Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 207




“Tiêu Lăng... anh không thể tàn nhẫn như vậy, con lớn lên bên cạnh em, anh không thể cướp chúng đi được.”

Cướp con?

Tiêu Lăng ngây người, trước giờ anh chưa bao giờ nghĩ như vậy.

Nhìn thấy Tô Tố toàn thân run rẩy, không kiểm soát được tâm trạng của mình, anh nhanh chóng ấn lên vai cô, “Em bình tĩnh tí, anh không phải muốn giành con với em, trước đây không, bây giờ không, tương lai càng không.”

Trước đây cô vì sợ anh làm tổn hại đến con, có thể làm đều mức độ, hai được con như sinh mệnh của cô vậy, anh làm sao có thể giành với cô được.

Không giành con với cô?

Tô Tố từ từ bình tĩnh lại, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, nắm chặt cánh tay Tiêu Lăng, gấp gáp muốn xác minh lời anh vừa nói, “Anh nói sẽ không giành con với tôi...”

“Sẽ không” Tiêu Lăng kiên định trả lời, “ Anh vĩnh viễn sẽ không giành con với em, về điều này em có thể hoàn toàn an tâm, anh muốn nói với em về vấn đề giáo dục con... anh biết bây giờ em rất muốn vạch rõ quan hệ với anh, nhưng mà sắp khai trường rồi, anh mong em có thể vì con, cho phép chúng học ngôi trường mà anh đã chọn.”

Thì ra là vậy...

Tô Tố kinh ngạc quá độ, đột nhiên trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.

Cô hít mạnh vài lần mới có thể bình ổn lại hơi thở.

Mở miệng lần nữa, giọng nói khàn khàn không chấp nhận được, “Anh... muốn cho chúng học trường nào?”

“ Chính là ngôi trường trước kia có nói với em trường mẫu giáo quốc tế Dương Quang, Tô Tố, về tiêu chuẩn giáo dục ở đó thì em có thể thập phần an tâm, ngoài ra bảo mật cũng rất tốt, cho dù là con của người nổi tiếng, cũng sẽ không bị ai phát hiện.” Tiêu Lăng lấy khăn giấy từ túi ra lau mồ hôi lạnh trên trán cô, thấy cô đề phòng mình như vậy, trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu, nhưng đây là hậu quả mà anh tự tạo, anh có thể trách ai được chứ “Em không cần lo, anh làm như vậy không phải vì muốn giành con với em, mà muốn tốt cho con, nếu em không an tâm, anh có thể nhờ luật sư công chứng, anh từ bỏ quyền nuôi con.’”

Anh tất nhiên muốn giữ con bên cạnh mình.

Cướp hai đứa con về sau đó làm cho Tô Tố phải cam chịu, thực sự ý nghĩ này đã từng xuất hiện trong đầu anh, nhưng chưa tới 1 giây sau, lập tức loại bỏ nó.

Anh đã phải chịu hậu quả cho sự bá đạo độc đoán của mình, cho nên không muốn sai thêm lần nữa.

Nếu làm vậy có thể mang thể xác của cô đến gần anh, nhưng trái tim thì sẽ ngày càng xa.

Anh thấy Tô Tố nửa ngày không nói chuyện, tưởng cô không tin anh, cười khổ nói, “Nếu em không tin anh, em có thể tìm luật sư mà em tin tưởng, anh có thể ký giấy chứng nhận, lập tức có hiệu lực pháp lý.”

“Không, không phải như vậy...”

Cô chỉ bị bất ngờ bởi sự thỏa hiệp của anh.

Tô Tố cắn môi, chỉ nghĩ một chút liền đồng ý, thực ra không cần phải nghĩ, chỉ cần hai con ở bên cạnh cô, mà chuyện Tiêu Lăng làm, xuất phát điểm là vì muốn tốt cho con, cô làm sao có thể cự tuyệt được.

Cô gật đầu, “Tôi đồng ý cho chúng học trường đó, nhưng trường mẫu giáo đó không phải hạn chế số lượng học sinh vào học sao...”

Tiêu Lăng thở phào, “Điều này em không cần quan tâm, anh đã kiếm người an bài rồi.”

Cũng phải.

Tiêu Lăng là ai chứ? Người đàn ông giàu có nhất châu Á, là nhân vật nổi tiếng trong danh sách người giàu trên thế giới, một ngôi trường mẫu giáo làm sao làm khó anh được, chỉ cần

anh nói ra ý muốn, không cần động tay, người muốn xu nịnh anh lập tức giúp anh sắp xếp thoả đáng.

“Cảm ơn anh.”

