Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 440




Mẹ Tiêu nói xong những câu rất cay độc rồi bỏ đi.

Trong lòng Tô Tố có chút bất an, mẹ Tiêu nói năng đầy khẳng định chắc chắn như vậy, có lẽ là có việc gì đó mà cô không biết sao?

“Tô Tố, sắc mặt bạn khó coi quá, có phải là mụ già đó lại nói gì với bạn không?” Trương Hân trau mày, phẫn nộ rồi nói, “Mẹ của Tiêu Lăng bị điên đó, nếu bà không thích bạn thì có thể không cần đến tham gia hôn lễ, nếu đã đến rồi, còn bày mấy trò nhỏ nhặt này làm gì, chả lẽ đến bước này rồi, bả còn tính chia cách cậu và Tiêu Lăng sao!”

Tô Tố miễn cưỡng tru tru môi.

Mẹ Tiêu không có nghĩ như vậy đâu mà!

“Tô Tố, bạn đừng để ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, hôm nay là ngày tốt của bạn, bà ấy không thích bạn cũng chả có sao hết, dù sao sau khi kết hôn xong là Tiêu Lăng ở cùng cậu, chứ đâu phải ở cùng với bà ta, không thích thì không thích, bà ấy không thích cậu cậu cũng đừng thích bà ấy!”

Trong lòng Tô Tố ấm áp lên, ngẩng đầu nhìn ánh mắt đầy lo âu của Trương Hân và Tiểu Hy, nở một nụ cười nhẹ với hai người họ, “yên tâm đi, mình không sao, Trương Hân cậu nói đúng, mình gả là gả cho Tiêu Lăng, lại không phải gả cho mẹ anh ấy, mình sẽ không để ý nhiều như thế nữa.”

“Cậu nghĩ vậy là đúng rồi, mẹ anh ta chắc đến dự hôn lễ xong sẽ quay lại bên Mỹ, cậu nhịn một chút sẽ qua thôi.”

Tô Tố mỉm cười gật đầu.

...

Đúng lúc mười giờ rưỡi đã bị gõ cửa phòng. 

“A... đến rồi đến rồi. “Trương Hân và Tiểu Hy tay chân nhảy loạn xạ hết lên, “Chắc chắn Tiêu Lăng và phụ rễ đến rồi, Tiểu Hy, chúng ta nhanh chóng chặn cửa phòng lại!”

“Được thôi!”

Hai người chạy nhanh đến cửa phòng, cửa phòng chỉ mở một khe hở nhỏ, ngoài cửa, Tiêu Lăng dẫn theo hai phụ rễ và một đám kí giả khách mời chạy đến xem náo nhiệt, cục diện lúc đó vô cùng náo nhiệt, Trương Hân và Tiểu Hy chặn cửa lại, không cho bất kỳ ai vào.

“Tân Lang, muốn ôm người đẹo về đâu dễ dàng như vậy, lì xì đây, mau đưa lì xì.”

Tôn Nguyên lập tức nhét hai bao lì xì lớn cho hai người.

“Được rồi chị hai ơi, mau cho chúng tôi vào đi!”

“À hừm, đâu dễ dàng như vậy.” Trương Hân đo đo thử trọng lường của bao lì xì, tỏ ý hài lòng, hướng nhìn Tiêu Lăng, “Tân Lang quan à, Tân nương tử đang trong phòng đợi anh đó, nhưng mà á... thứ mà quá dễ có trong tay thường không biết trân trọng, nên vậy nè, hát bài hát trước, tân nương tử nghe vừa ý, chúng tôi mới có thể cho vào được”

Người bên ngoài không nhìn được cười mà hùa theo, “Hát đi! Hát đi!”

Tiêu Lăng lớn thế này rồi chưa từng hát qua.

Anh nghe tiếng mọi người hùa theo kêu lớn, mặt dần dần có chút không được tự nhiên, phẫn nộ hướng nhìn Lãnh Mạc và Tôn Nguyên, “Quản cho tốt người đàn bà của các người.”

Lãnh Mạc lặng lẽ giữ eo của Trương Hân.

Tôn Nguyên thấy sắc mặt của Tiểu Hy khó coi, nhanh chóng đáp lại, “Đại ca, Tiểu Hy là anh em, không phải là người phụ nữ của em, em quản không được...”

Tiểu Hy nghĩ đến uất ức khi nảy của Tô Tố, sao có thể dễ dàng vậy mà tha cho Tiêu Lăng được. 

Cả người cô chặn ngay cửa, cười nhìn Tiêu Lăng, “Tân lang quan, không phải tôi và Trương Hân muốn nghe anh hát, là cô dâu muốn nghe, hôm nay là ngày đại hỷ của anh, tân lang quan lại không thể đáp ứng cái tâm nguyện nho nhỏ của tân nương tử sao?”

Tô Tố muốn nghe?

Tiêu Lăng ho nhẹ một tiếng, “Tô Tố muốn nghe bài gì?”

Có kịch hay!

Tròng mắt của Tiểu Hy chuyển động tròn một vòng, “Tân nương tử nói, tân lang quan tự mình phát huy, muốn hát bài gì thì hát!”

Cái này dễ.

Trong đầu của Tiêu Lăng lập tức nảy ra một bài hát.

Anh ta giữ cổ họng trong trẻo, bắt đầu hát, giọng trầm thấp của anh mang theo từ tính và cảm tính, âm thanh phiêu bồng vang xa, đủ để mọi người có thể nghe thấy.

