Trương Hân cũng không phải hôn mê quá lâu.
Vừa truyền nước dịch xong thì cô tỉnh lại, lúc đó đã là 9 giờ tối.
Khẽ vận động cơ thể.
Nữ hầu ở trong phòng thấy cô tỉnh lại liền chạy tới, “Trương tiểu thư, cô tỉnh rồi, cô có đói không? Tiên sinh đã cho phép tôi chuẩn bị một ít đồ ăn cho cô...”
Trương Hân sau khi truyền dịch xong cũng đã tỉnh táo hơn, ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức khắp phòng, cái bụng rỗng của Trương Hân cũng réo lên inh ỏi, cô lấy tay che bụng dưới, giận dữ quay mặt đi chỗ khác.
Người hầu thở dài, nhớ tới tiên sinh phân phó, kéo lại chăn đắp cho Trương Hân, “Trương tiểu thư, tiên sinh đã có nói, sẽ không dùng dây xích trói cô lại nữa, cô có thể tự do hoạt động trong phòng.”
Trương Hân từ từ nhắm mắt lại, nhếch miệng cười trào phúng.
Bất quá cũng chỉ là từ một chiếc giường đổi thành một căn phòng thôi.
Cô nhắm mắt, một lời cũng không muốn nói.
Người hầu lại lần nữa thở dài, “Trương tiểu thư, cô có gì cần thì gọi tôi, tôi xin phép lui xuống làm việc.”
Trương Hân trầm mặc không nói gì.
Cô người làm nhớ tới lời dặn của Lãnh Mạc, không dám ở lại trong phòng quá lâu, nhanh chóng đi ra tiện thể khép của phòng lại.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Trương Hân.
Cô mở mắt, nhìn trừng trừng lên trần nhà, căn phòng tĩnh lặnh đến nỗi có thể nghe rõ tiếng thở cũng như tiếng tim đập của cô. Cô hơi cựa quậy người, nhìn sang bên hông thì sợi dây xích đã được mở ra, cô vén chăn ra bước xuống giường.
...
Bên ngoài phòng, Lãnh Mạc đang ngồi trong thư phòng quan sát mọi động tĩnh trong phòng, nhìn Trương Hân đang nghiên nghiêng ngả ngả đi về phía cửa sổ, trong mắt lóe lên sự vui mừng, đồ ăn được đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh cửa sổ, cô nàng đây là thấy trong phòng không có ai mới chịu ăn đây mà.
Lãnh Mạc còn chưa thật sự yên tâm thì đã thấy Trương Hân đi đến bên cạnh cửa sổ, không hề động đến đồ ăn trên bàn mà dùng tay kéo rèm cửa ra rồi ngồi xuống dưới đất, đặt tay lên tấm kính cửa sổ, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ đầy khát vọng.
Lãnh Mạc lập tức cắn chặt môi.
Cô biết cô đang khát vọng điều gì, cô muốn đi.
Cái cô khát vọng là sự tự do.
Lãnh Mạc nắm chặt tay thành nắm đấm, trong lòng tràn đầy sự lo lắng, không lẽ người phụ nữ này không thể thành thành thật thật làm người phụ nữ ở bên anh hay sao, không thể không có những suy nghĩ làm loạn đó hay sao?
Lãnh Mạc cắn chặt răng
“Đại ca...”
“Nói”
Vương Bưu ho nhẹ một tiếng, “Hay là đại ca đưa Trương tiểu thư ra ngoài một chút đi, tính tình của Trương tiểu thư không chịu nổi việc bị giam trong phòng đâu, biết đâu sau khi ra ngoài tình hình sẽ tốt hơn.”
Lãnh Mạc lạnh lùng nhìn qua, Vương Bưu lập tức sờ mũi một cái, không nói gì thêm.
Cái này còn không phải là Vương Bưu vì đại ca và Trương tiểu thư mà suy nghĩ hay sao.
Tình hình bây giờ chẳng phải rất rõ ràng rồi sao, nếu tiếp tục như vậy thì một chút tình yêu còn lại giữa hai người cũng sẽ nhanh chóng biến mất thôi.
Nhưng đại ca là người rất cứng đầu, căn bản là không thể nào khuyên được.
Vương Bưu cũng chỉ có thể thở dài trong lòng.
“Vương Bưu”
“Có”
“Kêu nhà bếp đổi món ăn”
Anh không tin đã một ngày không ăn gì mà Trương Hân còn không chịu ăn,không tin cô sẽ không đói bụng.
“Dạ, em sẽ xuống nhà bếp cho người chuẩn bị đồ ăn.”
...
Cửa phòng có tiếng động nhỏ, lông mi Trương Hân hơi rung rung, theo bản năng cô quay lại nhìn, biết được người đi vào phòng không phải là Lãnh Mạc, mặt cô mới thả lỏng được chút. Vẫn là cô người làm lúc nãy, trên tay là cái khay đựng đầy đồ ăn thơm phức, người làm tiến tới dọn đồ ăn đã nguội ở trên bàn đi, đặt đồ ăn nóng hổi vừa đem đến lên bàn, sau đó liền lui ra ngoài.
Trương Hân nhìn đống đồ ăn trên chiếc bàn nhỏ.
