Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 48




Ghen?

Anh xác định là từ khi có cảm tình tốt với Tô Tố, anh cắt đứt mọi quan hệ với những người phụ nữ khác, từ khi nào có bạn gái rồi?

Nhưng dù cho 5 năm nay anh có vô số phụ nữ, nhưng cũng chỉ là bạn giường, đến tình nhân cũng không phải, đừng nói đến là bạn gái điều này cách quá xa rồi.

Tô Tố ngây người

Không có bạn gái?

Vậy Đường Sảng là chuyện gì?

Tiêu Lăng híp mắt, giơ tay ấn cằm của cô, buộc cô ngước đầu lên, đem lời vừa nói nói thêm lần nữa “Em nghe ai nói tôi có bạn gái.”

“Không, không phải sao?” Tô Tố cảm thấy rối loạn, “Đường Sảng…”

“Cô ấy tìm em.”

Tiêu Lăng dùng câu khẳng định chứ không phải nghi vấn, Đường Sảng đúng là người phụ nữ đi theo anh thời gian khá dài, nhưng cũng chỉ vì anh không tìm được người càng làm anh động lòng, mà cô ta cũng khá ngoan ngoãn hiểu chuyện, cho nên thời gian ở bên anh mới dài thêm một chút.

Tiêu Lăng nheo mắt.

Anh còn nghĩ Đường Sảng là người phụ nữ thông minh, nhưng không nghĩ tới lại đi tìm riêng Tô Tố.

Mắt hiện lên tia âm u, nhanh đến nhìn khác nhìn không rõ.

Anh vỗ vỗ đầu của Tô Tố

Tô Tố ngơ ngác ngẩng đầu

“Tôi chỉ nói một lần, nghe cho rõ:

Tô Tố ngơ ngác nhìn lên.

“Tôi với Đường Sảng quả thật có quan hệ qua một khoảng thời gian, nhưng tôi đã chia tay với cô ấy sau khi gặp em. Bây giờ tôi với cô ta một chút quan hệ cũng không có”

Trái tim Tô Tố chua xót đến lợi hại.

Hóa ra là họ đã từng thân mật qua, trái tim cô đột ngột chặn cơn hoảng sợ lại, quay đầu đi không nhìn anh.

Tiêu Lăng mắc cười, một lần nữa kéo đầu cô ấy lại. “Ghen rồi?”

“Không có!”

Nó chẳng liên quan gì đến cô cả, cô ấy có thứ phải ghen chứ!

“Đó đều là chuyện trước đây.” Tiêu Lăng nghĩ đến “Cảnh Thụy” trong lòng thập phần có dư vị, anh khịt mũi. “Ai không có quá khứ chứ.”

Tô Tố nghĩ về Mạc Tầm.

Được rồi, cô xác thực cũng có quá khứ.

Lúc này trái tim cô nhẹ nhõm, không còn cảm thấy khó chịu nữa.

Tiêu Lăng thở dài “Tôi đã không có quan hệ gì với cô ta rồi, bây giờ em là người phụ nữ tôi quan tâm, hiểu không?”

Người phụ nữ anh quan tâm?

Tô Tố cúi đầu, Tiêu Lăng cũng biết cô đang rối loạn, cho cô thời gian để suy nghĩ rõ ràng, nhưng đôi bàn tay lại không thể nhàn rỗi, thiêu đốt khắp thân thể cô.

Tô Tố đập lên tay anh, túm chặt quần áo của mình và trừng mắt nhìn anh. “Tôi thấy thứ anh quan tâm không phải tôi, nhưng cơ thể của tôi!”

Tiêu Lăng không cảm thấy bị sao cả.

Quan tâm cơ thể cũng là quan tâm, và cơ thể của một người phụ nữ là tài nguyên của cô không phải sao?

Tuy nhiên nhìn khuôn mặt nhỏ bé của cô ấy tái xanh, anh miễn cưỡng thu tay lại, cởi áo khoác của mình ra và đắp cho cô, ngăn không cho ai đó vào nhà và nhìn thấy cô như vậy. Một bên giải thích cho cô hiểu, “Người tôi quan tâm là em, nên tôi quan tâm đến cơ thể em.”

“Vậy... tôi cũng giống như họ sao?”

Cũng giống như họ cũng chỉ là nhất thời cảm thấy hứng thú, sau đó khi hứng thú không còn nữa, cũng sẽ một chân đá cô đi?

Lời vừa nói ra cô lại hận không cắn đứt lưỡi của mình.

Nghe như vậy... sao lại có vị chua đến vậy.

Tô Tố nhanh chóng quay đầu, giả vờ chưa từng hỏi câu hỏi này.

Nhưng lại không thể bịt tai của Tiêu Lăng a.

Tiêu Lăng buồn cười, đưa tay xoa đầu cô ấy. “Tiểu ngốc nghếch đang nghĩ lung tung cái gì, em với họ đương nhiên không giống nhau, em là người tôi thích.”

Những người phụ nữ trước đây anh chưa bao giờ để tâm đến, chỉ để giải quyết nhu cầu sinh lý. Tất cả những món quà đều do thư kí Trương mua. Tô Tố là người phụ nữ đầu tiên trong năm năm làm anh rung động.

Lúc đầu khi biết cô là người phụ nữ “chơi” anh 5 năm trước chỉ muốn trả thù, thuận tiện xem xem lúc nào cô mới nhớ ra anh.

