Tô Tố mới giật mình, cô cứng cả người!
Cô quay đầu một cách cứng ngắc, nhìn gương mặt nghiêm túc của Tiêu Lăng, kiềm không nổi bèn nuốt nước bọt, “Bọn em... cũng có giống đâu...”
“Không phải là ngũ quan giống nhau, mà là khí chất, cho người ta cái cảm giác rất giống.” Trên thực tế, ánh mắt đầu tiên khi anh nhìn thấy An Nhiên, anh đã phát hiện ra điều đó rồi. Anh cũng không biết phải giải thích sao cho điều này.
Tô Tố bắt đầu im lặng!
Niềm vui sướng vừa xuất hiện đã vội biến mất.
Sao lại như thế được!
Rõ ràng 3 năm nay cô không liên lạc với Mộ Bạch, lẽ nào trong thờigian 3 năm này... chưa đủ để anh thoát ra khỏi cuộc tình đơn phương này sao!
Tô Tố chợt thấy lòng mình nặng trịch.
Cô lại nhớ lại gương mặt của An Nhiên, Tiêu Lăng nói đúng, ngũ quan của cô ấy không giống1với cô, gương mặt của cô đương nhiên cô rõ hơn ai hết, quá đỗi quyến rũ và diễm lệ, trong khi đó An Nhiên... có gương mặt tinh tế, ngũ quan của cô ấy rất đẹp, thuộc dạng càng nhìn càng thấy đẹp.
Còn về khí chất... Tô Tố chỉ thấy cái tên An Nhiên giống với khí chất của mình——Yên tĩnh đạm nhiên, có thể thấy cô ấy là người con gái rất tốt.
Nếu quả thực Mộ Bạch quen với cô ấy vì cô ấy giống cô... Chỉ mới nghĩ đến đây, Tô Tố đã thấy rất có lỗi với An Nhiên!
“Em đừng nghĩ nhiều nữa, anh nghe khẩu khí của Mộ Bạch thì họ đã quen nhau 3 năm rồi, tính ra thì chắc là từ sau khi sang Anh quốc họ đã dính lấy nhau rồi, 3 năm nay, chưa chắc đã không có tình cảm trong đó, chúng mình đừng có lo nghĩ nữa, nói chung chuyện đến1đâu hay đến đó vậy.”
“Ừm!”
...
Tô Tố và Tiêu Lăng lại không hề biết, ngay sau khi hai người họ dẫn hai đứa trẻ ra về, Mộ Bạch và An Nhiên đã cãi nhau to!
Không!
Cũng không được coi là cãi nhau!
Hoặc có thể gọi là, tự bản thân An Nhiên không kiềm chế được xúc cảm của mình!
Sau khi đóng cửa lại, cô quay người, ánh mắt điềm tĩnh nhìn Mộ Bạch, “Chính là cô ấy, đúng không!”
Mộ Bạch biết rõ ‘cô ấy’ ám chỉ ai!
Miệng anh hơi cử động, không nói gì!
An Nhiên ha ha cười lớn, “Em thật là ngốc! Thật đấy! Tô Tố... cái tên này như là một câu thần chú vậy, thực ra em đã sớm biết về sự tồn tại của một cô gái tên Tô Tố... Đừng nhìn em bằng ánh mắt ấy, em không có rảnh đến mức đi kiểm tra tình sử của anh, là do anh uống say... Ôm chặt lấy em mà5gọi tên cô ta đó!”
“Anh xin lỗi!”
Xin lỗi?
Quầng mắt của An Nhiên đỏ hoe, trên mắt cô ngấn nước, “Hóa ra là như vậy, rõ ràng chúng ta đã đặt vé máy bay đi Anh quốc vào hôm nay, mà chỉ vì một cuộc điện thoại của cô ta, muốn anh trông con hộ, mà anh sẵn sàng hủy vé... Thực ra em biết, chắc chắn là điện thoại do Tô Tố gọi đến, trừ cô ta ra, còn có ai có thể làm cho cảm xúc của anh biến chuyển rõ rệt đến vậy. Em đúng là ngốc mà! Em ở lại chỉ để xem xem Tô Tố ấy rốt cuộc là thần thánh phương nào nên cũng không đi. Em phải ở lại đây để xem cô gái trong lòng của anh là người như thế nào, hóa ra đã có đứa con 8 tuổi rồi, không ngờ còn có thể làm cho anh trong 3 năm nay2nhớ nhung không nguôi...”
Hôm nay... cuối cùng cô cũng được trông thấy người thật!
Nước mắt của An Nhiên cuối cùng cũng tuôn rơi, cô khít khít mũi, xuề xòa lấy tay áo quệt đi nước mắt, “Mộ Bạch, anh có biết không, em còn tưởng em sẽ rất ghét cô ta, rõ ràng đã có chồng có con, sao lại vẫn cứ đeo bám lấy anh cơ chứ...”
“Không phải vậy đâu, cô ấy chưa từng đeo bám anh!”
Quả thực... anh không cho phép cô có bất kỳ lời lẽ hiểu lầm nào dành cho Tô Tố!
