Lãnh Mạc bóp chặt chiếc nhẫn kim cương trong tay.
Góc nhọn của chiếc nhẫn kim cương làm tay anh đau ghê gớm, nhưng dường như một chút cảm giác đau anh cũng không cảm thấy, vẫn cứ bóp chặt cái nhẫn kim cương, như thế chỉ có như vậy lòng anh mới cảm thấy được an ủi một chút.
Không được lên giường cùng người phụ nữ khác...
Không phải anh chưa từng thử qua.
Ba năm trước anh và Trương Hân cũng cãi nhau một trận, lúc đó anh cũng thử, thử trong nửa năm chỉ đụng vào một người phụ nữ duy nhất Trương Hân, luôn giữ khoảng cách với những người phụ nữ khác, nhưng anh cũng chỉ cố gắng duy trì được nửa năm! Vì có lúc, cho dù anh không muốn cũng sẽ có vô số người phụ nữ nhào vào anh.
Có người vì tiền tài mà nhảy vào lòng anh!
Có một số khác thì không dễ từ chối, ví dụ... anh tuy là thế lực hắc đạo hàng đầu Châu Á, nhưng Châu Á thì không phải chỉ mỗi anh làm xã hội đen, còn có nhiều bang phái khác, có một số thế lực cũng không nhỏ, có một số muốn chiếm địa bàn của anh, muốn anh chết, có một số lại đến nương nhờ anh, người nương nhờ anh đương nhiên gửi đến không ít thành ý và lễ vật.
Mà vật gửi đến nhiều nhất là các Mỹ Nhân!
Lúc này, nếu không nhận, người ta sẽ cho rằng anh căn bản không có ý chấp nhận bang phái của họ! Cũng là một phiền phức nhỏ!
Đương nhiên!
Những điều này chỉ là vấn đề nhỏ.
Càng quan trọng hơn, chỉ cần một ngày anh còn ngồi vào vị trí tại thượng này, Trương Hân sẽ không thể xuất đầu lộ diện được!
Vì, sẽ gây uy hiếp đến tính mạng của cô!
Cho nên, Lãnh Mạc khi tham dự bất kì hoạt động nào, từ trước đến giờ không bao giờ đem cùng một người phụ nữ đi!
Nhưng, những bạn nữ ấy có lúc không thể thiếu được!
Mà có lúc vừa may Trương Hân không ở bên, anh cũng vừa may có nhu cầu đó, cũng tiện thể giải quyết...
Vì cô mà không lên giường ân ái cùng người phụ nữ khác...
Điều này đối với Lãnh Mạc là chuyện không dễ tí nào!
“Đại ca...”
“Ừm!”
“Anh đừng chê em phiền, em lại hỏi anh một câu.”
“Nói!”
“Em chỉ hỏi một câu... lúc anh ở cùng những người phụ nữ đó... trong lòng có vui không? Tiêu diêu tự tại không? Em suy cho cùng là thuộc hạ của anh, nếu anh cảm thấy vui, vậy người làm thuộc hạ này nhất định sẽ ủng hộ anh, tóm lại phu nhân chỉ là một người ngoài...”
Ánh mắt Lãnh Mạc đột nhiên trở nên lạnh băng, anh lạnh lùng nhìn Vương Bưu, cảnh cáo anh ta từng câu từng chữ một, “Trương Hân, không phải người ngoài!”
“Được được được, vậy là do thuộc hạ lỡ lời, anh cứ suy nghĩ những lời thuộc hạ vừa nói, ở bên cạnh những người phụ nữ đó, anh có vui không, hạnh phúc không?”
Đương nhiên không!
Bọn họ đối với anh mà nói chỉ là một thứ đồ chơi thông hơi, đồng thời... Lãnh Mạc từ nhỏ đã có tính cảnh giác cao, trừ khi là người trong tim anh đã nhận định, thì anh đều ôm tâm lí phòng bị, lúc ở cùng những người phụ nữ đó, súng trên người anh chưa từng rời khỏi tay!
Ai mà biết được trong số những người đàn bà đó có ai là người được phái đến mưu sát anh không!
Chuyện như thế này chưa phải chưa từng gặp!
“Nếu đã không vui, không hứng thú, không hạnh phúc! Vậy tại sao phải phát sinh quan hệ với họ chứ.”
Vương Bưu nhún nhún vai, biểu thị thái độ không thể nào hiểu nỗi, anh ta cũng là xã hội đen, làm hôm nay không biết ngày mai sẽ ở đâu, nếu như có một người phụ nữ nguyện lòng đi theo anh ra, tóm lại anh ta nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với người ta. Đáng tiếc là những đạo lí như vậy, đại ca lại không hiểu.
Ài...
Phu nhân cũng thật là... có thể nhịn được, lại nhịn đến mười năm trời giờ mới bộc phát ra!
Vương Bưu thực sự phục Trương Hân lắm cơ!
“Đại ca à, nếu phu nhân đã không giống họ, nếu phu nhân đã quan trọng hơn tất cả bọn họ, người hà cớ gì vì những người phụ nữ không liên quan đó mà khiến phu nhân đâu buồn khó chịu chứ, như vậy thật là không hay lắm.”
Hình như... thật sự là không hay lắm!
Lãnh Mạc đành suy nghĩ nghiêm túc lại!
