Lúc Tô Tố tỉnh dậy, trời đã sáng!
Nửa đêm cô ngủ không yên, thường giật mình tỉnh mộng, chỉ cần nghĩ đến vũng máu đỏ tươi trong giấc mộng, cô đều giật mình mà tỉnh dậy, nửa đêm về sáng cảm nhận được vòng ôm quen thuộc đang ôm cô, cô mới cảm thấy an tâm, một giấc ngủ tới sáng.
Tô Tố mở mắt ra, trong phòng chỉ có một mình cô.
Căn phòng rất xa lạ.
Nhưng có thể nhìn ra đây là nơi ở của người đàn ông còn độc thân, trong phòng rất sạch sẽ, đen trắng rõ ràng, rất có phong cách của Tiêu Lăng.
Trên đầu giường có một cái giá truyền dịch, lúc này mấy cái bình trên giá đều trống rỗng.
Tô Tố nhìn mu bàn tay của mình, trên mu bàn tay quả nhiên có một lỗ kim tiêm nhỏ.
Cô cố gắng chống người dậy, nhưng lại quên mất vết thương trên bả vai mình.
“Ôi...”
Cô đau đến hít sâu một cái, ngồi trên giường hơn nửa ngày cơn đau mới hòa hoãn lại.
Cô dùng tay phải chống người dậy bước1xuống giường, bên giường không có dép kiểu nữ, chỉ để một đôi dép nam màu đen ở đó, Tô Tố mang dép vào đứng ở giữa phòng, vô ý lườm qua phía đầu giường một cái, vừa nhìn vào, cả người cô liền đơ ra.
Vị trí chính giữa trên đầu giường, có để một tấm hình cưới cực lớn ở đó, tấm hình cưới này là tấm hình cô và Tiêu Lăng còn có Cảnh Thụy Tiểu Thất làm mặt quỷ cùng chụp với nhau, nhìn vào có chút buồn cười, nhưng lại rất tự nhiên, Tô Tố lại đảo mắt nhìn qua phía đèn đầu giường, chỗ đèn đầu giường cũng có để hình cưới của cô và Tiêu Lăng, chỉ là được đóng trong kính, chỉ lớn bằng một quyển vở, cứ như vậy mà dựng đứng ở đầu giường, trông ấm áp vô cùng.
Thì ra... không có vứt đi!
Tô Tố nhìn từng tấm hình cưới đó, nhẹ nhẹ cắn chặt môi lại.
Trước kia khi cô về nhà cũ, nhìn thấy trong nhà cũ trống rỗng, cô còn tưởng Tiêu Lăng bọn họ gỡ tất cả hình1cưới xuống đem vứt đi, bây giờ xem ra, là cô đã hiểu lầm anh rồi!
Điện thoại và bóp tiền của Tiêu Lăng để trên đầu giường trong phòng.
Bóp tiền của anh vẫn là kiểu ba năm trước cô mua ở siêu thị cho anh!
Tô Tố cắn chặt môi, nhẹ nhàng cầm cái bóp lên.
Cô dùng một tay khó khăn mở cái bóp ra, nhìn thấy tấm hình trong ngăn bóp, hốc mắt cô bỗng chốc đỏ lên.
Trong ngăn bóp là hình của cô!
Cô ít khi chụp ảnh đơn.
Tấm hình này không phải cô cố tình chụp, mà là lúc trước khi quay bộ phim Nhất Tiếu Nại Hà, chụp trong đoàn làm phim.
Tô Tố cắn nhẹ khóe miệng.
Cô nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, chầm chậm bước ra phòng.
Cửa phòng vừa mở ra, liền ngửi thấy một mùi thơm nồng nặc.
Bụng của Tô Tố liền kêu gào lên, căn nhà này không có nơi nào mà cô quen thuộc, chắc là căn nhà Tiêu Lăng mới mua hai năm nay, không gian rất lớn, Tô Tố còn chưa kịp đếm xem rốt cuộc5có bao nhiêu căn phòng, cửa phòng ngủ vừa mới mở ra chính là một phòng khách rộng lớn, kế bên phòng khách là một phòng bếp kiểu mở rộng, lúc này Tiêu Lăng đang mặc chiếc tạp dề, đang nghiêm túc nấu canh ở trên bếp.
Ánh mắt Tô Tố sáng lên.
Cô từ mặt bên nhìn kĩ Tiêu Lăng, tuy cô đã về nước hơn nửa tháng, nhưng vẫn chưa từng nghiêm túc quan sát anh như vậy! Bây giờ Tiêu Lăng chính chắn hơn so với ba năm trước, khuôn mặt góc cạnh cũng kiên nghị hơn, cằm cũng thu chặt lại, trông anh là một người nói năng thận trọng, cộng thêm khí chất xuất chúng của anh, cho nên có cảm giác rất khó mà lại gần.
Tiêu Lăng dường như đã phát hiện ra điều gì, cầm muỗng quay đầu qua nhìn cô.
Nhìn thấy Tô Tố, sự lạnh lùng trong mắt anh toàn bộ đều biến mất hết, dường như trong nháy mắt liền hóa thành một vũng nước xuân.
Tô Tố nhếch môi lên, cười nhẹ một cái.
Đã như vậy rồi, cô còn cầu mong2gì nữa.
