Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 332




“Bốp——”

Tiêu Lăng không chịu được nữa, một đấm trời giáng vào cằm Mạc Tầm, Mạc Tầm bị đánh mạnh ngã ra đất, Tiêu Lăng cúi người, đôi mắt sâu ấy toàn một hơi lạnh, không màng đến ánh mắt lạ thường của khách viếng nhìn vào mình, anh nắm chặt lấy cổ áo Mạc Tầm, lôi hắn dậy, “Mạc Tầm, ngậm cái mồm thối của mày lại. Mày thử động vào cô ấy đi, tao tuyệt đối sẽ không để mày có cái cơ hội ấy đâu.”

Mạc Tầm bị đấm “hừ” giọng một tiếng, anh ta nếm được vị tanh trong miệng, cười phá nhìn Tiêu Lăng, “Đừng có nói như đinh đóng cột thế, tao lại không tin mày không có lúc lỏng lẻo.”

Tiêu Lăng giơ nắm đấm, tỳ chặt lấy Mạc Tầm, vẫn muốn tiếp tục đánh.

Anh không thể nào chịu đựng những thứ bẩn thỉu phát ra từ miệng của Mạc Tầm, cái miệng thối ấy không đáng để nhắc tên Tô Tố, chỉ nghĩ đến việc Mạc Tầm dám động vào Tô Tố, anh dã muốn phanh thây hắn.

“Tiêu Lăng, anh dừng tay lại, đừng ăn hiếp người quá đáng. Đây là đám tang của ông tôi, không ngờ anh còn dám ở đây và lại đánh anh tôi, anh không sợ ông tôi nửa đêm đến tìm sao?”

Mạc Oanh Oanh ôm chặt lấy eo Tiêu Lăng, rồi hét lên với đám đông, “Bảo vệ đâu, bảo vệ mau đến kéo anh ta ra.”

Miệng thì gọi bảo vệ, tay của Mạc Oanh Oanh lại dinh chặt lấy eo của Tiêu Lăng, đôi tay lại càng mơn chớn theo áo gió anh đến lồng ngực, sau khi cảm nhận thấy lồng ngực ấm áp vạm vỡ của anh, mắt Mạc Oanh Oanh sáng long lanh. Đã rất lâu rồi cô ta không được gần Tiêu Lăng như vậy, lúc này cô ta ôm lấy anh, cảm giác vô cùng hạnh phúc, hận nỗi cô ta không thể mọc trên người anh và cả đời này không phải rời xa.

“Cút!”

Tiêu Lăng quát lên, hất văng Mạc Oanh Oanh ra.

Mạc Oanh Oanh ngã ra đất, lần này cô ta cũng khôn ra rồi, không gào không khóc, chỉ vờ đáng thương trước mắt mọi người, mắt cô ta đong đầy nước nhìn các vị khách đến viếng, nghẹn ngào, “Các chú các bác ở đây làm chứng cho chúng cháu, Tiêu Lăng quá đáng quá, hai bên nhà đều là bằng hữu, bây giờ ông cháu còn chưa xuống đất mà anh ta đã đối xử với chúng cháu thế này... Cho dù không thành được vợ chồng cũng không đến mức phải ghét cháu đến vậy chứ. Tiêu Lăng, Mạc gia chúng tôi đắc tội gì với anh rồi, anh đến đây phá đám, để cho ông nội có đi cũng không an tâm.”

Đám đông lập tức dùng ánh nhìn khiển trách hướng sang Tiêu Lăng.

Đối với họ, hành động của Tiêu Lăng đúng là hơi quá đáng, trong nhà người ta vừa có người mất, cho dù có hận thù sâu đậm gì cũng không nên làm loạn linh đường chứ.

Lão gia càng thêm phần không vừa ý, gằn giọng, “Tiêu Lăng, cháu đang làm gì đây? Còn không mau dừng tay.”

Tiêu Lăng không để tâm đến ánh nhìn của đám đông, nhếch môi cười khểnh. Đột nhiên, anh tiến đến ngồi xuống bên Mạc Oanh Oanh.

Mạc Oanh Oanh nhìn anh, “Anh, anh định làm gì?”

“Làm gì?”Tiêu Lăng chợt đưa tay giật lấy áo khoác của Mạc Oanh Oanh. Mạc Đào thét lên, vừa bước nhanh đến, “Tiêu Lăng, cháu rốt cuộc muốn làm gì?”

Mạc Oanh Oanh cũng ngơ người.

Tuy nhiên không phải do cô sợ, mà là quá kinh ngạc.

Lẽ nào... lẽ nào Tiêu Lăng muốn...

Mạc Oanh Oanh đột nhiên dỏ ửng mặt, mặc dù nơi này không thích hợp nhưng nếu Tiêu Lăng ra tay với cô thật, cô cũng có lý do để bám chặt lấy anh không buông rồi.

Tiêu Lăng cười, lột đi áo khoác ngoài của Mạc Oanh Oanh.

Mạc Oanh Oanh xấu hổ nhắm nghiền mắt, chờ đợi hành động tiếp theo của Tiêu Lăng nhưng cô ta đợi nửa ngày không thấy gì, không chỉ vậy, không khí tại linh đường phút chốc im ắng.