Nhưng từ từ, anh cảm thấy cô ngày càng thú vị, cô khác với những người phụ nữ kia, những người phụ nữ này nhìn thấy anh chỉ muốn cởi quần áo để dụ dỗ anh, nhưng người phụ nữ này phản ứng đầu tiên khi thấy anh là trốn.

Điều này ngược lại làm anh càng hứng thú, từ từ tiếp tục với nhau, cư nhiên cảm thấy khó lòng từ bỏ.

Đặc biệt là trong nửa tháng của chuyến đi công tác, đầu anh trống rỗng, chỉ toàn xuất hiện hình ảnh dám giận không dám nói của cô,mỗi lần nghĩ đến lòng lại cảm giác khó chịu vô cùng.

Tô Tố hơi ngạc nhiên khi nghe những lời của Tiêu Lăng.

“Anh, anh nói thật sao?"

Anh ta có thích cô ấy không?

Trái tim Tô Tố bắt đầu đập bất thường.

“Tất nhiên là thật.” Tiêu Lăng đối với câu hỏi của cô rất không hài lòng. “Nếu em không tin, tôi có thể tuyên bố với giới truyền thông rằng em là bạn gái của tôi.”

“Không, không.” Tô Tố lo lắng bịt miệng mình, liều mạng lắc đầu. “Tôi trở thành bạn gái của anh khi nào?”

Mặt của Tiêu Lăng lại đen trở lại “Đồng ý cũng phải đồng ý không đồng ý cũng phải đồng ý”.

Làm sao có thể bá đạo như vậy!

Tô Tố không biết nên khóc hay cười.

Được rồi, cô thừa nhận.

Cô đối với Tiêu Lăng có một loại thiện cảm không thể giải thích được, cảm thấy rất lạ lùng, cô không biết tại sao. Nếu đúng thì sau khi đã trải qua chuyện với Mạc Tầm, thì sẽ không dễ dàng có một cảm giác tốt cho nam giới, nhưng khi phải đối mặt với Tiêu Lăng... Cô không thể lí giải được, nó quá phức tạp.

Nhưng để hẹn hò, cô vẫn phải cân nhắc kĩ.

Sau khi trải qua chuyện với Mạc Tầm, cô không bao giờ dám yêu một lần nữa. Hơn nữa, cô ấy vẫn có hai đứa con.

Hai đứa trẻ rất quý giá với cô ấy, nhưng cô ấy cũng biết rằng, ngay cả một người đàn ông bình thường cũng khó có thể chấp nhận rằng bạn gái của mình có con, đừng nói đến Tiêu Lăng có điều kiện tốt như vậy.

Cô muốn nói với Tiêu Lăng, nhưng chỉ vừa mới suy nghĩ cô đã tự dẹp bỏ ý nghĩ đó.

Nếu Tiêu Lăng thực sự biết sự tồn tại của hai đứa trẻ, không biết sẽ đối với cô như thế nào. Nhưng cô chắc sẽ đi với anh đến cuối con đường, bây giờ nói còn quá sớm.

“Nói chung là không được.” Tô Tố thì thầm, “Mọi người sẽ nghĩ rằng tôi dùng quy tắc ngầm.”

Tiêu Lăng cười.

Theo anh rồi thì ai dám nói cô như vậy.

“Nói chung phải được nói lung tung.”

“Được, không nói!” Tiêu Lăng quay mắt lại. “Nhưng em nhất thiết phải là bạn gái của tôi.”

Tô Tố lại im lặng.

Tiêu Lăng không kiên nhẫn nhăn mày, anh chân thành như vậy, cô vậy mà còn do dự. “Em không nói chuyện, tôi mặc định là em đồng ý.”

“Ai... ”Tô Tố vội vã đá chân mình. “Anh sao có thể như vậy!”

Hoàn toàn là logic của đạo tặc.

“Tôi phải suy nghĩ đã.”

“Không cần nghĩ, em bắt buộc phải đồng ý.” Anh ấy rất cứng rắn.

“Anh... ”Tô Tố tức đến không nói ra lời, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh.

“Tôi là một người đàn ông ưu tá, em sẽ hối hận suốt đời nếu em bỏ lỡ.”

Tô Tố, “... ”

Cô bất lực liếc nhìn anh, người này có thể tự luyến hơn không.

Tiêu Lăng hừ lạnh, nhưng lời anh nói đều là sự thật.

Muốn thân hình có thân hình, muốn vẻ ngoài có vẻ ngoài, muốn tiền tài có tiền tài, muốn thân phận có thân phận, muốn địa vị có địa vị... Tuyệt đối là người đàn ông kim cương cấp hoàng kim.

Không phải là anh ta phóng đại, miễn là anh ta muốn, người phụ nữ chủ động đến với anh ở thành phố a xếp hàng từ hướng đông đến hướng tây thành phố.

Giọng nói anh mang tính quyết định “Chuyện này cứ vui vẻ quyết định vậy đi, từ hôm nay, em... Tô Tố là bạn gái của Tiêu Lăng tôi!”

“Tôi... ”

“Tôi cho em hai lựa chọn. Hoặc trả lời tôi là “ được “hoặc trả lời” có thể “, được rồi, em chọn một cái ngay bây giờ.”

“... ”

Tô Tố không biết nên khóc hay nên cười, có khác biệt không?

“Trả lời nhanh!”