Không lẽ còn muốn cô nói lại một lần!
Khuôn mặt Tô Tố cháy đỏ lên, đầu vùi vào ngực của anh nhất định là không nói gì thêm nữa.
Lời nói này, biểu cảm này...
Tiêu Lăng bất chợt ngộ ra, anh ngồi xuống nhanh và vững vàng, ôm chặt lấy Tô Tố, thông qua ánh sáng yếu ớt của đèn bàn, anh nhìn thấy cô ngay cả đôi tai cũng đang ửng lên một màu hồng nhạt. Tiêu Lăng kích động xém tí là đã nhảy lên, “Tô Tố...”
Anh còn tưởng đợi cô lại một lần nữa mở lòng lại với anh nói không chừng là cả một quãng thời gian dài, chí ít một hai tháng sẽ không thiếu được, không ngờ được cô lại tha thứ cho anh nhanh đến thế.
Tiêu Lăng nâng đôi má của cô lên, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã đỏ hẳn lên, nhiệt độ trong người làm sao cũng không thể ức chế được, anh cúi đầu xuống hôn cô thật sâu.
Đầu lưỡi của anh mang theo hơi nóng như lửa, cạy mở hàm răng của cô, trong khoang miệng của cô đảo qua đảo lại, tiếp xúc thân mật như thế khiến cho hai người đều nóng rực cả lên, cũng khiến họ quên đi mọi thứ xảy ra xung quanh mình.
Tiêu Lăng hôn lên môi cô, đầu lưỡi như cơn lửa lại len lỏi đến vành tai của cô, anh biết được đây là bộ phận nhạy cảm nhất của cô.
“Uhm...” Đôi mày dịu dàng của Tô Tố cúi xuống hứ nhẹ một tiếng, “Tắt đèn... Tiêu Lăng tắt đèn.”
Tiêu Lăng một cái chuyển mình đè cô xuống, một tay tắt đi cái đèn bàn, trong phòng bỗng trở nên tối đen như mực, nhưng nhiệt độ lại “sục sục” tăng nhanh lên, tức thì nhiệt tình hẳn lên, kèm theo hơi thở thô ráp của người đàn ông và tiếng rên la của người phụ nữ, hai người đang phát ra âm thanh “cọt kẹt cọt kẹt” trên chiếc giường lớn.
Rèm cửa sổ trong phòng bị gió cuốn lên một góc, ẩn hiện lộ ra vài phần cảnh sắc, rất nhanh rèm cửa sổ lại cuộn xuống lại, che hết tất cả mọi thứ.
...
Ngày thứ hai.
Tô Tố là bị một ánh mắt ép người làm tỉnh giấc.
Vừa mở mắt là đã thấy Tiêu Lăng nằm nghiêng người, khuỷu tay chống đầu và đang mỉm cười nhìn cô.
“Ặc...”
“Mệt không? Có cần ngủ thêm lát không?”
Tô Tố hơi nhẹ nhúc nhích thân mình, cái bệnh đau lưng nhức mỏi lâu ngày lại đến ghé thăm, cô hít một hơi thật sâu, “Xi...”
Tiêu Lăng thấy cô muốn thức dậy, khẩn trương đưa tay đỡ cô ngồi dậy, lại chu đáo ở sau lưng cô đệm một cái gối tựa, “Lưng đau không, hay để anh giúp em xoa bóp nhé?”
“Không... cần.”
Tô Tố vén tấm mền ra, quả nhiên nằm trong dự đoán, thân thể lại là một mảng bầm tím xanh, môi cô khẽ giật, cắn răng trừng mắt nhìn anh, “Tiêu Lăng cầm tinh con chó à!”
Tiêu Lăng cười ngượng, bất kể cô nói gì cũng không cãi lại.
Anh chẳng qua là do bị cấm chuyện ấy trong một thời gian dài rồi, không cẩn thận cho nên không kiểm soát được, hơn nữa anh đã rất cố gắng rất cố gắng kiểm soát rồi, nếu như không kiểm soát được, hôm nay cô làm gì mà có thể xuống giường được. Tiêu Lăng cúi xuống làm vai nhỏ, giúp cô xoa vai bóp lưng, “Có cảm giác tốt hơn chút không.”
