Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 442




Vừa xuống lầu, Tiêu Lăng và Tô Tố trở thành nơi hội tụ nguồn sáng.

Ai nấy đều không nhịn được vây quanh nhìn và hoan hô, lúc này đã gần mười một giờ, trời khá nắng, Tiêu Lăng chu đáo sai người chuẩn bị dù, cùng Tô Tố che dù đi nhận lời chúc phúc của mọi người.

Tiêu Lăng và Tô Tố đứng chính giữa, hai rể phụ đứng về một bên của Tiêu Lăng, hai dâu phụ đứng hết về một bên của Tô Tố.

Mấy người họ toàn trai xinh gái đẹo, tụ họp lại trông như ánh đèn hội tủ ánh sáng vậy, lấp lánh thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

Khán giả truyền thông khi thấy cảnh như vậy cũng đều không nhịn được đưa ra những câu hỏi đanh thép.

Đương nhiên, đây cũng là nguyên cớ mà Ông lão gia đã chích thuốc phòng ngừa trước.

Câu hỏi của giới truyền thông cũng khá ôn hòa, “Tiêu thiếu gia, cô Tô, sao hai1người quen biết nhau, vả lại lại phát triển thành một đôi như vậy, có thể chia sẻ với mọi người xíu không?”

“Đương nhiên!” Tiêu Lăng vui vẻ đáp lại, “Thực tế là, tôi và Tô Tố sáu năm trước đã gặp mặt một lần, chỉ là lúc đó chưa phát triển thành mối quan hệ bạn trai bạn gái, trước đó nửa năm, Tô Tố đi thửu vai, lúc đó tôi vừa nhìn thất em đã nhớ ra rồi.”

“A... vậy là hai người theo kiểu lâu ngày trùng phùng à, vậy sao hai người tiến triển thêm một bước thế?”

Tô Tố chả biết làm gì chỉ còn cách nghe Tiêu Lăng bịa chuyện.

“Sáu năm trước tôi không cố ấn tượng sâu đậm với em, lần này tôi vừa nhìn thấy em thì có cảm giác em là người phụ nữ tôi cần, sau đó... dung một tí thủ đoạn nhỏ.”

“Wei... Tiêu thiếu gia có thể nói chi tiết xíu được không?”

“Đương nhiên! Lúc đó vừa may Tô Tố1cần công việc này, nên... tôi đã sai người bên Truyền Thông Tinh Quang ra mặt, kí hợp đồng với em, sau đó bắt đầu điên cuồng theo đuổi em, đương nhiên, lúc vừa bắt đầu tôi đuổi em cứ tránh bỏ chạy, áp bức dụ dỗ biện pháp nào cũng dùng hết, may mà nắm hợp đồng trong tay, trên hợp đồng ghi rõ ràng ai vi phạm phải chịu một trăm triệu tiền phạt trái thỏa ước, nên... cô chỉ đành ở lại công ty mặc tôi bóc lột.”

Woa.

Nữ phóg viên đưa hai tay giữ tim.

Thật lãng mạn quá!

Đây đúng như là phiên bản tổng tài bá đạo yêu tôi vậy!

“Lần trước có một bạn trên mạng nói rằng Tô Tố tham tiền gì đó, Ông lão gia đứng ra phát biểu thanh minh giúp, bình thường Ông lão gia và cô Tô có quan hệ tốt không?

“Đến người cháu ruột này cũng sắp không bằng cháu dâu ông rồi, mọi người xem quan hệ họ5tốt không?” Tiêu Lăng cười đáp trả.

Mọi người không nhịn được đều cười phá lên.

Đám kí giả lại hỏi thêm vài câu khác, Tiêu Lăng lần lượt trả lời từng câu một.

Câu hỏi cuối cùng hỏi Tô Tố, “Cô Tô, nghe nói cô và cha mẹ mình đã cắt đứt quan hệ, nên lần này mời Mộ Bạch làm chủ hôn thay vai trò của cha mẹ, cô khoác tay Mộ Bạch gả cho Tiêu thiếu gia, cô và Mộ Bạch ngoài đời thường có quan hệ rất tốt nhỉ?”

“Tôi và Mộ Bạch là đôi bạn rất tốt, mà Mộ Bạc cũng là bạn chung của tôi và Tiêu Lăng!”

Một câu nói trả lời quá hoàn hảo cẩn trọng không để sơ hở nào, khiến mọi người không bắt được lỗi nào.

Cuối cùng vòng phỏng vấn kết thúc viên mãn.

Đại sảnh nhà hàng lầu một, hậu trường lễ cưới đã bố trí xong, ánh sáng chỉnh rất mờ, trên sân khấu có mời ban nhạc đang hát trên2đó, nhân lúc chưa có ai vào sảnh cưới, Tiêu Lăng dẫn Tô Tố đến phòng hóa trang cạnh đó nghỉ ngơi.

Trong phòng hóa trang, Cảnh Thụy và Tiểu Thất đã mặc xong đồ ngồi đợi bên trong.

Thằng nhóc thì mặc bộ Tuxedo, cô bé thì mặc đầm công chúa màu trắng, kèm với gương mặt tinh anh, nhìn sao cũng dễ thương.

Vừa nãy họ tiếp nhận cuộc phỏng vấn của giới truyền thông, do lo sợ họ hỏi bọn nhỏ, nên không dẫn bọn nhóc theo.

Tiểu Thất thấy Tô Tố liền cất tiếng kinh ngạc, “Mami đẹp quá à.”

