Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 202




Phía trong căn trọ nhỏ, không khí rất ngột ngạc

Vóc dáng nhỏ nhắn của Cảnh Thụy đang đứng trên chiếc ghế đẩu nhỏ làm thức ăn.

Trong phòng khách, Tiểu Thất và Tiêu Lăng đang ngồi trên chiếc ghế so fa, Tiểu Thất ngồi vào lòng Tiêu Lăng, rồi nắm lấy cánh tay bị băng bó chặt, mặt tỏ ra đau xót, không ngừng hỏi han ân cần, hỏi daddy có đau lắm không, Tiêu Lăng giả bộ ra vẻ hình tượng là người cha tốt, không ngừng nói với Tiểu Thất rằng anh không đau,

Hai cha con không ngừng nũng nịu với nhau.

Và nhìn xéo qua bên kia, Tô Tố và Tiểu Hy đang ngồi bên chiêc ghế so fa khác phía đối diện họ, Tiểu Hy nheo mắt liếc nhìn Tiêu Lăng, rồi nghiến răng cắn nứu nhìn Tiểu Thất, cô tựa vào vai Tô Tố, cắn lấy răng nói, “cô bé phản đồ Tiểu Thất này, nó phản bội rồi”

Thế mà lại dễ dàng bị kẻ địch mua chuộc.

Phản đồ ơi1là phản đồ.

Tô Tố dở khóc dở cười, thật sự cô ấy rất hiểu Tiểu Thất, tiền kiếp của cô ta là một cô nhi, đặc biệt khao khát có được tình thân yêu, đôi khi nằm mơ cũng luôn nghĩ, nếu cô có cha mẹ bên cạnh thì hay biết mấy, nào ngờ năm đó đã bị cha mẹ bỏ rơi, nhưng chỉ cần họ hối cải và đến tìm cô thì cô cũng sẽ nhận lại cha mẹ, sẽ theo cha mẹ về nhà, thật sự hai chữ phụ thân đối với Tiểu Thất đặc biệt xa lạ, cô đã bị lạc mất cha mình 4 năm, hiện tại thật khó khăn có thể để cha ruột cô xuất hiện, thì làm sao mà không thân thiết với cha được.

Ngay cả Cảnh Thụy... vẻ mặt bên ngoài của cậu bé như rất ghét Tiêu Lăng, nhưng thật ra cậu ta không biết rằng, có những lúc ánh mắt nhìn Tiêu Lăng của cậu ta như có chút nũng nịu.

“Tô Tô” Tiểu1Hy gặng giọng.

“Hey...”

“Mày đang nghĩ gì thế, tao nói chuyện với mày sao mày không đếm xỉa tao”

“Đâu có...” Tô Tố định thần lại, nhìn Tiểu Hy, “Mày vừa nói gì với tao nhỉ?”

Tiểu Hy muốn hộc máu, cô căm phẫn như vậy là vì ai thế, đường đường là một nửa nữ chủ nhân trong nhà mà không có chút phản ứng gì, cô ta trợn mắt, “Tao nói mày đừng có yếu lòng đấy”

Tô Tố vỗ vai cô, “Yên tâm đi... không đâu mà.”

Tiểu Hy giờ mới thở phào nhẹ.

Không đâu mà...

Ánh mắt Tiêu Lăng tối sầm lại.

Mắt của anh ta lúc nào cũng nhìn vào Tô Tố không rời, tuy rằng hai người phụ nữ đó nói chuyện rất nhỏ với nhau, nhưng anh ta vẫn nghe rõ cặn kẽ ngọn ngành, khóe miệng anh ta đầy cay đắng.

Sắp được dùng cơm rồi.

Lúc Tô Tố bới cơm thì nhìn thấy cả nồi cơm đầy đành lắc đầu chịu thôi.

Cảnh Thụy à...

Quả thât đã nấu luôn phần cơm cho Tiêu Lăng, thường5ngày buổi tối chỉ làm ba món mặn, một món canh dành cho ba người, hôm nay quả thật đã làm đến năm món mặn.

