Trong thời gian Bạch Linh ở Tô gia, cô đã khá hiểu tính cách của Tô lão thái gia.
Ông tuyệt đối là một người già không chấp nhận bất cứ ai thách thức quyền uy của mình.
Bạch Linh trong lòng thầm nghĩ nhưng ngoài mặt đã biết khiêm nhường, “Cháu chỉ muốn biết nguyên nhân thôi, chứ không có ý chống đối mệnh lệnh của ông.”
Lão thái gia liếc một vòng trên mặt Bạch Linh, hừ nhẹ, “Có ý hay không, tự cháu biết.”
Bạch Linh mấm chặt môi không nói gì.
Lão thái gia giọng trầm xuống, “Đừng coi thường Tiêu Lăng, việc làm ăn của hắn làm được đến như thế thì quan hệ trong tay hắn cũng không thể xem nhẹ được, lần này Mạc gia lụi bại nhanh như vậy đương nhiên cũng có người của hắn gài vào. Hơn nữa... bác trai bác gái của hắn có địa vị vững chắc trong quân giới, ông nội hắn dù đã nghỉ hưu nhưng trong tay vẫn còn nắm bao nhiêu quan hệ với những chiến hữu khác và các lớp binh bên dưới, họ đều đã thành tài, Tiêu lão gia rất biết làm người nên các quân sĩ khác đều kính nể, nếu thật sự đối đầu, quá khó khăn.”
Vậy bỏ qua sao?
Bạch Linh không cam tâm.
Lão thái gia bưng cốc trà lên môi mỉm một ngụm, “Ông quên nói với cháu một chuyện, Lãnh Mạc đã có hiệp ước với Tô gia, hai bên nước sông không phạm nước giếng, lần này vì tính mạng của cháu ông đã trao cho Lãnh Mạc quyền buôn bán quân hỏa nội địa rồi, cho nên... Tốt nhất cháu nên ngoan ngoãn một thời gian đi.”
Bạch Linh vẫn chưa biết chuyện này, vừa nghe xong cô có chút kinh ngạc.
“Đừng dùng ánh mắt ấy nhìn ông, không phải vì cháu đâu mà vì tương tai của Tô gia thôi, bây giờ thù của cháu đã trả, những kẻ đáng bị trừng trị nay cũng đã trừng trị rồi, cho nên, từ ngày mai cháu phải bắt đầu cuộc tập huấn khắc nghiệt, ông hạn cho cháu 3 năm, trong 3 năm nếu cháu không đạt được yêu cầu mà ông đặt ra, ông cũng sẽ không cần cháu nữa.”
Sắc mặt Bạch Linh hơi trắng ra, gật đầu đồng ý, “Cháu biết rồi.”
“Nếu cháu thật sự muốn đối phó với Tô Tố... Thì mau chóng làm bản thân trưởng thành hơn, đợi đến khi đạt đến mong muốn của ông, đợi đến ngày mà cháu đã đủ năng lực, muốn đối đầu với ai ông cũng không ý kiến.”
Lão hồ ly.
Cố ý dùng Tô Tố làm mồi câu, ông ta làm vậy chỉ để cô ôm một nỗi hận trong lòng sau đó hướng đến đó để phấn đấu, trở thành thứ mà ông ta cần.
Bạch Linh nắm chặt nắm đấm, “Cháu biết rồi.”
“Ông bắt buộc phải cảnh cáo cháu, trong thời gian đó nếu không có sự đồng ý của ông, để ông biết được cháu làm cho Lãnh Mạc và Tiêu Lăng xù lông lên, đừng trách ông không khách khí nghe chưa?”
Bạch Linh vô cùng hiểu.
Bây giờ toàn bộ quyền lợi của cô đều do lão già trước mắt đưa cho, cô của bây giờ chưa thể đấu lại với ông ta, cho nên chỉ có thể nghe lời nếu không, rời gia lão thái gia, cô chẳng là cái gì cả.
Cô hít một hơi sâu, “Gia gia, cháu hiểu rồi ạ.”
“Lui xuống đi.”
“Vâng.” Bạch Linh từ từ lui xuống.
Một lúc sau, cửa thư phòng lại kêu lên, một cụ già bước vào, người này là tâm phúc của lão thái gia, đã theo ông ta hơn 60 năm nay, cụ già này vì biểu lòng trung thành thậm chí còn thay tên đổi họ, giờ ông tên là Tô Vi Túc.
Thực chất tên lão chỉ là tiếng đọc lái của Tô vì Tô gia (trong tiếng Trung âm đọc gần giống), nghĩa là tất cả đều vì Tô gia.
“Lão thái gia...”
“Ừ.” Tô lão thái gia sắc mặt dịu xuống đôi chút, trước mặt tâm phúc, ông có thể hoàn toàn yên tâm, ông nhìn người vừa bước vào, khóe miệng nhểnh lên, “Muốn nói gì thì nói đi.”
“Tôi thấy tính cách đại tiểu thư, nếu như có một ngày... Tôi lo nuôi cáo trong nhà mất.”
“Ha——Vậy cũng phải chờ nó thành cáo đã.” Lão thái gia giọng nhạt thếch, “Mạnh được yếu thua, nếu thật sự có một ngày nó thành được một con cọp, có thể đối kháng với tôi thì có thua trên tay nó cũng do tôi đã quá yếu rồi, không trách được người khác. Lại nói, dù nó có đủ tàn nhẫn, cũng đủ độc ác nhưng còn thiếu kinh nghiệm và trải đời, muốn đối kháng với tôi, vẫn còn xa lắm.”
