Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 480




Tiêu Quốc Cường lắc đầu, “Nó không có đến.”

“Quốc Cường...” Tiêu mẫu nhỏ tiếng hét lên một câu, lúc này không thể kích thích đến Diệp Lạc.

Nhưng Tiêu Quốc Cường lại có suy nghĩ riêng của bản thân, ông nhìn vào đôi mắt của Tiêu Diệp Lạc, “Diệp Lạc, trên thực tế, Tiêu Lăng mỗi ngày đều đến bệnh viện, do phòng bệnh của Tô Tố là ở ngay kế bên của kế bên, nhưng nó chưa từng hướng về bên này đi qua một bước, ba nghĩ là con nên hiểu rồi, con bị thương đến sắp mất mạng, nhưng Tiêu Lăng lại chưa từng đến thăm con một lần, đây đã rất là rõ ràng, nó đã quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ với con, cho nên... sau này đừng nhớ đến nó nữa, được không?”

Tiêu Diệp Lạc cắn môi, trong mắt có ánh nước lấp lánh.

Cô thật ra không muốn chết.

Cô chỉ là đang cá cược, cá cược Tiêu Lăng ca ca có khi nào còn một chút tình cảm với cô không, cô trước đó âm thầm nói bản thân nghe, nếu như lần này cô đang bệnh nguy kịch, Tiêu Lăng ca ca1sẽ đến thăm cô, cho dù chỉ là một lần, đợi sau khi cô khỏi bệnh, cô nhất định sẽ khôi phục lại mối quan hệ với Tiêu Lăng ca ca.

Nếu như không đến... nếu như không đến, cô chỉ có thể hạ quyết tâm từ bỏ.

Bây giờ cuối cùng cô đã hiểu được.

Tiêu Lăng ca ca trước đó đã nói, nếu như thời gian có thể quay ngược, cô chết rồi cũng sẽ không vì cô mà rời khỏi hiện trường hôn lễ, lời nói này là thật đấy.

Cô dùng nửa tính mạng, cá cược ra kết quả này.

Tiêu Lăng ca ca của cô, thật sự thật sự, thiết thực thiết thực không thuộc về cô nữa rồi.

Cho nên...

Phải từ bỏ thôi.

Đúng thật là nên từ bỏ thôi.

Tiêu Quốc Cường vỗ lên bàn tay cô, “Mau chóng khỏi bệnh.”

“... Dạ.”

...

Tiêu Lăng đích thực là mỗi ngày đều đến bệnh viện.

Chỉ là anh chưa từng bước chân vô phòng Tô Tố, mỗi ngày chỉ từ lời nói của Mộ Bạch để biết được tình hình của Tô Tố, biết sức khỏe cô đang dần dần hồi phục, trong lòng anh mới cảm thấy có chút an ủi.

Tiêu Lăng lúc1này, đang ngồi ở phòng làm việc.

Quốc tế Hoàn Vũ tổng cộng có 66 tầng, và Tiêu Lăng, trong khoảng thời gian trước, chuyển phòng làm việc từ tầng 26 lên tầng 66, lúc này, anh đứng trước cửa sổ của phòng làm việc, đem toàn bộ cảnh vật thành phố A thu vào con mắt.

Ánh nhìn của Tiêu Lăng lọt vào một góc không biết tên.

Đó là hướng mà Tô Tố đang nằm viện.

“Tổng tài...”

Thư kí Trương đẩy cửa phòng làm việc vào, nhìn thấy Tiêu Lăng đứng trước cửa sổ, đã trở nên quen thuộc, từ khoảng thời gian trước đó, sau khi kết thúc hôn lễ tổng tài đã đi làm, trạng thái mỗi ngày đều cũng gần giống như bây giờ, không một chút nụ cười đùa, cấp trên của công ty mỗi ngày sợ hãi run sợ, do tổng tài đã với khác ngày xưa rồi, ngày xưa làm không tốt, tổng tài sẽ giận dữ, nhưng bây giờ... ngài ấy một m ánh ắt nhìn sang đó, ánh mắt thậm chí không chút sắc bén, cứ bình tĩnh nhìn người khác như vậy, chỉ khiến cho người ta dựng tóc gáy,5sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

Thư kí Trương có chút sợ hãi Tiêu Lăng như thế này, nhưng tổng tài sẽ không vô duyên vô cớ nhìn người ta với ánh mắt như thế, chỉ cần cô làm tốt việc làm của mình, sẽ không gặp được đãi ngộ như thế này.

“Tổng tài, tổng tài?”

“Uhm.” Tiêu Lăng hồi thần lại, ngoảnh đầu nhìn cô, “Có chuyện gì?”

Thư kí Trương cầm trên tay tờ giấy thỏa thuận ly hôn đưa đến trước mặt Tiêu Lăng, “Đã tìm luật sư xem qua, hoàn toàn nhìn không ra sơ hở gì, chắc là không có vấn đề.”

Lần này Tiêu Lăng cuối cùng cũng đã động đậy.

Anh đi đến trước bàn làm việc, nhận lấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn do thư kí Trương đưa, từng tờ từng tờ lật ra xem.

Qua được một hồi lâu, anh lật đến trang cuối cùng, nhìn thấy trên đó có chữ kí của Tô Tố, tên của cô kí rất đẹp, nhìn rất rõ, lúc kí tên chắc là rất dùng sức, tờ giấy A4 xém tí là bị đâm thủng.

Tiêu Lăng đưa tay sờ vào chữ kí của cô.

Tâm trạng lúc cô2kí tên, chắc chắn là vô cùng quyết tâm.