Mọi người di chuyển qua chỗ ngồi bên bàn ăn tại phòng khách.

Một chiếc bàn ăn dài, Tiểu Hy cố ý sắp xếp chỗ ngồi cho Tô Tố và Tiêu Lăng ngồi đối diên nhau, chia cách hai người ra xa.

Có hai đứa nhỏ, không khí bên bàn ăn luôn sôi nổi không thể im vắng được.

“Daddy daddy, tay của cha làm sao bị thương thế?” Tiểu Thất gặm đôi đũa, “Tay bị thương thì làm sao mà ăn cơm?”

Tiêu Lăng không muốn cô bé lo lắng, bèn nói tránh một cách nhẹ nhàng, “không sao chỉ là vết thương nhỏ thôi, Tiểu Thất đừng nên lo lắng cho daddy, daddy có thể tự ăn cơm.” Nói xong, anh vụng về dùng tay trái cầm đũa lên và dang tay gắp thức ăn.

Tiếc thay, cánh tay trái của anh ta không được linh hoạt, phí công sức hết nửa2ngày cũng không gắp nổi được miếng thức ăn nào, thức ăn chưa được gắp vào bát thì giữa chừng bỗng rơi xuống.

“Hu Hu Hu, tội nghiệp daddy quá...”

Tội nghiệp?

Tiểu Hy trợn mắt vừa móm cơm.

Đóng kịch

Tiếp tục đóng kịch đi

“Má mi, Tiểu Thất và anh trai vẫn còn quá nhỏ, không thể giúp daddy được, mẹ có thể đút cho daddy ăn được không?”

Muốn cô ta đút Tiêu Lăng?

Trong đầu Tô Tố bỗng tái hiện hình ảnh trước kia cô bị sốt phải nằm viện Tiêu Lăng cũng đút cơm cho cô ăn như vậy,

Tô Tố im lặng trong khoảnh khắc cầm đũa trên tay.

Sự im lặng ấy bị rơi vào ánh nhìn của Tiêu Lăng khiến cô không thể chối từ, anh ta tự giễu và cười, vẫy tay ngắt đi sự suy tư của Tô Tố, cô ngẩng đầu lên sắc mặt đã hồi phục lại bình thường, “có thể lấy cái thìa cho tôi được không?”

“Ờ, được, chờ tí.”

Tô Tố vào nhà bếp lấy chiếc thìa cho anh ta.

Tiêu9Lăng bèn cầm cái thìa múc từng muỗng cơm vào miệng, cái thìa không thể gắp được rau, nhưng anh đã ăn được từng hạt cơm thơm ngon vào bụng, với hương vị tràn trề sự khổ sở.

“Daddy...”

Tiểu Thất rơm rớm nước mắt

Cô cảm thấy daddy thật tội nghiệp, Tiểu Thất khóc hút hít gắp rau cho Tiêu Lăng, “daddy cha ăn rau đi, đều là anh trai xào cả đấy, anh trai nói cha không ăn cay, nên không bỏ ớt vào.”

Tiêu Lăng có chút choáng váng

Anh ta cộng thêm lần này cũng chỉ mới ăn được lần cơm thứ 2 thôi, vậy mà Cảnh Thụy đã biết được anh không ăn cay.

Anh nhìn chằm vào Cảnh Thụy, cậu bé vẫn khô khốc không biểu lộ cảm xúc gì, Nhưng cái nheo mày cau có của cậu bé đã chứng minh tâm trạng hiện tại không vui.

Tâm trạng Tiêu Lăng bỗng trở nên tốt hơn.

Sau bữa cơm tối, Tô Tố chủ động đảm nhận trọng trách rửa dọn chén bát, Tiểu Hy1không muốn nhìn thấy Tiêu Lăng, vội sớm vào phòng riêng,

Tiêu Lăng thì ngồi bên ghế sofa nói chuyện với Tiểu Thất, Cảnh Thụy thì ngồi bên góc ghế sofa xem sách.