Nụ cười của An Nhiên càng lúc càng cay đắng, “Không cần anh phải nhắc nhở, em vừa nhìn thấy cô ta thì đã hiểu rồi, Tô Tố là một người phụ nữ rất tốt, lúc cô ta nhìn Tiêu Lăng và hai đứa con, trong ánh mắt ấy toàn sự dịu dàng và trìu mến, còn khi ánh mắt ấy hướng về anh... là một sự9bình thản, như ánh mắt dành cho người bạn cũ lâu năm không gặp vậy. Em chỉ nhìn đã biết, trước nay cô ấy chưa từng có chút tình ý nào với anh, bao nhiêu năm nay toàn do anh tự nguyện thôi!”
Mộ Bạch lại im lặng một lần nữa, đúng vậy, anh đã tự mình ôm nỗi lòng này 7 năm...
“Ha ha... bạn học? Không ngờ anh giới thiệu với họ em là bạn học... Mộ Bạch, anh đang sợ ai hiểu lầm vậy? Để em thử đoán bắt ý nghĩ của anh được không? Tối hôm qua anh không tìm lý do để em rời đi mà để em ở lại đây, hôm nay cùng anh chăm sóc hai đứa nhỏ, anh vì cái gì? Để em xem nhé, chắc là... để cho đến lúc Tô Tố đến đón hai đứa trẻ thì sẽ nhìn thấy em. Anh muốn nói cho cô ấy biết, bây giờ anh đã có bạn1gái, anh vẫn sống rất tốt? Phải không!”
Mộ Bạch vẫn im lặng.
Anh... thức sự có ý nghĩ này.
“Nhưng... Đợi đến lúc Tô Tố đến thật, anh lại không giới thiệu thân phận của em đàng hoàng... Vì sao vậy! Bởi vì đột nhiên anh không muốn nói cho cô ấy biết cuộc sống của anh vẫn tốt nữa, anh biết rõ trong tim cô ấy không có anh, nhưng vẫn sợ cô ấy hiểu lầm mình... trong tâm tư của anh phải rằng co như vậy, anh không thấy mệt sao!”
Mộ Bạch cụp mắt xuống, “Anh xin lỗi!”
An Nhiên đã biết hết ý nghĩ trong anh, đến ý nghĩ trong đáy lòng mà anh không muốn ai biết... cô vẫn biết rõ rành rành.
“Lại là xin lỗi, anh đừng có nói xin lỗi với em! 3 năm nay em nghe nhiều nhất là từ này! Phát ngán rồi!” An Nhiên như không kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, cô thét lên, “Mộ Bạch, anh lại đi giới thiệu em là bạn học của anh! BẠN HỌC!”
An Nhiên nói xong liền xông vào phòng ngủ, Mộ Bạch sợ xảy ra chuyện bèn đuổi theo cô.
An Nhiên như điên dại, cô lục hết ngăn tủ này đến hộc tủ kia, cuối cùng, cô lấy ra hai quyển sổ mà chính mình đã giữ rất kỹ, sau đó dùng hết sức đáp chúng vào mặt Mộ Bạch. Cô gào khóc, “Mộ Bạch, tự anh xem cho rõ đi! An Nhiên tôi không phải là bạn học của anh! Tôi là vợ hợp pháp của anh! Là chính anh đã tự mình quỳ xuống cầu hôn tôi, chứ không phải do tôi dí súng vào đầu, ép anh cầu hôn với tôi! Nếu đã không thích tôi, lúc đầu tôi đã định từ bỏ anh rồi, sao anh còn đến gạ gẫm tôi, nếu đã đến gạ gẫm tôi, tại sao anh còn đối xử với tôi như vậy!”
“... Trước giờ tôi vẫn biết trong tim anh luôn có người khác, nhưng tôi cũng cứ tự nói với bản thân, chỉ cần tôi cứ đi theo anh, thời gian một lâu, và chỉ cần tôi đủ yêu anh, cuối cùng nhất định anh sẽ quên được người con gái đó, rồi chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau. Nhưng tôi phát hiện... tôi đã lầm, tôi đã phạm một sai lầm quá căn bản. Thậm chí anh còn không dám thừa nhận tôi là vợ hợp pháp của anh trước mặt họ, vậy tại sao anh còn cầu hôn tôi! Chúng ta mới lấy giấy đăng ký kết hôn không bao lâu... còn chưa đến nửa tháng, cũng coi như tân hôn rồi... trong khi đó, hôm nay anh lại tặng cho tôi một món quà hay ho như vậy sao!”
Mộ Bạch bị An Nhiên nói cho im bặt.
“An Nhiên... Anh xin...”
“Đủ rồi! Đừng nói 3 chữ anh xin lỗi nữa!” An Nhiên lau đi nước mắt, trong đó vẫn ngấn lệ, cô hướng ánh mắt ương ngạnh nhìn anh, “Bây giờ... tôi chỉ hỏi anh một câu thôi!”
Mộ Bạch thấy trong lòng có một linh cảm không hay.
Nhưng anh lại nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt của An Nhiên, trong lòng càng thấy có lỗi, anh cười buồn, “Em hỏi đi.”
“Bây giờ tôi chỉ muốn biết... Khi trước tôi nói muốn theo đuổi anh, anh đã nhìn tôi một lúc khá lâu mà không cự tuyệt, có phải lúc đó... lý do anh không từ chối tôi, là vì tôi rất giống với Tô Tố?”