Đây đều là những món mà bình thường cô rất thích ăn, thật sự bây giờ cô đúng là đang rất đói, nhưng so với cái bụng đang đói, cô càng khao khát tự do hơn, cô hiểu Lãnh Mạc đang nghĩ điều gì.
Anh ta chính là muốn cô khuất phục.
Nếu cô ăn những món ăn này, thì chính là đã chịu thua..
Sau này Lãnh Mạc cũng sẽ giam giữ cô giống như vậy.
Trương Hân xem như không nhìn thấy gì, nghiêng nghiêng đầu không nhìn đồ ăn nữa, áp mặt lên trên tấm kính, ánh mắt dần trở nên xa xăm.
Cô nghĩ lại những việc xảy ra trong 3 năm qua.
Sau khi Tô Tố rời đi, quan hệ giữa cô với Lãnh Mạc vẫn rất tốt.
Cô tưởng rằng cô với Lãnh Mạc có thể cứ bình yên như vậy mà sống tới cuối đời.
Nhưng, là giả.
Tất cả đều là giả.
Trong 3 năm đó thì Lãnh Mạc đã lừa dối cô hết 2 năm rưỡi.
Cái gì mà anh sẽ thay đổi, chỉ diễn ra được nửa năm ngắn ngủi, vậy mà cô vẫ ngu ngốc tin tưởng anh, cái gì cũng không biết.
Nếu như không phải lúc trước cô đi quay phim, vì muốn dành cho Lãnh Mạc một sự bất ngờ nên đã về trước ngày dự định, cuối cùng sự kinh hỉ đó đã biến thành kinh hãi.
Trương Hân nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên cảnh tượng khi cô vừa bước vào biệt thự.
Khi cô bước vào biệt thự, người làm ai cũng bối rối nhìn cô.
Đến khi cô đi tới đại sảnh thì liền chết đứng ngay tại chỗ.
Trong đại sảnh la liệt quần áo của nam và nữ.
Lộn xộn không chịu nổi.
Mà người đàn ông cô yêu bằng cả tấm lòng đó, đang ở trên ghế sô pha cùng người phụ nữ khác, cơ thể không ngừng nhún lên nhún xuống.
Trương Hân giận dữ nhắm mắt lại.
Nhưng hình ảnh đó cô không thể nào quên được.
Phát hiện cô đang đứng phía sau, Lãnh Mạc ngay lập tức ngồi dậy, cho người đuổi cô gái kia đi, nhưng mà sự việc cũng đã xảy ra rồi, chân tướng thì mãi mãi không thể thay đổi được.
Trương Hân bắt đầu rơi nước mắt.
Hai ngày sau đó cô đã khóc cạn nước mắt.
Cô che ngực.
Trong lòng như bị một vạn cây kim cùng lúc đâm vào, đau đến không tả được.
“Tại sao... lại phản bội em...”
Bởi vì cô không thỏa mãn được anh hay sao
Hay vì đây là bản tính của đàn ông, dù cơm nhà có ngon như thế nào cũng muốn ăn thêm phở.
Cô không hiểu nổi.
Trương Hân che mặt, khóc nức nở, mắt cô vì khóc nhiều mà trở nên đau nhức, tay cô cũng không thể che hết được nước mắt nữa.
...
Lãnh Mạc đang đứng quan sát bên ngoài nắm chặt nắm đấm.
Lãnh Mạc cắn răng.
“Vương Bưu”
Vương Bưu hơi giật mình, “Có”
“Đi dỗ cô ấy, chỉ cần cô ấy không khóc nữa thì sao cũng được”
Vương Bưu trợn to mắt, chỉ vào mũi của mình, “Em?”
Để một đại ca giang hồ như hắn đi dỗ Trương tiểu thư? Sao hắn biết làm đây.
Lãnh Mạc lạnh lùng đi lướt qua, “Chính là ngươi, nhanh lên”
“Đại, đại ca, em không được a, em không biết dỗ phụ nữ đâu, hay là đại ca đi đi, bây giờ chắc Trương tiểu thư chỉ muốn mình đại ca dỗ thôi.”
“Sai”
“Ách...”
“Bây giờ cô ấy tuyệt đối không muốn nhìn thấy ta.”
Vương Bưu sờ mũi một cái, nghĩ thầm, thì ra đại ca cũng hiểu chuyện a.
Nhưng mà Trương tiểu thư không muốn thấy đại ca thì lại càng không muốn thấy hắn a.
Lãnh Mạc nhìn hắn bằng ánh mắt sắc như dao, Vương Bưu đành phải quyết tâm đi vào phòng của Trương Hân.
Trương Hân nghe thấy tiếng động, buông tay đang che mặt xuống, nhìn thấy Vương Bưu đang đi đến, cô nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh nhạt, “Đi ra ngoài.”
Vương Bưu cũng muốn đi ra, nhưng đây là việc đại ca dặn dò hắn làm, giờ hắn mà đi ra e rằng sẽ khó sống a.
Vương Bưu kiên trì đi đến bên cạnh Trương Hân.
“Trương tiểu thư, hay là để tôi kể cô nghe về quá khứ của đại ca.”