“Trên người em có vết thương, sao lại đứng dậy rồi!” Tiêu Lăng vội vàng bỏ cái muỗng xuống, sải bước đi qua, đưa tay đỡ lấy Tô Tố, “có cảm thấy chỗ nào không khỏe không, đầu có đau không? Trên người còn khó chịu không?”
Tô Tố cười lắc đầu, dưới sự dìu đỡ của Tiêu Lăng, cô ngồi xuống sô-pha trong phòng khách, “em đỡ hơn nhiều rồi.”
Tiêu Lăng không yên tâm, “hay là về phòng nghỉ ngơi đi.”
Tô Tố lắc đầu, “em muốn nhìn anh nấu canh.”
Tiêu Lăng bỗng chốc ngẩn ra!
Giọng điệu này... tự nhiên lại ấm áp.
Cứ giống như hai người họ chưa từng xa nhau ba năm vậy.
Tiêu Lăng dường như phát hiện điều gì đó, tim đập nhanh như chớp, anh cúi đầu nhìn Tô Tố! Nửa tháng nay, tuy cô đã về nhà cũ, nhưng đối với anh luôn rất xa cách, cùng lắm giả vờ thân mật trước mặt ông nội một chút, đợi thoát khỏi tầm nhìn của ông nội, lập tức lại bắt đầu giữ khoảng9cách với anh. Trong lòng Tiêu Lăng hơi thất vọng đồng thời cũng biết cô vẫn còn đang hục hặc, dù sao cô đã ở bên cạnh rồi, anh sẽ cho cô thời gian từ từ thích ứng.
Nhưng Tô Tố của ngày hôm nay lại khác với mọi thường.
Vẻ mặt dịu dàng, giọng điệu nhẹ nhàng.
Đây là... đã tha thứ cho anh rồi sao?
Ngực Tiêu Lăng đập thình thịch, anh luôn tưởng tượng đến ngày mà Tô Tố tha thứ cho anh, nhưng mà đến khi sự thật đặt trước mặt anh, anh lại phát hiện anh không biết làm thế nào cả.
“Tô, Tô Tố...” Tiêu Lăng căng thẳng đến nói lắp.
“Hửm?”
“Em, em em em...”
Tô Tố mắc cười nhìn anh, “em như thế nào?”
“Không, không có gì!” Khóe miệng Tiêu Lăng cũng nở một nụ cười, anh đã rất ít khi cười vui vẻ như vậy rồi, mắt đều sáng cả lên, anh dặn dò Tô Tố, “em ở đây nghỉ ngơi thật tốt, canh sắp xong rồi, bác sĩ nói em mất máu quá nhiều,1phải uống nhiều canh bổ máu.”
“Được.”
Tiêu Lăng nhìn Tô Tố ngồi rất vững chắc, không có đụng đến vết thương, liền nhanh chân chạy vào phòng bếp.
Vị trí ngồi của Tô Tố vừa đúng nhìn thấy bóng lưng của anh.
Cô nhìn bộ dạng bận rộn của Tiêu Lăng, ý cười trong mắt càng ngày càng dịu dàng hơn.
...
Rất nhanh Tiêu Lăng đã mang canh ra.
Tô Tố nhìn một cái, liền kinh ngạc nhìn Tiêu Lăng, “tài nấu nướng của anh sao lại tiến bộ nhiều như vậy?”
Cô nhớ lúc trước Tiêu Lăng chỉ biết hầm những món đơn giản.
Nhưng món canh bây giờ đang để trước mặt cô, bất luận là màu sắc hay hương vị, đều tuyệt đối đảm bảo chất lượng!
Tiêu Lăng múc một chén canh cho cô, để trước mặt cô, nhẹ giọng trả lời, “trước khi kiểm tra ra bệnh tình của ông nội, anh đều một mình sống ở đây, vốn dĩ có mướn một người giúp việc, nhưng thức ăn nấu ra không ngon, sau này thì tự mình học hỏi, đợi em khỏe lại, có thể ăn đồ tanh mặn rồi, anh làm cho em ăn.”
“Được đấy!”
Tô Tố khom lưng múc một muỗng canh nhỏ, nhấp một miếng nhỏ.
“Thế nào?”
Tô Tố giơ ngón tay cái lên, “rất ngon!”
Tiêu Lăng liền mặt mày rạng rỡ, “ngon thì uống thêm nhiều một chút, canh này có lợi cho sức khỏe em.”
“Ừm!”
Tô Tố thật sự rất nể mặt, cho dù không có khẩu vị, cũng uống một chén canh lớn, sau khi ăn xong cơm, Tiêu Lăng bắt đầu dọn dẹp chén đũa, trực tiếp đưa vào cái bồn trong phòng bếp rửa. Tô Tố nhìn động tác thành thạo tự nhiên của anh, y như một đàn ông nội trợ.
Dọn dẹp chén đũa xong, Tiêu Lăng cởi tạp dề ra bước đến phòng khách.
“Tối hôm qua chúng ta không về nhà, bên đó...”
“Anh đã báo cho bên đó biết rồi, chỉ nói với họ hôm nay hai chúng ta ra ngoài lãng mạn một chút, cho nên không về nhà, ông nội nghe vậy khỏi phải nói cũng biết ông vô cùng vui vẻ.”
Đương nhiên rồi!
Lão gia tử chỉ mong sao cho hai người họ sớm làm lành lại.
“Tiêu Lăng...”
“Hửm?”
“Chúng ta làm lại từ đầu đi!”