Ngày thứ hai!
Trương Hân phát hiện, người đưa đồ ăn và đồ dùng cho cô không phải Aisa, mà là một cô gái có khuôn mặt thanh tú, tướng mạo thì không có gì thu hút!
Cô ta gõ cửa, Trương Hân từ lỗ nhỏ trên cửa nhìn ra, phát hiện không phải Aisa, nhất thời không dám mở cửa.
“Trương tiểu thư, chị Aisa phải về tổng công ty ở Mỹ, tôi là người được tô tiểu thư phân phó tới đưa đồ cho cô!
Biết được cô họ Trương!
Còn biết Aisa, Trương Hân thở dài, mở cửa cho cô ta. Cô ấy tiến vào phòng, hôm nay không phải là rau quả tươi ngon nữa mà là đồ ăn đã được nấu xong đựng trong hộp cơm, Trương Hân đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.
Phải ăn mì tôm hơn 20 ngày, còn không thì là “cám heo” do mình nấu, những món này đối với Trương Hân đúng là sơn hào hải vị, mỹ vị trên đời!
Trương Hân kém chút chảy nước miếng!
Cô gái đem đồ ăn bày lên bàn, nhanh chóng đảo mắt quan sát cả căn phòng, lúc này mới tự giới thiệu, cô cười nói, “Xin chào Trương tiểu thư, tôi tên Tiền Hiểu, cô có thể gọi tôi là Hiểu Hiểu, chị Aisa phải về tổng công ty ở Mỹ, cho nên từ nay về sau đồ dùng cũng như đồ ăn hằng ngày của Trương tiểu thư sẽ do tôi phụ trách.”
“Tại sao Tô Tố không gọi điện báo với tôi một tiếng.”
“Là như vậy, Tô tiểu thư có nói, gọi điện thoại sợ sẽ có người giám sát, cho nên không tiện liên lạc với cô, vả lại tình hình hiện nay của Tô tiểu thư hẳn Trương tiểu thư cũng đoán được rồi, ông nội cô ấy vừa qua đời, cô ấy lại vừa chuyển tới nhà mới, khó tránh sẽ hơi bận một chút.”
Thì ra là vậy!
Trương Hân mỉm cười, biết đây là người do Tô Tố sắp xếp nên một chút lòng phòng bị cũng không có, cô đóng cửa, mở hộp cơm ra, bên trong một màu đỏ rực, món nào cũng bỏ rất nhiều ớt, nước miếng của cô xém chút là chảy ra.
Cô từ nhỏ đã thích ăn ớt, càng cay càng thích!
Mà biết được điều này trên đời này chỉ có 2 người, 1 là Lãnh Mạc, 1 là Tô Tố!
Lúc cô ăn cay trên mặt thường hay nổi mụn với bị nóng trong người nên Lãnh Mạc khá nghiêm khắc trong việc ăn uống của cô, chỉ có Tô Tố... trước đây cả hai hay cùng nhau đi ăn lẩu sa tế dầu đỏ. Vừa cay vừa tê, vậy mới đã chứ!
Tiền Hiểu như đang sợ Trương Hân sẽ nghi ngờ nên nhanh chóng nói, “Đây đều là thức ăn do Tô tiểu thư căn dặn chuẩn bị cho cô!”
Trương Hân nhìn tới không rời mắt, nhìn chằm chằm vào cái đầu cá trên cùng của hộp cơm, nuốt nước miếng, “Trước đây không phải đều là rau quả tươi mới hay sao, sao hôm nay lại là thức ăn chín?”
“À, là vậy, Tô tiểu thư có nói, mấy ngày nay những người kiểm soát ở ngoài đã không còn quá khó khăn, nên không cần phải cẩn thận từng li từng tí nữa!
Trương Hân lập tức sửng sốt!
Tính sơ qua thì cô cũng đã rời khỏi Lãnh Mạc gần 1 tháng rồi.
Mà Lãnh Mạc điều tra tin tức của cô đã gần 1 tháng, đến bây giờ... vẫn chưa tìm được cô, chắc là dự định bỏ cuộc rồi phải không!
Rõ ràng là chuyện tốt...
Nhưng tại sao một chút cô cũng không vui nổi.
Tiền Hiểu nhìn thấy Trương Hân thất thần, ánh mắt có chút lóe lên, “Trương tiểu thư, cô sao vậy?”
“A!” Trương Hân hoàn hồn, xua xua tay, “Không có gì không có gì, chỉ là cảm thấy... như vậy cũng tốt, Ách... đợi người của Lãnh Mạc rút đi hết, vậy là tôi tự do rồi... Chuyện tốt, là chuyện tốt a...”
Ánh mắt Tiền Hiểu lại lóe lên, cẩn thận hỏi lại, “Nếu là chuyện tốt. Vậy tại sao tôi thấy Trương tiểu thư... không giống như đang vui vậy!”
