm xé đăng ký,nhưng cô lại không nỡ...
Bởi vì Mộ Bạch không thích chụp ảnh,ảnh chụp bọn họ trong giấy kết hôn... là giữa hai người... có duy nhất một bức ảnh chụp chung!
Trong tim An Nhiên đau đớn như bị xé nát ra vậy.
Cô ngồi bệt trên nền đất,ai tay ôm chặt chân,cứ thế khóc cho hết đêm!
Một đêm không ngủ !
Ngày hôm sau khi trời vừa mới hửng sáng,An Nhiên bắt đầu đứng lên,lê tấm thân kiệt quệ của mình từ phòng riêng bước về phía nhà tắm!
Cô trên tấm gương nhà tắm,sắc mặt trắng bệch nhìn y như một con quỷ,hai mắt sưng lên như hai quả óc chó!
“Thật... xấu! ”
Cô không muốn Mộ Bạch nhìn thấy cô như vậy, An Nhiên đơn giản vệ sinh một chút,từ trong phòng tắm thu hết đồ cá nhân vào trong vali,cô nhìn đăng ký kết hôn trên mặt đất, nghĩ một chút,cuối cùng cũng không chịu được,đem đăng ký kết hôn theo.
Trước khi rời đi,cô có để lại một tờ giấy,dán trên tủ lạnh của phòng khách.
Cửa nhà đóng lại,An Nhiên đeo kính râm vào,xe giấu đi đôi mắt đang sưng húp của cô đi ra ngoài!
Còn trong phòng khách trống rỗng,trên tủ lạnh có một tờ giấy rất hút ánh nhìn,trên giấy có viết:Em đi Anh rồi,không cần phải tìm em,chúng ta... ly hôn nhé!