Hoàng Thiên Tứ nhìn thấy anh khi dễ Vi Vi như vậy thì tức giận đùng đùng,
vừa định xông ra nhưng rồi lại dừng lại. Nếu Vi Vi biết mình
không đi sẽ nghĩ sao, có tức giận không, mà chính mình nên giải thích như thế nào. Vì vậy anh đành phải chịu đựng tức giận
trơ mắt nhìn anh ta muốn làm gì thì làm, anh hận bản thân mình
chết đi được.
“Ưm …Ưm …” Thích Vi Vi ra sức vùng vẫy.
Uông Hạo
Thiên lại càng ôm cô thật chặt, điên cuồng hôn cô, hai cánh tay vuốt ve phía sau lưng, trình diễn một màn tình cảm mãnh liệt.
“Anh phát điên cái gì vậy hả?” Cô thật vất vả mới tránh thoát được anh, tức giận thở phì
phì trừng mắt nhìn anh, vừa rồi cô suýt nữa không hít thở nổi.
“Anh thích.” Uông Hạo Thiên tâm tình rất tốt, không biết anh ta nhìn thấy cảnh này sẽ nghĩ như thế nào.
“Anh thì có cái gì mà không thích. Anh chính là một kẻ biến thái.” Thích Vi Vi trừng mắt lườm anh một cái, xoay người ngồi lên xe, tức giận nói: “Còn không nhanh đi.” Cô rất sợ người khác nhìn thấy.
“Đi, bây giờ đi.” Ánh mắt Uông Hạo Thiên nhìn về phía anh ta, dù sao cũng đã diễn xong.
Nhìn thấy
xe của anh biến mất ở cổng khu nhà, Hoàng Thiên Tứ mới đi ra,
vẻ mặt tức giận, nắm tay hung hăng đấm lên thân cây. Uông Hạo
Thiên đúng không? Cho dù anh là ai đi nữa tôi cũng sẽ không buông
tay đâu, Vi Vi là của tôi.
Trong phòng ăn xa hoa yên tĩnh, Thích Vi Vi nhìn cũng không thèm nhìn thực đơn liền trực tiếp yêu cầu: “Toàn bộ đồ ăn đều mang lên một phần.”
“Vâng, thưa tiểu thư. Nhưng mà …” Bồi bàn do dự một chút, cô thật sự muốn nhiều như vậy sao.
“Không sao, đều mang lên hết đi” Uông Hạo Thiên phân phó.
“Vâng, thưa Uông tiên sinh. Xin chờ một chút, chúng tôi sẽ mang lên ngay.” Bồi bàn vô cùng cung kính lui xuống.
Lúc này Uông Hạo Thiên mới nhìn cô, buồn cười hỏi: “Em đang giận dỗi với ai đây, lại gọi nhiều thức ăn như vậy.”
“Giận dỗi với anh, nên gọi càng nhiều càng tốt, dù sao cũng là tiền của anh.” Thích Vi Vi lườm anh một cái.
“Được, nếu như em vui vẻ liền tùy em. Không chỉ là một phần ngay cả
mười phần cũng không sao cả. Em biết không, nhà hàng này là anh mở ra.” Uông Hạo Thiên nhịn cười nhìn cô.
“Vậy thì gọi mười phần, ăn đến phá sản luôn” Cô giận dỗi nói.
“Ok!” Uông Hạo Thiên hướng về phía bồi bàn vẫy tay.
“Này! Anh làm gì thế? Em chỉ là tùy tiện nói thôi, lãng phí thức ăn là rất đáng xấu hổ.” Thích Vi Vi vội vàng cầm lấy tay anh.
“Em vội vàng như thế làm gì. Anh chỉ là tùy tiện gọi thôi, cũng không có nói gì cả.” Uông Hạo Thiên đắc ý nhướng mày nhìn cô.
“Anh …” Thích Vi Vi biết lại bị anh đùa giỡn, tức giận quay đầu đi.
“Giận sao?” Uông Hạo Thiên nhìn thấy cô giận, lần đầu tiên xin tha thứ: “Coi như anh sai rồi được không?”
Lúc này, cô mới quay đầu lại, thật chăm chú nhìn anh: “Chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi.”
“Tất nhiên có thể, chỉ cần không nói về chuyện em rời xa anh, chuyện gì cũng có thể nói.” Uông Hạo Thiên trực tiếp nói.
“Đã vậy thì, nói về chuyện anh rời xa em đi.” Lần này cô trở nên thông minh hơn, anh không để mình rời xa anh, vậy liền ngược lại để cho anh rời xa mình.
“Tính toán rất tốt, nhưng mà cái này cũng không nói nữa, bởi vì anh sẽ không rời xa em.” Cô có thể nghĩ đến, anh cũng đã sớm nghĩ ra trước.
Nhìn thấy anh hùng hổ dọa người, Thích Vi Vi lại không thể khống chế được: “Uông Hạo Thiên! Anh rốt cuộc muốn em phải làm thế nào mới vừa lòng?”
“Rất đơn giản, cùng anh ở chung một chỗ.” Anh nhìn cô, mục đích của anh chỉ đơn giản thế thôi.
