Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 277




“Không còn cách nào khác, tin anh đi, không tới ngày mai ông sẽ không mở khoá.”

Ông nội này... sao có thể như vậy.

Tiêu Lăng lau khô tóc ung dung nằm lên giường, anh tháo khăn tắm trên thân ra, tuỳ tiện ném xuống đất, doạ đến Tô Tố kêu lên lập tức nhắm mắt lại. Tiêu Lăng buồn cười nhìn cô, “Bên trong anh có mặc đồ mà.”

Tô Tố hí mắt, nhìn thấy Tiêu Lăng có mặc cái ** thì thở phào. Cô dám chắc chắn, tên đáng ghét này nhất định cố ý cô hừ lạnh, đi đến bên tủ kéo, kéo cửa ra, cố gắng tìm kiếm.

Tiêu Lăng lấy chăn lên, nhìn thấy hành động của cô không ngăn cản, nửa ngày mới cười nói, “Ông nội rất kĩ tính, căn phòng ông an bài, chắc chắn em không thể tìm được một cái chăn khác, cho nên em hay quên chuyện bắt anh phải trải dưới đất nằm đi.”

Đột nhiên Tô Tố buông tay, cô đã tìm hết tủ rồi, đừng nói là chăn, đến các thảm trải đất còn không có.

Xem ra ông nội nắm rất rõ tình hình của bọn họ.

“Đừng chống cự nữa, nhanh chóng ngủ thôi.”

Tô Tố còn muốn chống cự thêm chút nữa, nhưng cô phát hiện, lúc nãy khi đưa Cảnh Thuỵ lên phòng ngủ thì phòng Cảnh Thuỵ và Tiểu Thất có trải đầy thảm, nhưng phòng này đến 1 cái cũng không có, ông nội không phải là sợ tụi mình ngủ dưới thảm chứ.

Miệng Tô Tố giật giật, Tiêu Lăng trên giường đang vẫy vẫy tay, “Qua đây.”

“Làm gì.” Tô Tố không có hơi sức.

“Qua đây, anh có chuyện muốn nói với em.”

Tô Tố chậm chạp đi qua bên giường, Tiêu Lăng kéo cánh tay cô, dùng sức một cái đã kéo cô lên trên giường.

“A...” Tô Tố hết hồn kêu một tiếng, “Tiêu Lăng anh làm gì vậy.”

...

Ở ngoài cửa lão Trần bất lực nhìn Tiêu lão gia đang nghe lén bên góc tường, lông mày giật giật.

Anh nhịn không được nhắc nhở, “Lão gia, đồ vật nhà chúng ta đều là cách âm...”

“Ừ”. Lão gia sờ mũi đứng dậy, ông khoá cửa lại, lo lắng nhìn cánh cửa, “Cậu nói chúng ta như vậy có tốt không?”

Tốt hay không thì ông cũng làm như vậy không phải sao.

Lão Trần trong lòng rên rỉ, nhưng mặt thì cười nói, “Không sao, tôi thấy Tô tiểu thư là một đứa trẻ tốt tính, có lẽ sẽ không trách ngài.”

Tiêu lão gia mới an tâm gật đầu.

Ông khoanh tay đi lên lầu, vừa đi vừa nói, “Tôi quả thật lo lắng thay cho tên tiểu tử thối này, lần này cho nó cơ hội tốt như vậy, nếu nó không biết nắm bắt, thì không phải là đàn ông.”

Lão Trần, “...”

...

Tiêu Lăng không quan tâm tiếng kêu của Tô Tố kéo cô lên giường, một tay ôm lấy vai cô, một tay lấy chăn đắp lên cơ thể cô, anh như biến ảo thuật từ gối lấy ra cái hộp thổ cẩm mà lúc nãy ông nội đưa, mở hộp ra, đem cái vòng tay bằng ngọc ra, đeo lên tay của Tô Tố.

“Không không không, cái này em không thể đeo được.”

Ánh mắt Tiêu Lăng trầm xuống, âm trầm buồn bã nhìn cô, “tại sao”.

Không muốn sống chung với anh sao?

“Món đồ này quá mắc rồi, em biết chắc chắn anh sẽ không chấp nhận câu trả lời này, nhưng thực sự không thể đeo, ông nội nói món đồ này rất có ý nghĩa, với lại ngọc rất dễ vỡ, em đeo rồi nếu lỡ làm vỡ thì sao? Với lại trong phim em đóng người con gái nghèo mạnh mẽ, em cũng không thể đeo vòng này đi đóng phim được, như vậy thì quá giả rồi, cũng đừng nói những lời như lúc đóng phim thì tháo xuống... em sống trong đoàn làm phim, trong đoàn rất phức tạp, món đồ mắc giá như vậy ai nhìn vào mà không thấy ghen tị chứ? Cho nên món đồ này em không thể đeo.”

Tô Tố đem tất cả lý do cô có thể nghĩ ra cũng nói hết rồi.

Tiêu Lăng có chút chậm chạp, nói cũng có chút đạo lý.

Anh cầm lấy cái vòng, một tay cầm tay cô, nghĩ một chút cũng đeo nó lên.

