Mộ Bạch chợt quay qua nhìn Tiêu Lăng, ánh mắt có chút kinh ngạc.
“Cậu, biết rồi?”
Từ sau khi hôn lễ bị phá hoại, Tô Tố đã nhờ anh,bảo anh làm giúp cô hộ chiếu dài hạn, anh đoán được có thể Tô Tố muốn rời khỏi nơi khiến cô đau lòng này đến một nơi khác sinh sống, đương nhiên, chuyện như vậy, anh đương nhiên sẽ không nói cho Tiêu Lăng biết, cho nên chuyện này luôn là bí mật giữa anh và Tô Tố, vì muốn bảo mật, Tô Tố ngay cả Tiểu Hy cũng không nói, sao Tiêu Lăng anh ta lại biết?
Mộ Bạch đột nhiên nhớ lại chuyện phiền phức mà anh gặp được ở nơi làm hộ chiếu.
“Là cậu làm? Đúng không?”
Tiêu Lăng gật đầu, dạo này Tô Tố và Mộ Bạch qua lại nhiều quá, anh tìm người điều tra việc Mộ Bạch đang làm, cho nên đã giở chút thủ đoạn, làm chậm tốc độ làm hộ chiếu của anh ta lại, nhưng bây giờ đã không cần thiết nữa.
“Tớ sẽ tìm người làm hộ chiếu dùm, cậu hãy chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Mộ Bạch nhìn anh một hồi lâu, gật đầu, “tớ biết rồi.”
Mộ Bạch xoay người đẩy cửa phòng bệnh ra.
Tiêu Lăng ngồi trên ghế ở hành lang phòng bệnh, vào lúc nửa đêm, mùa đông vô cùng lạnh giá, cũng không biết cửa sổ nơi nào chưa đóng lại, một luồn gió lạnh thổi vào trong hành lang, lạnh đến run người.
Sau khi Tô Tố ngủ say Tiêu Lăng mới rời khỏi.
Anh không về căn hộ bên ngoài anh ở, mà lái xe trờ về nhà cũ.
Tô Tố chịu nhiều uất ức như vậy, không phải chỉ có đoạn tuyệt quan hệ với mẹ anh, một câu ngắn gọn là kết thúc đâu.
...
Khi Tiêu Lăng về đến nhà là khoảng chín giờ rưỡi tối!
Lúc anh đến đèn sáng rực rỡ, trong phòng khách mọi người đều có mặt đông đủ, ông nội ngồi trên sô-pha, Tiêu Khả dựa sát vào bên cạnh ông hình như đang nói gì đó, ba mẹ anh... vị trí ngồi hơi xa với chỗ của ông nội, duy nhất không thấy Tiêu Diệp Lạc!
Tiêu Khả là người đầu tiên nhìn thấy anh, vui mừng đến từ sô-pha nhảy dựng lên, “ủa... Tiêu Lăng, em về rồi à, sao giờ này mới về? Vào đây mau! Em ăn cơm chưa? Để chị bảo dì Trương chuẩn bị một ít thức ăn cho em.”
Tiêu Lăng lắc đầu, “không cần!”
Tiêu Lăng xoay đầu qua nhìn mẹ Tiêu, mẹ Tiêu đang xem phim với Tiêu Quốc Cường ở ghế sô-pha bên cạnh, vừa nãy bà ta còn cười nói vui vẻ, sau khi Tiêu Lăng vào nhà, nụ cười trên mặt liền khựng lại, theo bản năng đưa tay ra túm chặt lấy cánh tay của Tiêu Quốc Cường.
Trái tim tê liệt của Tiêu Lăng lại đau thêm lần nữa.
Hại Tô Tố sảy thai, bây giờ ở trong phòng bệnh không thể ngồi dậy được, nhưng mẹ của anh, còn cười nói vui vẻ mà trò chuyện với người khác, còn có thể vui vẻ mà ngồi xem tivi, rốt cuộc là lòng dạ bà độc ác, hay là bà cảm thấy Tô Tố đáng đời?
Bất luận là nguyên nhân nào, Tiêu Lăng đã triệt để thất vọng rồi.
Tiêu Lăng dời mắt, quay sang phía lão gia tử, “ông nội!”
Sắc mặt của lão gia tử tương đối nghiêm túc, khi Tiêu Lăng dọn ra nhà cũ đã từng nói sẽ không trở về nữa, anh luôn giữ lời, sáu năm trước dọn ra ngoài, cho đến năm năm sau mới bước lại vào nhà này, lần này, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, bên trong chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không Tiêu Lăng tuyệt đối sẽ không trở về!
“Ông nội, Tô Tố bị mẹ đánh đến sảy thai rồi!” Một câu nói của anh đã nói rõ hết mọi chuyện, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của đám người lão gia tử, lạnh giọng nói tiếp, “chính là vào sáng hôm nay, đứa bé đã bảy tuần! Bị mẹ tay đấm chân đạp dẫn đến sảy thai!”
Phòng khách rộng lớn bỗng chốc trở nên im lặng vô cùng!