Tô Vi Túc nghe lão thái gia nói vậy, biết trong tim ông đã có tính toán mới thở phào nhẹ nhõm, Tô Vi Túc chuyển sang chủ đề khác, “Phía lão gia vẫn chưa chịu gặp đại tiểu thư.”
Nhắc đến “lão gia” Tô lão thái gia cau chặt mặt mày, “Kệ ông ta.”
...
Trong nước xôn xao như vậy nhưng ở mãi Tân Tây Lan, Tô Tố chẳng hề biết gì.
Lúc này cô còn đang bận ở cạnh Tiêu Lăng chụp ảnh cưới.
Cảnh ở Tân Tây Lan rất đẹp. Trong nước đang là mùa đông nhưng bên này lại đang đúng mùa hè, Tô Tố lúc mới đến đây, trên người còn mặc áo khoác bông, vừa xuống đến máy bay cô đành thay áo ngắn tay, ở Tân tây Lan, quang cảnh vô cùng đẹp, chỉ cần đưa máy ra chụp bất kỳ đã có ngay một bức ảnh đẹp rồi.
Đoàn chụp ảnh của Tiêu Lăng vô cùng chuyên nghiệp, hơn nữa kỹ thuật thợ chụp ảnh đều vào hạng top, bộ ảnh cưới đầu tiên vừa chụp xong, đẹp đến nỗi Tô Tố không nỡ xóa tấm nào cả.
“Đẹp quá đi...”
Trời xanh mây trắng núi cao nước trong, cô và Tiêu Lăng người mặc váy trắng người mặc vest đen đối xứng nhau, cùng tạo các kiểu dáng trong một khung cảnh nên thơ như vậy, kỹ thuật chụp của người thợ vô cùng điêu luyện, chụp cho cô và Tiêu Lăng những bức ảnh thần thái vô cùng tự nhiên, đến mức không che được sự ân ái trong ánh mắt hai người.
Người chụp ảnh cười nhẹ, “Cậu Tiêu và cô Tố trai tài gái sắc, mấy pic này chắc tôi chẳng cần phải chỉnh gì là đem đến văn phòng treo lên làm quảng cáo tuyên truyền cho studio được rồi.”
Tô Tố nghe vậy cười tít mắt vì hạnh phúc, tay cô ôm máy ảnh, bên tưởng tượng treo tấm nào trên đầu giường thì đẹp.
“Tiêu Lăng, làm sao bây giờ, tấm nào cũng đẹp hết.”
“Thế thì không cần xóa tấm nào cả, đến lúc đó kêu họ làm thành ảnh để phòng ngủ, xong rửa hết chỗ ảnh này ra, bỏ vào album. Cuối cùng thích tấm nào nhất mình phóng ra treo đầu giường.” Tiêu Lăng ôm eo Tô Tố, cô đang xem ảnh trong máy, còn ánh nhìn của anh chưa từng rời khỏi cô, “Được rồi được rồi, đừng xem nữa, mình chụp tiếp nào.”
“Ừm”
Tô Tố không nỡ rời máy chụp ra.
Họ chuyển đến địa điểm thứ hai.
Cảnh thứ hai là một bãi cỏ xanh ngát.
Trong cảnh này cả hai vẫn mặc đồ cưới kiểu âu, chỉ thay đổi kiểu váy từ dài quết đất thành dài ngang chân, và thay kiểu đầu khác, Tiêu Lăng vẫn một bộ vest đen, trong cảnh này cả hai đứa nhóc cũng tham gia chụp ảnh, Cảnh Thụy mặc một bộ vest nhỏ nhắn, thắt nơ còn Tiểu Thất diện một chiếc váy bồng trắng và bện tóc. Vừa nhìn đã có thể nhận thấy cô nhóc như một Tô Tố thu nhỏ.
Trong bức ảnh này cần 4 người cùng nằm trên cỏ, hai tay chống cằm nhìn vào ống kính và cười là được.
Mặc dù đơn giản, nhưng bức ảnh này khá mất thời gian.
“Ha ha ha ha ha, Tiêu Lăng cái động tác này của anh buồn cười quá, còn Cảnh Thụy nữa, Cảnh Thụy... Ái da, không được rồi, sắp nổ bụng rồi.”
Có thể tưởng tượng được không.
Một con người khí chất lạnh lùng như Tiêu Lăng, lại để anh làm động tác hai tay chống cằm, mẹ ơi... Tô Tố lại phụt cười.
Còn cả Cảnh Thụy, Cảnh Thụy là một ông cụ non mặt lúc nào cũng vô cảm, lại phối hợp với động tác dễ thương như vậy, nhìn thế nào cũng không ăn khớp được.
“Ha ha, chết cười mất.”
Tiêu Lăng nhếch nhếch khóe miệng, kéo lấy Tô Tố nằm xuống bãi cỏ, “Nhanh chụp đi.”
Như vậy một bức ảnh vô cùng hài hước đã ra đời.
Trên ảnh, Tiêu Lăng và Tô Tố mỗi người nằm một bên, Tiểu Thất và Cảnh Thụy nằm giữa, Cảnh Thụy nằm cạnh Tô Tố còn Tiểu Thất nằm cạnh Tiêu Lăng, Tiểu Thất và Tô Tố cười vô cùng vui vẻ, còn hai người đàn ông thì... giống như ai đã nợ họ cả một núi bạc vậy, gương mặt vô cảm, nhưng bộ mặt ấy phối hợp với động tác ấy trông vô cùng ngố, Tô Tố vừa nhìn thấy ảnh liền quăng mình lăn lộn ra bãi cỏ.
“Trời ơi... chảy cả nước mắt luôn.”
Tiêu Lăng cắn răng, uy hiếp, “Tô Tố, em còn cười nữa anh sẽ phóng to tấm ảnh này treo đầu giường đấy.”