“Ai?”

“Em đeo thử một chút, coi đẹp không.”

“Ừ.” Tô Tố không cự tuyệt nữa.

Tiêu Lăng đeo vòng lên tay cô, vòng ngọc trắng nhìn rất đẹp, đeo lên bàn tay trắng nón của cô thì càng đẹp hơn, chỉ là 1 tháng nay cô đóng phim trong đoàn làm phim, ốm đi một chút, cổ tay càng nhỏ hơn, vòng tay ngọc tròn tròn đeo lên tay cô có vẻ không hài hoà lắm.

Tiêu Lăng nhíu mày tháo vòng ra, buồn bã để làm vào trong hộp.

“Nhìn xem, đây là ý trời, không muốn em đeo nó.” Ngược lại Tô Tố thở phào nhẹ nhõm, cười híp mắt thu cổ tay lại.

“Em ở đoàn phim 1 ngày ăn 3 bữa bình thường chứ?

“Bình thường, mỗi ngày 3 bữa, sáng chèo quẩy với đậu nành, trưa và tối ăn hai tô cơm.”

“Vậy sao em không mập ra tí nào.”

Tô Tố, “...”

Cô là nữ diễn viên, đương nhiên phải ốm mới đẹp, đặc biệt là khi đóng phim, bây giờ toàn là ti vi màn hình lớn, độ cao không bằng độ dài, hình ảnh trên tivi vừa lừa vừa mập, nếu cô đầy đặn một tí, đóng phim sẽ không đẹp nữa.

Nhưng cô có nói thì Tiêu Lăng cũng không hiểu, cho nên không nói.

Tiêu Lăng buồn bã đem cái hộp nhét vào tay Tô Tố, Tô Tố lập tức đẩy ngược lại, “Không được, món đồ này để ở chỗ em không an toàn, vẫn là anh giữ đi.”

“Đây là ông cho em, với lại là cho nữ đeo, em đưa anh làm gì, tự giữ đi. Nếu em sợ làm mất, anh mua cho em cái két sắt để bỏ vào.” Tiêu Lăng dứt khoát đem cái hộp nhét vào tay Tô Tố, “Giữ cho tốt, sau này còn truyền lại cho con dâu của chúng ta.”

Tô Tố, “...”

Người người này có thể nghĩ xa hơn nữa không?

Tô Tố cẩn thận đặt cái hộp lên ngăn kéo của cái tủ đầu giường, tính ngày mai ra ngân hàng mở tủ bảo hiểm, đem món đồ này để vào trong.

Tiêu Lăng ôm vai cô nằm xuống, đưa tay tắt đèn.

Tô Tố lại căng thẳng trở lại, Tiêu Lăng cảm nhận được cơ thể Tô Tố cứng đờ, vỗ lưng cô nhẹ giọng an ủi, “Yên tâm ngủ, em không đồng ý anh sẽ không chạm vào em.”

Anh cũng đã quen rồi, sắp trở thành Ninja thần rùa rồi.

Tiêu Lăng âm thầm đếm ngón tay, tính sơ sơ, vậy mà anh đã cỡ 1 tháng không đụng vào phụ nữ, hoàn toàn có thể tham gia kỉ lục Guinness, anh bất lực ôm Tô Tố, nhẹ giọng than thở.

“Tô Tố à...”

“Ừ?”

“Đừng để anh nhịn quá lâu.”

Trong bóng tối, Tô Tố thả lỏng cơ thể mặt ửng đỏ, buồn bã đem mặt chôn vào trong lòng anh.

Hơi thở nóng bỏng của cô thở lên ngực anh, rất nóng bỏng, rất ngứa ngáy, Tiêu Lăng cảm thấy có chút khó nhịn, toàn thân căng cứng, nhưng không nhẫn tâm đẩy cô ra. Tô Tố cũng cảm thấy hơi thở của anh rất nặng nề, lập tức nói chuyện với anh để dời sự chú ý.

“Đúng rồi, hộ khẩu của các con chắc không sao chứ, bên trường học...”

“Yên tâm, không sao đâu, đợi đến khi em đồng ý kết hôn với anh, khi nhận được giấy đăng kí kết hôn lập tức cho con vào hộ khẩu, lời ông nội nói lúc nãy em không cần phải quan tâm, lúc nào em nghĩ thông rồi thì lúc đó đi làm hộ khẩu cũng không sao.”

“Ừ” Tô Tố nhớ lại lời ông nội nói về khúc mắc trong lòng Tiêu Lăng, thấy Tiêu Lăng không muốn nói, cô cũng không hỏi, trong lòng ai cũng sẽ có bí mật nhỏ của riêng mình không muốn người khác biết, cô không có chuyện nói tìm chuyện nói, “Đúng rồi, cái vòng ông nội tặng em, không phải nói là truyền lại cho con dâu Tiêu gia sao, món đồ đó lý ra phải đeo trên tay mẹ anh, sao lại ở chỗ ông nội?”

Khi hỏi xong Tô Tố cảm nhận được cơ thể Tiêu Lăng căng cứng, cả người trở nên lạnh lùng.