Tiêu Lăng phiền muộn, “Tô Tố, tụi nó cũng là con anh.”

Anh chỉ vì con anh làm chút chuyện nhỏ, vậy mà cô đã xem như người ngoài mà cảm ơn anh, điều này còn làm anh khó chịu hơn là tát anh một cái.

Tô Tố trầm mặc nhìn hai đứa con đang chơi đùa, ánh nhìn của Tiêu Lăng cũng chuyển qua đó,

Tiểu Thất đang vui vẻ đuổi theo cá nhỏ đến nỗi muốn bay đi, Cảnh Thuỵ thì đến chỗ cục đá bên dưới, xem giới thiệu và tập tính của con cá.

Nếu là người có mắt thì cũng nhìn thấy, hai đứa trẻ đang rất vui vẻ.

Tô Tố ấn chụp lần nữa, lưu lại nụ cười của con trong bức ảnh.

“Tô Tố...”

“Um”

“Anh còn muốn nói chuyện khác.”

Động tác của Tô Tố dừng lại, cầm máy ảnh mắt nhìn xuống. Chuyện khác... không cần nghĩ cô cũng đoán ra là chuyện gì.

“Xin lỗi”.

Tô Tố chấn động ngẩng đầu, “Anh, anh nói cái gì?”

“Xin lỗi” Khuôn mặt Tiêu Lăng tràn đầy tự trách khi nhìn vết thương trên trán của cô, vết khâu đã lành, nhưng đường màu hồng trên đó lại không thể xoá đi được. Tiêu Lăng thấy bộ dạng như không thể tin được của cô, bất lực cười khổ, “Lời xin lỗi này anh đã nợ em quá lâu, anh vẫn luôn muốn nói xin lỗi nhưng không tìm được cơ hội... anh biết một câu xin lỗi không thể bù đắp được gì. Chuyện đã xảy ra rồi, vết thương anh tạo ra cũng không thể lấy về, nhưng mà, nếu không nói xin lỗi, anh sợ sẽ càng khó chịu.”

Đôi mắt sáng đang nhìn xuống của cô đột nhiên đỏ lên.

Cô tưởng là suốt đời này cũng không đợi được lời xin lỗi này, cô dùng sức chớp mắt, sương mù trên mắt đột nhiên biến mất, lúc này cô mới ngẩng đầu lên, “Tiêu Lăng... tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh, nhưng cũng như anh nói, tổn thương cũng đã tạo thành rồi, tôi không thể xem như không có chuyện gì xảy ra được, cũng không vì một lời xin lỗi của anh mà quay lại như trước kia.”

“Anh biết.”

Anh cũng không mong chờ một câu xin lỗi có thể làm cho cô quên hết vết thương cũ.

Tiêu Lăng nắm chặt tay cô, cảm nhận được sự kháng cự vô thức của cô, anh càng dùng lực nắm chặt tay cô, “Tô Tố, suốt cuộc đời này anh luôn thuận buồm xuôi gió, trước kia lúc kinh doanh khó khăn anh cũng không cảm thấy lo lắng như khoảng thời gian này, trước đây... anh quả thật quá bá đạo ngang ngược, lúc đó anh luôn cho mình là đúng, không quan tâm đến suy nghĩ của em, cho nên mới tạo nên vết thương không thể bù đắp này. Nhưng anh hy vọng, hi vọng em có thể vì hai con, mà cho anh một cơ hội.”

Anh thấy mặt Tô Tố biến sắc, lập tức nói, “Anh không có ý muốn dùng con uy hiếp em. Nhưng mà Tô Tố... anh tin rằng em cũng phát hiện ra, khi chúng ta ở chung với nhau, con của chúng ta cảm thấy hạnh phúc hơn. Nên anh mới hi vọng em có thể vì con, cho anh một cơ hội, chúng ta... bắt đầu lại từ đầu được không?”

Được không?

Đổi lại là Tiêu Lăng của trước đây, căn phải sẽ không hỏi cô, anh chỉ dùng thái độ cứng rắn nói với cô: Tô Tố, tôi thích em, em buộc phải là bạn gái của tôi.

Anh hình như... đã thay đổi một chút.

Nhưng...

“Tiêu Lăng, gương vỡ thì khó lành lại.”

“Anh biết, tổn thương thì là tổn thương, không thể vài lời là có thể xoá sạch được, anh hy vọng em có thể cho anh một cơ hội, cuộc sống sau này, anh sẽ đối tốt với em, từ từ bù đắp lại tổn thương và đau khổ mà em đã chịu, trên đời này còn có câu lãng tử quay đầu mà. Cho nên... xin em suy nghĩ kĩ được không”