Mùi thơm của hộp cơm cũng không còn hấp dẫn được cô nữa, cô đóng hợp cơm lại, thở dài ngồi xuống ghế sô pha, tâm trạng không hiểu sao lại kém đi, xem ra cô đã đánh giá cao vị trí của mình trong lòng Lãnh Mạc rồi...
Cô còn tưởng rằng phải hơn nửa năm... Lãnh Mạc mới quen với việc không có cô ở bên cạnh.
Không nghĩ tới, còn chưa tới 1 tháng mà đã vậy rồi.
A ——
Mười năm tình cảm...
Trong lòng Trương Hân như bị một tảng đá nặng đè lên, cảm thấy rất nặng nề.
Ánh mắt Tiền Hiểu liền lấp lánh, “Trương tiểu thư, tôi nói gì sai sao?”
“Không có!”, Trương Hân lắc đầu, “Đây là vấn đề của riêng tôi.”
Tiền Hiểu đột nhiên thở phào, cười nói, “Vậy Trương tiểu thư cô ăn trước đi, để tôi giúp cô rửa trái cây, vừa hay tôi có đem đến một ít trái cây tươi ngon, ăn cơm xong ăn trái cây tốt lắm đó.”
Trương Hân đang thất thần, nghe thấy lời của Tiền Hiểu, cô lắc lắc đầu, lại tiếp tục thất thần trên ghế sô pha.
Tiền Hiểu đi vào phòng bếp!
Phòng bếp với phòng ngủ của Trương Hân chỉ cách nhau vài bước mà lúc này cửa phòng ngủ còn đang mở hé hé, Tiền Hiểu cho trái cây vào rổ, mở vòi nước, cô lén nhìn Trương Hân lúc này đang quay lưng về phía cô không biết đang suy nghĩ chuyện gì!
Cơ hội tốt!
Tiền Hiểu nắm lấy cơ hội, rón rén đi về phía phòng của Trương Hân, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, không hề phát ra một tiếng động nào.
Rất nhanh!
Cô đi vào phòng, 2 phút sau đã đi ra,giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cô trở về phòng bếp tiếp tục rửa hoa quả, mọi thứ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Mà Trương Hân, thì vẫn luôn ngồi như vậy, hoàn toàn không biết chuyện gì.
Tiền Hiểu đẩy nhanh tốc độ, rửa trái cây xong thì bày ra đĩa, đem lên phòng khách, lúc này thấy có người lại gần Trương Hân mới hoàn hồn trở lại. Tiền Hiểu lau khô tay, nhìn Trương Hân cười tủm tỉm, “Trương tiểu thư, từ nay ba bữa của cô sẽ do tôi phụ trách, cô muốn ăn gì thì cứ nói với tôi, thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi xin phép về trước.”
“A!”
Trương Hân từ ghế sô pha đứng dậy, tiễn Tiền Hiểu, “Làm phiền cô rồi.”
“Không phiền không phiền, tôi cũng có nhận lương mà, xem như đây là công việc của tôi.” Tiền Hiểu nghịch ngợm nháy mắt với Trương Hân.
Trương Hân không nhìn thấy, Tiền Hiểu vừa quay người, nụ cười trên môi liền biến mất, cô nhẹ nhàng đi xuống lầu, vừa xuống tới lầu đã nhanh chóng đi lên phía sau một chiếc xe đi mất.
Mà người ngồi trước không phải ai khác, chính là Lãnh Mạc!
Nhìn thấy Tiền Hiểu lên xe, Lãnh Mạc nhăn mặt hỏi cô, “Mọi việc làm xong chưa?”
“Xong rồi!”, khi đối diện với Lãnh Mạc, Tiền Hiểu mới trở về con người thật của mình, mặt lạnh lùng không biểu cảm nhìn lên căn phòng khi nãy đã ở bên Trương Hân, như hai người hoàn toàn khác nhau.Cô đưa tay ra, “Lão đại, cho em mượn điện thoại chút.”
Lãnh Mạc không chút do dự đưa điện thoại chô cô.
Tiền Hiểu mở giao diện điện thoại, lướt lướt một chút, rất nhanh, màn hình điện thoại của Lãnh Mạc đã hiện lên hình ảnh sinh hoạt của Trương Hân.
Hết thảy mọi ngóc ngách, cả phòng khách và phòng ngủ!
Lãnh Mạc nhìn thấy hình ảnh của Trương Hân, cơ mặt liền thả lỏng.
Nhưng khi nhìn thấy Trương Hân đang ăn thả cửa một cách ngon lành, mặt của Lãnh Mạc lại đen xì!
Người đàn bà chết tiệt!
Có chút lương tâm nào không vậy!
Đáng chết!
“Tiền Hiểu, cô có nói với cô ấy là tôi đã giảm bớt người canh chừng đi không vậy?”
“Nói rồi!”
Lãnh Mạc cắn răng, nói rồi mà người đàn bà chết tiệt này không hề cảm thấy buồn!
Còn ăn uống sung sướng như vậy!