Tô Tố hôn lên mặt con bé, “Hôm nay Tiểu Thất cũng rất đẹp mà”

“Hahaha, đó là đương nhiên, Tiểu Thất là bé gái xinh đẹp nhất thiên hạ.” Tiểu Thất kéo váy Tô Tố, cô kéo một góc của chiếc váy, bên kia giao cho Cảnh Thụy, “Nhanh lên, anh cũng nắm lấy, hôm nay chúng ta đến đây để làm bình hoa cơ đấy, anh nên diễn9cho tốt vào!”

Cảnh Thụy gật đầu trả lời với một khẩu khí không tốt cho lắm, “Biết rồi, lắm lời!”

Trương Hân và Tiểu Hy đang đợi ở trong một phòng yên tĩnh, hai phụ rể ra ngoài lo tiếp khách, Tiêu Lăng ngồi đợi hết nổi rồi, “Anh ra xem sao Mộ Bạch vẫn chưa đến.” 

Họ đúng mười một giờ phải tiến bước vào sảnh cưới.

Mộ Bạch làm người đàn ông dắt tay Tô Tố, đương nhiên là vô cùng quan trọng.

Tiểu Hy không nhịn được đáp lại, “Khi nãy tôi thấy Mộ Bạch sư huynh đang ở trên bãi biển...”

Tiêu Lăng gật đầu, “Để tôi đi tìm anh ta.”

Vài phút sau, Tiêu Lăng và Mộ Bạch cũng xuất hiện tại phòng trang điểm.

Mộ Bách thấy Tô Tố trang điểm vậy, ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc vì thấy cô quá đẹp, trong lòng thì thoáng chút buồn, chân thành khen ngợi, “Rất đẹp.”

Tô Tố mím môi cười nhẹ.

Mộ Bạch đưa hoa cho Tô Tố, hôm nay1anh mặt bộ tây phục màu trắng, Bộ tây phục vô cùng tươm tất, khóe môi mang theo nụ cười của Mộ Bạch làm cả người anh càng thêm dịu dàng, anh nhìn Tiêu Lăng một cái, cười đáp lễ, “Tiêu Lăng gan anh lớn thật, anh lại dám cho tôi khoác vai cô dâu xuất giá, anh không sợ tôi bắt cô dâu của anh đi sao.”

“Chúng tôi có giấy chứng nhận kết hôn đó, anh muốn bắt cũng bắt không được.”

Mộ Bạch tắt nụ cười, ánh mắt thoáng chút lãnh đạm.

Đúng rồi giấy kết hôn cũng lấy rồi.

Anh nhìn đồng hồ cái, chuyển chủ đề, “chỉ còn hai phút nữa là đúng mười một giờ rồi, chúng ta chuẩn bị xíu nữa đi.”

“Ừm, được!”

Thiết kế của công ty Hôn Khánh chính là vậy, Tô Tố khoác cánh tay Mộ Bạch đứng ở đầu hành lang chờ đợi, đợi đến đúng mười một giờ, Tiêu Lăng mới từ trên trời xuống, đáp xuống sân khấu.

Đương nhiên, để từ trên trời xuống thì cần công cụ hỗ trợ,

Nên Tô Tố và Mộ Bạch xuất phát trước.

Mở cánh cửa phòng trang điểm, màn biểu diễn bên ngoài đã ngừng lại, MC một nam một nữ mở một clip do Tiêu Lăng chế tác, đây là đoạn clip anh nhờ người quay, gần như là quay lại toàn bộ quá trình anh và Tô Tố từ lúc quen biết đến lúc yêu nhau, Mc đang dùng một lối nói lôi cuốn để kể về chuyện tình của họ, quen biết rồi yêu nhau ra sao.

Tô Tố lúc này cái gì cũng không nghe thấy.

Trái tim cứ đập thình thịch loạn xạ.

Cô khoác cánh tay Mộ Bạch, xuất hiện ở cuối sân khấu, đầu bên này sử dùng rèm cửa mỏng để che lại, đúng mười một giờ, tẩm rèm sẽ được vén lên bởi dâu phụ và rể phụ, sau đó sẽ phát khúc nhạc mừng đám cưới, tiếp sau đó cô khoác cánh tay Mộ Bạch đi về phía trước, hai đứa nhóc kéo váy theo sau.

Rõ ràng là đã luyện tập qua một lần, nhưng tới lúc mấu chốt, Tô Tố vẫn cảm thấy khẩn trương chết đi được.

Thông qua tấm rèm, có thể thấy hai bên khán đài khách mời đều ngồi đầy cả.

Tô Tố càng khẩn trương hơn.

Mộ Bạch vỗ vỗ cánh tay cô, “Hít thở sâu, giữ khí, cứ thở như vậy, nghĩ tới việc cô sắp gã cho người đàn ông mà cô yêu nhất, coi tất cả mọi người dưới kia là củ khoai củ chuối, hoặc là đám diễn viên quần chúng, như vậy thì không cần lo lắng rồ.”

Củ khoai củ chuối...

Tô Tố không nhịn được, “phụt” cười một cái.

“Thấy đỡ hơn chưa?”

“Ừm!”

Cô sờ lòng ngực, quả nhiên không lo lắng như khi nãy nữa.

Lúc này, thời khắc cuối cùng đã đến.

Tấm rèm từ từ được vén lên, nhạc cử hành hôn lễ vang lên, Tô Tố khoác tay Mộ Bạch, cười nhìn về hướng đầu sân khấu.

Theo sự sắp xếp của họ, lúc này Tiêu Lăng đã có thể “Từ trên trời đáp xuống đất” rồi.

Nhưng...

Âm nhạc đã vang lên theo kế hoạch, vậy mà đối diện sân khấu... hoàn toàn không có chút động tĩnh!

Cô nắm chặt tay Mộ Bạch, nụ cười trên môi trở nên tê cứng lại.