Đương nhiên, tờ giấy thỏa thuận này, không phải là bản gốc, mà là Tiêu Lăng cho người khác làm một bản nháp ra, nhìn trên đó với bản gốc không thấy có gì khác biệt cả, nhưng... nếu như lấy tờ giấy thỏa thuận này đi làm thủ tục ly hôn, cho dù là kí tên rồi, cũng không có hiệu lực về mặt pháp luật.

Anh biết Tô Tố muốn ra đi, thậm chí cho người đút lót quan hệ để giúp cô làm hộ chiếu, nhưng không có nghĩa là, anh buông tay để cô ra đi. Anh chỉ muốn cô đi thư giãn tinh thần, chỉ là thư giãn tinh thần mà thôi, đợi vết thương của cô lành hẳn, đợi cô quay về... quan hệ hôn ước của anh và cô vẫn còn tồn tại.

Như vậy, chí ít, giữa hai người họ còn có chút vương vấn.

“Tổng tài?”

“Uhm.” Tiêu Lăng dặn dò thư kí Trương. “Cho người đi đút lót bên cục Dân chính, những giấy tờ đã làm xong, tuyệt đối không thể là thật.”

“Tổng tài yên tâm, đã sắp xếp xong rồi.”

...

Ngày 15 tháng 4.

Ngày9này là ngày ra viện của Tô Tố, Tô Tố đã một tháng hơn nay không bước ra cửa, một tháng trước ở thành phố A còn phải mặc áo khoác lông vũ, nhưng bây giờ, một tháng ngắn ngủi trôi qua, trên đường người ta đã đổi áo khoác lông vũ thành áo khoác mùa xuân rồi, trên thảm cỏ xanh trong bệnh viện, thậm chí đã nở các màu hoa nhỏ khác nhau.

Tô Tố được An Tiểu Hy đỡ cô từ phòng bệnh ra ngoài đi dạo, “Nằm được một tháng, cảm thấy bản thân ngay cả đi bộ còn không biết đi.”

“Từ từ thôi, sức khỏe cậu còn chưa hồi phục mà.”

Tô Tố cười cười, cùng Tiểu Hy đến rước Tô Tố còn có Mộ Bạch, Tiểu Thất và Cảnh Thụy cũng đã đến, hai đứa nhỏ làm thủ tục nghỉ học rất thuận lợi, bây giờ đã không cần lên lớp nữa.

“Mami, mẹ đi bộ phải cẩn thận đó.”

“Uhm, mami có nhìn chân mà, sẽ không vấp đâu.”

Mộ Bạch phụ trách lái xe, do đông người quá, lần này anh lái chiếc xe ngôi nhà di động, mọi người rất nhanh đã đỡ1Tô Tố lên xe, chỉ có Cảnh Thụy, trước khi ra đi, nhẹ nhàng lướt qua chiếc xe màu đen đơn điệu đậu kế bên, mím môi, không nói năng.

Chiếc xe này, cậu đã từng ở nhà xe của nhà tổ nhìn thấy qua.

Mọi người rất nhanh lên xe rồi chạy mất hút, lúc này Tiêu Lăng trong chiếc xe màu đen mới mở cửa sổ ra, dùng ánh mắt tiễn đưa họ.

Tối hôm đó, Tiêu Lăng ở trong chung cư của anh, nhận được tin nhắn của Tô Tố.

Chung cư của anh khôi phục lại phong cách ngày xưa của anh.

Toàn bộ là tổ hợp màu đen và màu trắng, trong phòng có người làm đến dọn dẹp mỗi ngày, nhìn lên đó không có một hạt bụi, nhưng cũng rất là lạnh băng, duy nhất chỉ có tấm ảnh cưới treo trên tường, chêm lên căn phòng giá lạnh thêm vài phần nhân khí.

“Ngày mai 9 giờ sáng, cục Dân chính gặp.”

Tiêu Lăng nhìn vào tin nhắn bất động một hồi lâu, đợi tàn thuốc trên ngón tay đốt chút bàn tay mới hồi thần lại, anh để tàn thuốc bỏ vào gạt tàn, qua được hồi lâu mới trả lời tin nhắn cô, “Được.”

Tối hôm đó, hai người đều thức khuya chờ đến sáng.

Lúc sáu giờ sáng, Tiêu Lăng đi tắm rửa, sau đó đem theo tờ giấy thỏa thuận ly hôn đã kí tên, lái xe đi rước Tô Tố, lúc đến dưới nhà An Tiểu Hy, mới là bảy giờ sáng, Tô Tố vẫn chưa xuống lầu, Tiêu Lăng cũng không hối thúc cô, ngồi trong xe yên tĩnh chờ đợi.

Lúc tám giờ mấy hơn, Tô Tố cuối cùng đã xuất hiện ở cửa cầu thang.

Đây là Tiêu Lăng sau một tháng hơn, lần đầu tiên quang minh chính đại nhìn Tô Tố.

Trông cô tốt hơn nhiều so với lúc lưu sản trước đó, tuy rằng ốm hơn chút, khí sắc nhìn lên vẫn khá ổn, trông ra, Mộ Bạch và Tiểu Hy chăm sóc cô cũng khá tốt.

Tiêu Lăng xuống xe, mở cửa xe.

Tô Tố và xoay mắt lại liền thấy anh, hai người khựng lại bước chân, yên tĩnh nhìn nhau, giữa hai người họ chỉ là vài bước khoảng cách, nhưng cả hai người đều biết, trái tim của họ, đã xa cách khá xa rồi.”

Tiêu Lăng đi đến chỗ ghế lái phụ, mở cửa xe, “Để anh phục vụ em thêm lần nữa, lên xe đi.”