Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 397




Bên trong trang viên vẫn còn cãi cọ.

“Anh, anh thật sự để Bạch Linh đi sao? Như vậy quá lời cho cô ta rồi, 7 năm nay cô ta coi nhà chúng ta như con khỉ để chơi đùa, anh chỉ đuổi cô ta đi như vậy, đây có thể gọi là trừng phạt sao, em không biết, anh, 7 năm nay ngày nào em cũng gọi cô ta là chị dâu, còn cô ta thì sao, hại em thành như vậy, hại em không có mặt mũi để ra đường gặp người khác, em bị cô ta hại thảm như vậy, khi cô ta đến an ủi, em còn vui vẻ đón tiếp. Em cảm thấy em như tên ngốc vậy, bực tức này không cần biết ra sao, em cũng không nhịn đâu.”

Mạc Tầm lạnh lùng nhìn cô, “Vậy em muốn thế nào”

“Em, tất nhiên là báo thù, cô ta hại em, tại sao em không thể hại lại chứ.”

“Em đủ rồi, dẹp bỏ suy nghĩ mẹ kiếp đó của em đi, người cũng đi rồi, chuyện này tới đây thôi.” Mạc Tầm quay lưng rời đi.

Mạc Oanh Oanh kéo tay anh lại, căm hận nói, “Anh, có phải anh còn tình cảm với tiện nhân kia không, em nói anh biết, anh tuyệt đối không được làm lành với cô ta, cả đời này dù em có nhận ăn mày làm chị dâu cũng không nhận Bạch Linh.”

“Em nghĩ nhiều rồi.”

“Vậy anh không còn tình cảm với cô ta.”

“Đây là chuyện của anh.” Mạc Tầm đẩy Mạc Oanh Oanh ra, nhíu mày nói, “Bệnh viện còn có việc, đi trước.”

Lần này Mạc Oanh Oanh không kéo lại, “Được được được, anh đi nhanh đi.”

Đợi sau khi Mạc Tầm rời đi, Mạc Oanh Oanh quay lại, chào vợ chồng Mạc Đào, rồi rời đi.

“Ba mẹ, con ra ngoài có chút chuyện, đi trước, tối nay không về.”

Không đợi vợ chồng Mạc Đào trả lời, Mạc Oanh Oanh nhanh chóng rời đi, về phòng của mình, cầm điện thoại và chìa khóa xe đi ra khỏi cửa.

Hừ

Cô chịu thiệt dưới tay Bạch Linh nhiều như vậy, làm sao dễ dàng tha cho cô ta được.

Bản lĩnh khác Mạc Oanh Oanh không có, nhưng ăn miếng trả miếng thì cô làm được.

Đi ra đại sảnh, khí lạnh đột nhiên thổi vào mặt.

Mạc Oanh Oanh nhanh chóng kéo chặt áo lại, nghĩ đến đồ ngủ và dép của Bạch Linh, không biết lúc đó bị lạnh đến mức nào, Mạc Oanh Oanh lập tức cảm thấy không lạnh nữa.

“Đáng đời, ai bảo dám tính kế tôi.”

Mạc Oanh Oanh nhanh chóng xuống gara xe, vừa khởi động xe mở điều hòa, vừa gọi cho đám bạn bè của mình, “Alo, bây giờ tôi có 1 chuyện rất hạnh phúc để các cậu làm, đến đây, nhanh đến nhà tôi, tôi ở gara chờ các cậu.”

...

Lúc này Bạch Linh chỉ có 1 chỗ có thể đi.

Cô muốn gọi điện cho Lưu Tư Mình, nhưng điện thoại rơi ở Mạc gia, cô lạnh đến run rẩy, xung quanh cũng không có taxi, lâu lâu gặp 1 xe hơi riêng, không đợi cô vẫy tay, xe đã nhanh chóng rời đi.

Tuyết nhanh chóng làm ướt hết đường, xe chạy nhanh qua, làm văng nước vừa dơ vừa lạnh lên người cô, lạnh đến thấu xương.

Bạch Linh ôm chặt bản thân, môi đã sớm tái xanh.

Đột nhiên, 1 chiếc xe dừng trước mặt cô.

Cô thấy chiếc Ferrari quen thuộc của Mạc Tầm, mắt lập tức sáng lên, “Tầm...”

Có phải Tầm của cô hối hận rồi không, nên đến tìm cô để đưa cô về?

Nếu là như vậy, cô sẽ tha thứ cho anh.

Cô tình nguyện xem như hôm nay không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục sống chung với anh.

Nhưng...

Hiển nhiên là cô tính toán sai lầm.

Ferrari của Mạc Tầm chỉ dừng lại 1 chút, sau đó tăng tốc độ, “ùn” 1 cái phóng đi.

Nụ cười trên mặt Bạch Linh chưa kịp xuất hiện, mặt đã cứng đờ, kết hợp với khuôn mặt bị đánh sưng, nhìn cực kì nhếch nhác.