Từ trong nhà bếp nhìn ra Tô Tố thấy cảnh này, cô dường như có cảm giác ấm cúng lạ thường.

Cái cảm giác khác lạ này, giống như đang trong một gia đình ấm êm hạnh phúc vậy, sau bữa cơm tối cô vợ vào bếp dọn dẹp, người chồng cùng các con ngồi nói chuyện với nhau, đến cái đèn treo trong phòng khách dường như cũng ấm nồng lên.

“Đúng là điên rồ...” Tô Tố thì thào tự nói.

Rõ ràng là có một khoảng cách rộng không thể vượt qua được, mà cô lại dám nghĩ là ấm cúng.

“bách bách bach...”

Cô vẫn chưa rửa xong chén bát thì đã nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài cửa kính.

Trời mua rồi

Tô Tố lập tức tháo đôi găng tay cao su ra, mở cái cửa sổ phòng bếp ngó ra ngoài, một bầu trời đen tối, không biết tự bao giờ mây đen ùn ùn kéo đến, không những trời đang mưa, mà còn mưa rất to, giọt mưa vừa lớn vừa dồn dập như trút nước, nhưng quan trọng là... nhìn tình hình không giống như trời mưa trong thời gian ngắn vậy

Tiểu Hy nghe thấy động tịnh bên ngoài.

“AAA, muốn điên rồi, mấy ngày nay trời quang mây tạnh, sao lại trời mưa thế này, thời tiết quỷ quái sao ấy”

“Đủ rồi đủ rồi, đừng oán trách nữa, nhanh đi dọn đóng quần áo đang phơi ngoài ban công đi, một lát sẽ bị ướt hết đấy.” Tô Tố gấp rút gọi cô ta.

“Biết rồi, giờ tao đi nè.”

Chờ hai người kẻ thì rửa xong chén bát, kẻ thì dọn xong quần áo thì cũng đã trôi qua năm phút.

Sau đó năm người ngồi trong phòng khách mắt to nhỏ nhìn nhau.

Không khí ấm cúng khi nãy lập tức tan thành mây khói.

Một phút

Hai phút

Năm phút trôi qua rồi.

Tiểu Hy khẽ nói, ho lên một tiếng, cô ta ôm ngực miễn cưỡng nhìn Tiêu Lăng, “này... Tiêu tổng, cơm đã ăn xong rồi, thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi cũng sắp nghỉ ngơi, anh cũng nên ra về đi nhé?”

“Gì thế, bên ngoài đang mưa rồi...” Tiểu Thất giọng nói non nớt, chưa nói hết đã bị Tiểu Hy trợn mắt nhìn, Tiểu Hy hờn giận cực độ nhìn Tiểu Thất, “Tiểu Thất à, không phải mẹ nuôi không có tình người, ở nơi này thật ra chỉ có ba cái phòng thôi, con không muốn daddy con ngủ trên sofa ấy chứ? Cho dù con có muốn daddy con ngủ trên sofa nhưng chiếc ghế sofa nhà mình rất cứng và chật chội, thân phận cha con cao quý như vậy, làm sao mà chịu đựng được đây” câu nói của Tiểu Thất kèm theo một chút châm chọc.

“Tiểu Thất, đừng nói nữa, để cha đi về vậy.”

“Nhưng mà... daddy ơi, chẳng phải cha đã kêu Tiểu Trần thúc thúc lái xe về nhà rồi sao? Một mình cha thì làm sao về nhà được, tay daddy con bị thương cơ mà, bên ngoài vẫn còn đang mưa, lỡ như làm vết thương bị ướt thì sao...” Tiểu Thất ôm chằm lấy cái eo của Tiêu Lăng, nước mắt đẫm lệ nhìn Tô tố “Má mi ơi, hôm nay chúng ta hãy để cho daddy ngủ lại một đêm được không?