“Anh muốn em và anh ở cùng một chỗ, được, vậy xin hỏi em thân phận là gì? Tình nhân, đối tượng giao dịch của anh, hay chỉ là một
người phụ nữ anh gọi thì đến đuổi thì đi?” Cô nhìn
chằm chằm anh, anh đã từng nghĩ đến cảm nhận của mình chưa,
đã từng nghĩ đến hoàn cảnh của mình chưa.
“Vi
Vi, ngoại trừ danh phận thì anh không thể cho em, còn những thứ khác
anh sẽ cho em tất cả, con người của anh, tình yêu của anh.” Uông Hạo Thiên cầm tay cô.
“Nhưng mà em chỉ cần danh phận, cái danh phận quang minh chính đại
kìa. Anh có biết danh phận đối với một người phụ nữ quan trọng thế nào không? Còn nữa em sẽ không làm tình nhân của anh, trên
đời này em hận nhất chính là kẻ làm tình nhân.” Chính vì liên quan đến chuyện của mẹ cô, nên cô đối với thân phận tình nhân này hận thấu xương.
“Em đang ép anh sao, em nhất định phải ép anh như vậy sao? Chẳng lẽ tình yêu của anh vẫn không đủ hay sao?” Ánh mắt Uông Hạo Thiên gắt gao khóa chặt cô.
“Em
không ép anh, là anh đang ép em. Nếu anh thật sự yêu em cũng sẽ
không mang về một vị hôn thê. Nếu anh thật sự yêu em cũng sẽ
không để em mang danh là kẻ thứ ba. Cho nên, nếu anh đã không thể cho em thứ em cần, vậy thì buông tha em đi.” Thích Vi Vi lắc đầu, ánh mắt khẩn cầu nhìn anh.
Uông Hạo Thiên im lặng nhìn cô, hồi lâu mới đột nhiên nói: “ Vi Vi, anh không thể không cưới Daisy. Vi Vi …”
“Em biết.” Cô gật đầu. Nếu anh có thể cự tuyệt anh cũng sẽ không mang cô ấy trở về.
“Không, em không biết. Đời này chỉ cần Daisy muốn lấy anh, anh sẽ không thể không cưới cô ấy.” Uông Hạo Thiên thống khổ nhắm mắt lại. Nếu anh không biết cái chân tướng kia thì thật là tốt.
“Vì sao?” Cô nhận thấy có nguyên nhân gì đó khiến cho anh nhất định phải cưới Daisy.
Uông Hạo Thiêm im lặng một lát mới đột nhiên nhìn cô nói: “Vi Vi, em muốn nghe chuyện cũ của anh và Daisy không?”
Thích Vi Vi hơi sửng sốt một chút rồi gật đầu. Cô thật sự muốn biết vì
sao anh không yêu Daisy mà lại phải cưới cô ấy.
“Vậy anh sẽ kể cho em nghe từ đầu…” Uông Hạo Thiên châm một điếu xì gà, thở ra làn khói nhạt. “Cha mẹ Daisy cùng cha mẹ anh là bạn bè rất tốt. Mẹ cô ấy vừa sinh
cô ấy ra đã qua đời, mẹ anh thấy cô ấy đáng thương nên đối với cô
ấy rất tốt. Có thể nói cô ấy lớn lên từ nhà anh. Nhất là mẹ
anh đối với cô ấy quả thực rất mựcyêu thương, tốt đến mức khiến cho anh cũng phải ghen tị. Mặc dù là như vậy, nhưng mà trong
lòng cũng anh rất thích người em gái đột nhiên xuất hiện này,
thường xuyên mang cô ấy đi ra ngoài chơi. Cô ấy cũng đặc biệt ỷ
lại anh, có chuyện gì cũng đều nói cho anh biết, anh cũng sẽ
thay cô ấy ra mặt. Tình cảm của bọn anh so với anh em ruột còn
thân hơn, nên cha mẹ thường hay nói đùa cô ấy chính là vị hôn thê của anh, lớn lên sẽ gả cho anh. Có lẽ lúc ấy anh quá nhỏ cho
nên cũng không để ý, cũng vì nói như vậy nghe đã quen rồi nên
thấy không sao cả, chỉ cần bọn họ vui vẻ thì tùy bọn họ muốn nói sao thì nói. Sau đó, anh đi học đại học rất ít khi về
nhà, sau này anh lại quay về Trung Quốc, tuy rằng anh cùng Daisy
thường xuyên gọi điện thoại, cô ấy cũng luôn miệng nói anh không được có bạn gái, phải chờ cô ấy tốt nghiệp. Anh cũng chỉ cho là vui đùa, nghĩ rằng cô ấy đang làm nũng. Bởi vì, trong lòng
anh, cô ấy giống như em gái ruột, anh làm sao có thể cưới cô ấy, loại tình cảm này không giống với tình yêu.”
Thích Vi Vi không nói gì, cô thật không ngờ anh và Daisy lại bên nhau từ
nhỏ đến lớn. Trong lòng cũng cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ là
vì lời nói của cha mẹ mới không thể cự tuyệt sao. Không, nhất
định còn có nguyên nhân khác, sẽ là cái gì đây?!…