“Không có! Xi... anh đừng xoa nữa, đau.”
Tiêu Lăng khẩn trương làm nhẹ tay lại, “Như vậy có đỡ hơn không?”
Người cô bây giờ vừa đau vừa mỏi, mỏi đến mí mắt cũng không thể mở lên được, “Uhm, đỡ tí.” Tô Tố nhắm mắt lại dựa lưng vào gối tựa, mệt đến không ngừng ngáp, tối qua cô cũng không biết hai người đã mây mưa đến mấy giờ, nói chung chí ít cũng là giữa khuya hơn rồi, cô không biết đã năn nỉ bao nhiêu lần, nhưng cái người đó lại cứ nói sẽ lập tức xong ngay lập tức xong ngay, cuối cùng lại chẳng thấy xong đâu.
Nghĩ đến đây Tô Tố mở to mắt giận dữ nhìn anh.
Đôi mắt vừa tỉnh giấc vào bữa sáng sớm của cô có chút mơ hồ, một mái tóc dài rối bù trải lên đôi vai, mắt như con phượng trừng lên, thẩm thấu trong đó là một phong tình lười biếng... Tiêu Lăng cảm giác thân thể anh như lại muốn bắt đầu nóng lên.
Tô Tố bây giờ đã rất hiểu rõ ánh mắt của anh, vừa nhìn thấy ánh mắt của anh đang sâu thẳm xuống, cô sợ đến nỗi phải vớt lấy tấm mền quấn mình lại, “Tiêu Lăng, anh muốn làm gì! Em cảnh cáo anh, cấm không được làm bậy nữa!”
Nhưng anh lại muốn làm bậy, nhìn thấy bộ dạng tội nghiệp của cô lại không nhẫn tâm được.
Tiêu Lăng di chuyển về hướng bên mép giường, cách xa cô ra chút, tránh để bản thân không kiểm soát được.
Tô Tố thấy anh như vậy mới nhẹ nhõm lòng, dựa trên gối tựa lại nhắm mắt lại, “Mấy giờ thế...”
“8 giờ.”
Cơn ngủ của Tô Tố chợt biến mất, “Anh nói mấy giờ hả?”
“8 giờ.”
Tô Tố “tinh” một cái ngồi dậy, “Đã 8 giờ rồi sao anh không kêu em dậy, hôm nay không phải đi sân bay sao. Không phải đi tham gia tiệc đính hôn của Mạc Tầm và Bạch Linh hả, không phải nói là sáng sớm 10 giờ hôm nay phải xuất phát à! Chúng ta từ đây đến sân bay phải lái xe mất ít nhất một tiếng hơn, phải sửa soạn nữa... thời gian sắp không kịp rồi.”
“Đừng có gấp, trễ tí cũng không sao, họ ngày mai mới đính hôn mà, hôm nay đi chỉ là ở bên đó nghỉ ngơi vui chơi thôi, máy bay của Mạc gia bay trước cũng không sao, chúng ta có thể ngồi máy bay trực thăng qua đó.” Ngồi trực thăng vẫn tốt hơn, không có những người lộn xộn làm phiền hai người họ.
Tô Tố bối rối bò dậy, “Ai thèm đi với anh ngồi trực thăng qua đó, em muốn cùng họ ngồi chiếc máy bay thuê, tốt nhất là cùng Bạch Linh ngồi cùng một chiếc máy bay, ám chết cô ta!”
Nói chung là phải khiến cho Bạch Linh và Mạc Tầm ức chế, tâm trạng của cô sẽ rất rất là vui vẻ.
...
Lúc Tiểu Trần đưa hai người đến sân bay thì cũng đã 9 giờ 50 phút rồi.