Vương Bưu thấy tinh thần Lãnh Mạc có chút thả lỏng ra, nhịn không được nói, “Hay là như vậy, đại ca người cứ cương quyết đừng tìm phu nhân nữa, thời gian này người cứ từ từ suy nghĩ, xem thử coi rời xa phu nhân, không ở bên phu nhân nữa rốt cuộc người có thể sống thoải mái ung dung không, nếu có thể, chúng ta cứ cương quyết đừng tìm phu nhân nữa! Người thì, cứ việc thoải mái hết sức chơi đùa với những người đàn bà khác, cũng không có ai nói người một câu nào không đúng! Tóm lại rời xa nhau vẫn tốt hơn làm tổn thương nhau. Nhưng nếu như qua một thời gian... người vẫn cảm thấy không xa phu nhân được, vậy chúng ta nghiêm túc đi tìm phu nhân về, đợi sau khi phu nhân về, người ném hết mấy cô gái lộn xộn đó đi, như vậy phu nhân cũng vui, người thấy phu nhân vui, tâm trạng người cũng thoải mái vui theo.”
Lãnh Mạc vẫn cứ trau mày.
“Thực ra thì, đại ca vốn chả thích gì mấy con đàn bà đó, nói thẳng ra, chỉ là do thói quen sống nó vậy, cho nên cứ thấy không thể bỏ được! Đây cũng giống như nghiện thuốc phiện vậy, chỉ cần người quyết tâm, nhất định có thể bỏ hoàn toàn những thứ độc tố đó ra ngoài.”
Lãnh Mạc vẫn cứ trau mày.
Nước miếng Vương Bưu cũng nói cạn hết rồi, Lãnh Mạc vẫn cứ không tỏ bất kì thái độ gì!
Không phải chứ!
Vẫn nghĩ chưa thông?
“Vương Bưu!”
“Có có có!”
“Ngươi đi ra trước đi, ta từ từ suy nghĩ!”
Có kịch xem!
Vương Bưu mặt hí hững, “Vậy đại ca cứ từ từ suy nghĩ!”
Lãnh Mạc nằm thẳng trên giường.
Trên giường hình như vẫn còn lưu lại hơi thở của Trương Hân.
Vẹn vẹn mười ngày công sức!
Trương Hân mới bỏ đi mười ngày!
Mười ngày này anh không biết đã nổi cáu bao nhiêu lần, biến thành bộ dạng không giống mình chút nào!
Lãnh Mạc hỏi chính bản thân mình!
Có thể rời xa Trương Hân không!
Câu trả lời rõ ràng là không thể!
Mười ngày này, thời gian càng dài, nỗi nhớ của anh đối với cô càng sâu! Lúc Trương Hân tháo chạy, trong lòng anh nghĩ, nếu như anh bắt được Trương Hân, nhất định sẽ nhốt cô vào trong phòng, khiến cô đừng nói là biệt thự, ngay cả cánh cửa trong phòng cũng không được bước ra một bước! Anh sẽ đánh gãy chân cô, nuôi cô cả đời!
Nhưng theo dòng thời gian, phẫn nổ dần dần biến mất, tiếp đó toàn là những lo lắng!
Lo lắng một người cô gái ở ngoài có gặp phải nguy hiểm gì không, anh thậm chí còn lo lắng Trương Hân không dám quay về, cho nên tối nay tham gia buổi tiệc từ thiện, nói trắng ra là cho Trương Hân một bục đỡ, hy vọng cô có thể chủ động quay về.
Nhưng con đàn bà chết tiệt đó vẫn không quay lại!
Là tính cách mà anh luôn thích!
Nếu như là trước đây, anh chắc chắn không chút do dự xử lí con đàn bà đó! Nhưng hôm nay, anh phát hiện, giờ một chút hứng thú anh cũng không có!
Tính toán cẩn thận, anh đã hơn một tháng không đụng vào phụ nữ rồi!
Nhưng trong một tháng qua, cũng không có cảm giác nhớ nhung muốn xả ra, có lẽ Vương Bưu nói đúng, mấy con đàn bà đó là thuốc độc, chỉ cần từ từ cai, nhất định sẽ bài trừ hết độc tố!
Lãnh Mạc nghĩ đi nghĩ lại, nắm lấy điện thoại ở đầu giường, gọi một cuộc điện thoại ra ngoài.
“Đại ca?”
“Vương Bưu, căn dặn xuống dưới, sau này bất luận ta đi tham dự bất cứ hoạt động gì, bên cạnh tuyệt đối không cho phép xuất hiện bất kì người đàn bà nào, nagy cả một con ruồi cái cũng không được có!”
“Đại ca, người nghĩ thông suốt rồi?” Vương Bưu vui mừng khôn xiết.
“Đừng phí lời, cứ theo lời ta dặn mà làm theo!”
“Dạ dạ dạ, em sẽ nói với bọn thuộc hạ một tiếng, đảm bảo sau này không có bất kì một người phụ nữ nào trong bán kính ba mét quanh anh! À, không, đến cả một con ruồi cái cũng không có!”
Cúp điện thoại, Lãnh Mạc lại nhìn vào nhẫn kim cương chạm vàng trên tay.
Nếu giống như Vương Bưu nói, lần này, anh hạ quyết tâm thử!
Nếu những người đàn bà đó không quan trọng bằng Trương Hân, vậy anh sẽ vì Trương Hân... cố gắng một lần!