Bầu không khí này... có gì đó sai sai.

Mạc Oanh Oanh khó hiểu mở hai mắt, vừa mở mắt cô đã thấy ánh mắt khinh khi của đám đông.

Chuyện này... là sao?

Tiêu Lăng khi này đã cười lạnh, đứng dậy, từ trên nhìn xuống Mạc Oanh Oanh nằm trên đất, nhếch miệng cười, “Ông cô đi mà không yên tâm được sợ là do đứa cháu gái bất hiếu này thôi. Ông cô vừa mất, cô đã không đợi được mà ăn mặc như vậy đấy hả, tôi thật là đau lòng thay cho ông nội cô. Mạc Oanh Oanh, tôi đây là đang dạy dỗ đứa cháu gái bất hiếu thay ông nội cô đấy.”

Ăn mặc?

Mạc Oanh Oanh cúi đầu nhìn bản thân, đột nhiên mặt trắng bệch. Áo khoác ngoài cô mặc là của mẹ cô chuẩn bị cho, lúc này khoác ngoài đã bị Tiêu Lăng giật mất, lập tức lộ ra bên trong áo khoác là một chiếc áo đỏ vô cùng sexy, chiếc áo này Mạc Oanh Oanh mới mua, màu đỏ rực vừa tôn lên làn da trắng muốt của cô, vòng ngực của áo lại chỉ có một lớp mỏng, mờ ảo hiện ra hai chấm trước ngực, vô cùng khêu gợi.

Nhưng mà...

Mặc một chiếc áo đỏ rực như vậy trong tang lễ của ông nội mình... hơn nữa lại là loại áo gợi cảm như vậy, mọi người ở hội trường đều lộ vẻ khinh miệt.

Khi nãy còn mới ông ngắn ông dài, thực chất thì sao, là một người vô cùng kính trọng ông mình, cô ta có thể ăn mặc như vậy tham dự tang lễ? Thôi đi, đừng làm trò hề nữa.

Mạc Oanh Oanh bỗng chốc trở nên nói lắp, “Tôi... Tôi...”

Tôi nửa ngày không nói được gì khác.

Mạc Đào thấy ánh nhìn khinh miệt của đám đông, tức đến độ mặt đỏ bừng, trợn Mạc Oanh Oanh, “Còn ngây ra đó làm gì, mau về phòng con đi.”

Mạc Oanh Oanh cũng không chịu được ánh nhìn của đám đông, ê chề bò dậy, nửa đi nửa chạy về phòng mình.

Chuyện này coi như cho qua.

...

Tô Tố không hay biết chuyện xảy ra trong buổi tang lễ, đương nhiên, cô cũng không muốn biết.

Tiêu Lăng vừa đi khỏi nửa tiếng, đã có cảnh vệ nói có một cô gái trẻ đến tìm Tô Tố, cô lập tức ra cổng đón Tiểu Hy.

Tiểu Hy lần dầu đến nhà Tiêu Lăng, cô bị sự sa hoa, bề thế của biệt thự làm cho ngất ngây, cô đi theo Tô Tố, miệng mở đến nỗi có thể nhét được một quả trứng gà.

“Mẹ ơi, chỗ này thật sự sa hoa. ở một nơi tấc đất tấc vàng như thành phố này, không ngờ lại có một điền trang hoành tráng đến thế này, nơi này nhìn sa hoa hơn Cẩm Viên nhiều, thánh thần ơi... phải đáng giá bao nhiêu tiền chứ, a puây puây, Tiêu Lăng có tiền như vậy, chắc muốn mua 80, 100 căn như vậy cũng không vấn đề. Gái Tô Tố ơi, thảo nào mày không sang ở với tao, nếu tao mà có cơ hội ở trong cái biệt thự điền trang như thế này, chắc chắn tao cũng chẳng muốn đi chen chúc ở căn hộ đâu.”

Tiểu Hy hiếu kỳ dắt Tô Tố đi hết chỗ này đến chỗ kia, cứ nhìn thấy thứ gì mới mới lại không đừng được cảm thán, có khi còn lấy cả điện thoại ra chụp một đống ảnh.

“Tiểu Hy...”

“Ái dà, Tố Tố đợi tý nhá, chẳng mấy khi tao được đến thăm quan những nơi như này, mày đợi tao chụp mấy tấm hẵng nhé.”

Tô Tố buồn cười lắc lắc đầu, nhưng cũng không cản lại.

Lần đầu cô đến đây cũng kích động chẳng khác Tiểu Hy.

Một tiếng sau, cuối cùng Tiểu Hy cũng bình tĩnh trở lại, cô lôi Tô Tố đến ngồi bên bể bơi, lập tức có người hầu bưng đến trà sữa caramel ấm và hoa quả, Tiểu Hy nâng ly trà sữa, mặt hạnh phúc, “A... Tố Tố ơi, mày thật sự đang sống cuộc sống của thiếu phụ giàu có đấy, nhưng Tiêu Lăng có nói bao giờ sẽ kết hôn với mày không? Anh ta không thể cứ chiếm cứ lấy mày mà không cho một danh phận chứ.” ,