Xe rời đi, từ cửa xe bay đến 1 tờ tiền màu đỏ.

Bạch Linh nhặt 100 đồng từ dưới đất lên, cuối cùng nhịn không được, hướng lên trời cười lớn, “Haha... hahaha vậy mà cho cô 100 đồng... tưởng cô là ăn mày sao, haha Mạc Tầm... hahaha...”

Cô cười đến chảy nước mắt, xe qua lại nhìn cô như nhìn người điên, tăng tốc để chạy nhanh hơn.

Bạch Linh cười quằn quại, tay nhàu nát tờ tiền màu đỏ trong tay, móng tay đâm rách cả tờ tiền.

Cô lau nước mắt, không ngừng lại nữa, tiếp tục bước đi.

Lần này, cô đi chưa tới 10 phút.

Có 3 chiếc xe lần nữa dừng lại trước mặt cô, 1 trong số đó là xe của Mạc Oanh Oanh.

3 chiếc xe chặn đường cô, Bạch Linh cắn răng nhìn người trước mặt, trên 3 chiếc xe có 5-6 người đàn ông bước xuống, những người đàn ông này ăn mặc trông rất hào nhoáng, nhìn thấy Bạch Linh thì huýt sáo, “Ài, Oanh Oanh, đây là chị dâu của chị sao, tại sao đột nhiên xuất hiện ở đây, mặt là bị sao vậy, bị người ta đánh à?”

“Hừ bây giờ cô ta không phải chị dâu của chị, gia đình chị với cô ta chẳng có quan hệ gì nữa.” Mạc Oanh Oanh dựa lên thân xe, cười âm trầm nhìn mấy người đàn ông, “Sao nào, thật ra dù mặt bị đánh hơi sưng, nhưng thân hình cũng rất đẹp, làm chị như tôi đủ nghĩa khí chưa, cho các cậu một mỹ nhân nóng bỏng như vậy, các cậu còn không mau cảm ơn chị?”

Nóng bỏng?

Sắc mặt Bạch Linh đột nhiên trắng bệch.

“Mạc Oanh Oanh, cô muốn làm gì?”

“Làm gì?” Mạc Oanh Oanh cười lạnh cầm lấy cánh tay của Bạch Linh, đẩy cô lên xe, “ầm” 1 tiếng đóng cửa xe lại, cô phủi phủi tay, thấy khuôn mặt sợ hãi của Bạch Linh cảm thấy cực kỳ đắc ý, “Bạch Linh, không ngờ cô cũng có ngày hôm nay chứ gì, cô để người khác đối xử với tôi ra sao? Cô nghĩ tôi sẽ dễ dàng tha cho cô? Chúng ta sống chung với nhau 7 năm, cái tính có thù tất báo của tôi chắc chị biết rõ.”

Sắc mặt Bạch Linh trắng bệch, đưa tay muốn mở cửa, “Cô không thể như vậy, không thể đối với tôi như vậy được.”

“Cô có thể đối với tôi như vậy, dựa vào đâu bắt tôi không đối với cô như vậy.”

Mạc Oanh Oanh thấy cô hoảng loạn đến đập cửa ầm ầm, hừ lạnh 1 tiếng, “Đừng phí sức nữa, lần này cô chạy không thoát đâu.”

Mạc Oanh Oanh lên xe, khởi động máy, lúc khởi động nhìn hai chiếc xe đằng sau, “Chạy theo”.

Nửa tiếng sau, mấy người dẫn Bạch Linh vào nhà trọ nho nhỏ.

Mạc Oanh Oanh đã nhấn nút quay video trên điện thoại.

“Bạch Linh, nhìn 1 cái, tôi đối với cô cũng không tệ chứ, còn cho cô cả 1 nhà trọ, haha, để tôi đối tốt với cô thêm 1 tí nhé, không phải bây giờ thân thể cô đang suy nhược sao, tôi để bọn họ từng người từng người lên, sao này, đủ chu đáo chưa.”

“Mạc Oanh Oanh, cô không thể như vậy...”

Mạc Oanh Oanh đẩy 1 cái là có thể đẩy ngã Bạch Linh lên chiếc giường màu trắng của nhà trọ, nhìn mấy người đàn ông đằng sau 1 cái, “Còn đứng đó làm gì, người đẹp như vậy đang ở trước mặt các cậu, các cậu không nhúc nhích gì cả, có phải là đàn ông không.”

Mấy người đàn ông do dự, “Oanh Oanh, chị chắc chắn anh chị...”

“Yên tâm yên tâm.” Mạc Oanh Oanh vỗ vai bọn họ, “Anh của chị đã quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ với cô ta, không thể nào làm lành lại được, các cậu cứ việc đi, anh chị có biết cũng không gây phiền phức cho các cậu đâu.”

Nghe như vậy, tất cả mọi người đều yên tâm.

Không chút do dự, cười nham hiểm đến gần Bạch Linh, “Tiểu mỹ nhân, lại đây, để anh thương yêu em.”