Lão gia tử cầm chặt cây gậy, trên tay hiện đầy gân xanh, hơi thở ông trở nên gấp gáp, trông như một con sư tử sắp nổi giận, ánh mắt ông như cây đao nhìn thẳng vào mẹ Tiêu, toàn thân mẹ Tiêu run cầm cập, bà cắn răng liếc Tiêu Lăng một cái, vội vàng giải thích cho bản thân, “ba! Con không biết cô ta đã mang thai, con thật sự không biết, con nhìn thấy sau khi cô ta gặp Diệp Lạc thì Diệp Lạc ngồi khóc trong quán cà phê, cho nên con khẳng định cô ta đã ức hiếp Diệp Lạc... Con không muốn cô ta bị sảy thai, vả lại bác sĩ cũng nói, cái thai đó của cô ta vốn dĩ không ổn định, thực chất không phải là trách nhiệm của con...”
Tiêu Lăng cười lạnh, đối với những lời mẹ Tiêu nói anh không cảm thấy bất ngờ gì cả.
Anh móc điện thoại từ trong túi ra, ném điện thoại vào giữa chỗ ngồi của mẹ Tiêu và lão gia tử, thành công ngắt lời của mẹ Tiêu.
“Trong điện thoại có hình của Tô Tố bị thương, ông nội, ông xem thử liền hiểu ngay!”
Lão gia mở khóa màn hình ra, kiếm chỗ thư viện ảnh, vừa nhìn, cơn tức giận trong mắt liền không khống chế được nữa!
Tiêu Khả lại gần lão gia tử, nhìn vào điện thoài, liền hít một hơi thật sâu!
Trong hình, Tô Tố nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch đến lạ thường, cô mặc quần áo bệnh nhân, hai tay áo được vén lên, để lộ ra hai cánh tay, trên cánh tay vừa xanh vừa tím, phối với làn da trắng tuyết của cô, trông đặc biệt khiếp sợ.
Qua thêm một tấm hình nữa, Tô Tố vẫn đang hôn mê, vạt áo của cô bay lên, để hở ra một khúc nhỏ của phần bụng, vết thương tím bầm trên bụng lớn như một một bàn tay, trông càng đáng sợ hơn!
Lão gia tử và Tiêu Khả đã hiểu rõ mọi chuyện!
Loại vết thương này, nếu không phải do đánh mạnh sẽ không có tình trạng này, cho dù là người bình thường cũng chịu không nổi, hốn chi là cô gái yếu ớt như Tô Tố, cô còn mang thai nữa chứ!
Mạnh tay như vậy, đủ để khiến người sảy thai!
Tay lão gia tử run lên, đem điện thoại quăng mạnh vào mặt mẹ Tiêu, hằng giọng nói, “cô dám nói đây không phải là kiệt tác của cô sao? Còn dám đùn đẩy nói Tô Tố sảy thai không phải là trách nhiệm của cô? Trương Thục Phân! Đó là một sinh mạng đấy! Nếu sớm biết cô ác độc như vậy, năm đó cho dù Quốc Cường quỳ xuống xin tôi, tôi cũng tuyệt đối không cho cô gả vào nhà này đâu! Bây giờ xem ra, bà nội của Tiêu Lăng thật biết nhìn xa trông rộng, năm xưa nói cô không hợp với Quốc Cường, còn nói sau này cô chắc chắn sẽ là một tai họa, lúc đó tôi vẫn không tin, bây giờ xem lại, tất cả mọi chuyện đều ứng nghiệm cả rồi! Kết hôn hai năm đầu, cô hao tổn tâm tư để trợ cấp cho nhà mẹ, còn dùng quan hệ của tôi và bà nội Tiêu Lăng, kiếm việc làm trong quân đội cho người bên nhà mẹ cô... được, chỉ cần bọn họ làm tốt, những chuyện này không phải không thể! Nhưng mà cô thì sao, sự buông lỏng của chúng tôi vốn dĩ không khiến cô bớt phóng túng lại, mà cô lại ngày một tệ hại hơn! Lén lút nhận hối lộ của người khác, sau đó mang tiền đưa cho nhà mẹ! Cô có biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào không?”
Mẹ Tiêu kinh ngạc đến không nói nên lời!
Lão gia tử cười lạnh, “sao? Tưởng những gì cô làm không ai biết à? Cô tưởng tôi và bà nội Tiêu Lăng đều là người chỉ biết ăn cơm thôi sao? Lúc đó tình cảm của cô với Quốc Cường tốt, cho nên những chuyện này tôi cũng đè nén lại giúp cô, sự tổn thất mấy triệu đó đều là tôi bù vào! Tôi tưởng cô dù thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ làm tới mức này thôi, không ngờ cô lại độc ác như vậy! Bây giờ ngay cả một cô gái yếu ớt, một đứa bé chưa ra đời cũng không buông tha! Lần này, tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng cô nữa!”
Quá khứ của mẹ Tiêu bị vạch trần trước mặt mọi người, trong phút chốc hận không thể tìm một cái lỗ chui vào liền, “ba...”
“Đừng gọi tôi là ba, sau này, tôi sẽ không nhận con dâu như cô nữa! Tiêu Quốc Cường, bây giờ con có hai lựa chọn, hoặc là li hôn hoặc là mang theo vợ và con gái của anh, cút ra ngoài, tôi sẽ tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ cha con với anh!”