Lễ đính hôn lần này của Mạc Tầm có thể nói là chuyện long trọng nhất ở mấy ngày gần đây của thành phố A, Mạc Tầm lúc đầu không dự tính mời phóng viên, nhưng ý của Mạc lão đầu lại muốn làm một buổi tiệc đính hôn lớn, tốt nhất là để cả thế giới đều biết, cho nên Mạc lão đầu đã mời hết tất cả các phóng viên mà có thể mời được, chỉ là chiếc máy bay của các phóng viên chỉ là chiếc máy bay bình thường, nhưng các phóng viên cũng đủ ngồi đông đủ trên chiếc máy bay hạng phổ thông này.
Lúc Tiêu Lăng và Tô Tố đến thì máy bay vẫn chưa cất cánh.
Toàn bộ người vẫn đang ở phòng chờ máy bay chờ đợi, Tô Tố nhìn thấy một đám đông chi chít đông như kiến kinh ngạc, “Nhiều người quá...”
Tiêu Lăng ôm lấy eo cô, Tiểu Trần thì đang đẩy hành lý phía sau.
Nghe xong lời nói của cô, Tiêu Lăng cúi đầu nói nhỏ với cô: “Trong đám người này đều là danh môn vọng tộc của thành phố A, còn có một số quý tộc mới nổi của thành phố A.”
Những quý tộc bình thường sẽ không nhận được thiệp mời của nhà Mạc.
Tô Tố trong đám đông trông thấy bóng dáng quen thuộc, “Hey, Mộ Bạch đến thật rồi kìa, còn có Tôn Nguyên, ủa, người kế bên Tôn Nguyên là... Tiểu Hy? Hai người họ tại sao lại ở cùng nhau nhỉ?”
Bên đó An Tiểu Hy cũng trông thấy Tô Tố, dùng sức vẫy cánh tay như múa của mình chào cô, “Tố Tố Tố Tố, mau qua đây!”
Âm thanh của cô ấy khá lớn, dẫn đến nhừng người xung quanh đều nhìn qua với ánh mắt kì lạ. Tôn Nguyên cắn răng, giọng trầm xuống cảnh cáo cô, “Trái Ớt Nhỏ! Có thể thục nữ chút được không?”
Tiểu Hy liếc mắt nhìn anh, “Bướm Hoa, anh không biết đức hạnh của tôi sao? Anh muốn kiếm một thục nữ khác cùng anh tham gia bữa tiệc đính hôn vậy thì đừng có tìm tôi.” Tiểu Hy hứ nhẹ một tiếng, dẫm từng bước nhỏ chạy đến bên Tô Tố.
“Tiểu Hy, cậu làm sao cùng với Tôn Nguyên... cậu lúc này không bận sao?
Tiểu Hy ôm lấy vai cô, vừa đi về hướng cổng vào cửa máy bay vừa nói, “Đừng lo, cái tên Bướm Hoa đó bây giờ đang theo đuổi tớ, nhưng cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ không rung động với tên bướm hoa này đâu, ngày mai không phải là Quốc Khánh sao... Chương trình “Tinh Thiên Địa Vui Vẻ” tạm dừng thu âm một tuần, đổi thành Chương trình mừng lễ Quốc Khánh, cho nên tớ có thể theo cậu đi học hỏi khám phá lâu đài.”
Tô Tố nghe xong mới yên tâm, ấn tượng của cô với Tôn Nguyên không tốt lắm, nếu như là làm bạn của Tiêu Lăng thì hiển nhiên anh ta rất hợp nhãn, nhưng nếu là làm bạn trai thì... Tô Tố lắc đầu, điều đó tốt nhất đừng nên xảy ra.
Ba người đi đến bên cổng vào cửa của máy bay, lập tức có người đến đến bên Tiêu Lăng hỏi han thăm hỏi.
Tiêu Lăng trong biển người rất là trấn tĩnh lạnh nhạt, có ánh mắt chạm đến người của Tô Tố, nhận ra cô là nữ diễn viên, nhíu mày lên, trêu đùa nhìn Tiêu Lăng, “Tiêu thiếu gia đúng là có phúc thật, không ngờ lại tìm được một cô nàng đẹp đến như vậy.”