“Anh chỉ nghĩ đến điều lãng mạn nhất, chính là cùng em già đi. Trên đường đi đó thu giữ từng niềm vui nho nhỏ, dành cho đến tận ngày sau vẫn cứ ngồi trên chiếc ghê bập bênh tiếp tục nói chuyện. Điều lãng mạn nhất anh có thể nghĩ ra, chính là cùng em già đi, già đến nổi đi đâu cũng đi không nổi, anh vẫn cứ xem em như vật bảo trong tay...”

Ca từ câu cuối cùng có chút bị thay đổi.

Sửa câu “Em vẫn cứ xem anh như vật bảo trong tay” sửa thành “anh vẫn cứ xem em như vật bảo trong tay.” Chỉ cách hai chữ đó, nhưng khiến ai cũng cảm nhận được tình yêu nồng nàn của Tiêu Lăng dành cho Tô Tố.

Bài hát đích thực là chả ra sao cả, có chút lạc nhịp, nhưng vẫn thành công làm cho Tô Tố cảm động.

Tô Tố không chút do dự đi chân trần nâng váy cưới lên xuất hiện trước cửa phòng ngủ, cô và Tiêu Lăng hai người chỉ cách nhau một phòng khách nho nhỏ nhưng đầy sự mong chờ.

Trong chốc lát!

Dường như tất cả mọi người xung quanh đều biến mất, trong mắt hai người giờ đây chỉ còn tồn tại bóng hình của cả hai.

Sau đó hai người hai mắt nhìn nhau, nở nụ cười.

Mắt Tô Tố ươn ướt, nhưng ánh mắt lại vô cùng dịu dàng.

Cô tin ca từ trong bài hát ấy của Tiêu Lăng, đều là lời thật lòng thật ý mà anh muốn nói với cô, anh muốn cùng cô từ từ già đi, câu nói lãng mạn nhất trên thế gian này không phải” Anh yêu em” mà là “Ở bên nhau” mà Tiêu Lăng... rõ ràng là muốn mãi mãi ở bên cô.

Giây phút ấy, Tô Tố tin rằng, không có ai có thể phá hỏng hôn lễ của họ.

“Được rồi, được rồi, Tân Lang quan đã làm cho tân nương tử cảm động, chúng mừng anh qua cửa!”

Tiểu Hy né người mình ra, một hàng người lập tức thông qua phòng khách, Tiêu Lăng bước lớn đi đến phòng ngủ, nhìn thấy Tô Tố đi chân đất mà không mang giày, chịu không được đành trau mày, “Giày đâu?”

“Đây chính là cửa ải thứ hai trong ngày hôm nay!”

Tiểu Hy lại bày trò, hai mắt cười híp mắt nhìn hai người, “Tân lang quan, giày của Tân Nương tử được giấu trong phòng ngủ này, việc anh cần làm là tìm ra đôi giày, sau đó mang giày cho cô dâu, nếu được như vây nhiệm vụ hôm nay coi như hoàn thành.”

Tiêu Lăng cười lớn, “Đây là chủ ý ai nghĩ ra đây?”

“Đương nhiên là tôi.” Tiểu Hy chỉ vào mũi mình, cả mặt đắc ý, “Tân lang quan, tôi tạo cho anh nhiều cơ hội tốt như vậy, nhớ phải cảm ơn tôi ố.”

Tiêu Lăng vừa tức mà lại vừa buồn cười, đưa ra lời hằn học, “An Tiểu Hy, tôi thì không tin cô sẽ không kết hôn, đợi lúc cô kết hôn... cô hãy đợi đấy!”

“Haha!”

Mọi người xung quanh ai cũng cười lên,

Trong lúc mọi người còn đang cười, Tiêu Lăng ẵm Tô Tố vào trong phòng, mọi người lập tức phát ra một tiếng ngạc nhiên, “Woa ố!” 

Có thợ chụp hình chuyên phụ trách chụp quay lại những cảnh đẹp đẽ đó.

Tiêu Lăng ôm Tô Tố bỏ cô ngồi xuống chiếc giường lớn trong phòng ngủ, “Em không mang giày, không được xuống giường.”

Tô Tố mím môi cười, “Được!”

Phòng kiểu tổng thống đều rất lớn, Tiêu Lăng bắt đầu lật tung phòng ngủ lên, bắt đầu lục từ trong tủ, trong tủ tìm xong lại tìm trong nhà tắm... tìm đi tìm lại chính là chả tìm nơi dễ cất giày nhất đó là tấm rèm cửa, Tiểu Hy và Trương Hân hai người nhịn cười, Tiêu Lăng tìm đi tìm lại có chút sốt ruột, Tô Tố thấy anh cứ tìm đi tìm lại, có chút không nỡ, cô ho nhẹ một tiếng, thấy Tiêu Lăng quay lại nhìn, ánh mắt cô hướng về phía rèm cửa.

Tiêu Lăng hiểu ngay, bước lớn đến chỗ rèm cửa, mở rèm cửa ra, quả nhiên thấy một đôi giày cao gót màu xanh nước biển,

“A... không được, như vậy không tình không tính, tân lang và tân nương gian lận, các người làm quá lộ liễu, khiến chúng tôi không muốn phạt cũng không được, mọi người nói đúng không!”

“Đúng! Phạt! Phạt!”