Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Chương 145: Đơn ly hôn




Bà Uông nhìn thấy sắc mặt anh khó coi ngồi vào một bên quan tâm hỏi: “Con trai, sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Bằng không anh cũng sẽ không đột nhiên trở về.

Uông Hạo Thiên nhìn bà, không muốn giấu diếm bà, lên tiếng nói: “Mẹ, thật xin lỗi. Lần này con về là muốn cùng Daisy nói chuyện ly hôn.”

“Ly hôn? Con thật sự đã nghĩ kỹ chưa?” Bà Uông nhìn anh, trong lòng vẫn có chút do dự, hai năm qua mà bọn họ vẫn còn chưa có tình cảm sao? Từ lần trước Daisy trở về bà cũng đã mơ hồ cảm giác bất an, chỉ là, ly hôn Daisy sẽ đồng ý sao.

“Đúng vậy, lần này con phải ly hôn.” Anh gật đầu, từ khi mới bắt đầu anh đã không muốn kết hôn với Daisy. Lúc đó kết hôn là bất đắc dĩ, hơn nữa bởi vì hiện tại anh không thể đợi.

“Haiz…” Bà Uông khẽ thở dài, không biết nên nói cái gì. Bà không muốn con trai miền cưỡng, cũng không hi vọng Daisy khổ sở, có lẽ chính mình từ khi mới bắt đầu đã sai lầm rồi, không nên ép con.

“Mẹ, con biết mẹ lo lắng cho Daisy, con cũng không muốn thương tổn cô ấy. Nhưng lần này thật sự không còn cách nào khác, Vi Vi mang thai, mẹ muốn con của con phải lưu lạc bên ngoài sao?” Uông Hạo Thiên nói, anh biết mẹ rất mong đợi ẵm cháu, anh có thể tưởng tượng được.

“Mang thai?” Ánh mắt bà Uông lập tức trợn to, trên mặt lộ ra vui mừng, tươi cười: “Vậy có phải nói mẹ sắp có cháu nội không?”

“Có thể nói như vậy, tuy nhiên cũng có thể là cháu gái.” Khóe môi Uông Hạo Thiên cũng lộ ra một nụ cười, mặc kệ là trai hay gái, chỉ cần là con của anh cùng Vi Vi anh đều thích.

“Cháu gái cũng tốt, cháu gái cũng tốt.” Bà Uông cao hứng nói, tươi cười lại lập tức cứng đờ: “Thế nhưng nếu Daisy không đồng ý thì sao?”

“Con sẽ cố gắng nói chuyện với cô ấy.” Uông Hạo Thiên nói, bây giờ cũng không phải do cô quyết định nữa. Anh cũng nguyện ý tin tưởng Daisy sẽ đồng ý, từ nhỏ cùng cô lớn lên, anh biết bản tính của cô rất thiện lương.

“Vậy con cố gắng nói chuyện với con bé xem sao.” Bà Uông hiện tại thật sự có chút khó xử.

“Mẹ, mẹ yên tâm đi. Cho dù con và cô ấy ly hôn nhưng cô ấy vẫn là một phần của nhà chúng ta như trước , là em gái của con, con gái của mẹ.” Đoạn nhân tình này chắc chắn sẽ không biến mất.

“Vậy là tốt rồi.” Bà Uông gật đầu, vẫn còn có chút lo lắng, tuy nhiên mọi chuyện đã đến mức này đã không thể theo mình được.

Daisy chạy về nhà liền nhìn thấy anh và mẹ ngồi ở trên ghế salon, chắc là đặc biệt chờ mình.

“Daisy, con đã về. Chắc là chưa ăn cơm, ăn cơm trước nhé.” Bà Uông đi tới nói.

“Mẹ, không cần đâu, con không đói bụng. Để cho con với Hạo Thiên nói chuyện, được không?” Daisy biết điều gì nên tới tóm lại là trốn không thoát.

Bà Uông nhìn bọn họ, sau đó nói: “Được rồi, mẹ lên lầu trước, các con ở phòng khách nói đi.” Bà không thể chen vào trong chuyện này bởi vì bà không biết nên giúp ai, trong bàn tay đều là thịt, ai thương tâm bà cũng sẽ khổ sở.

“Hạo Thiên, anh có chuyện gì thì nói thẳng đi.” Daisy ngồi vào đối diện với anh, cô đã sớm chuẩn bị tinh thần.

“Daisy, anh không biết em đã nghĩ kỹ chưa, anh không thể đợi nữa, lần này anh trở về là để ly hôn với em.” Uông Hạo Thiên dứt khoát nói.

“Em đã nghĩ đến.” Daisy lộ ra một nụ cười tươi, mà người nhìn không hiểu hàm ý.

“Em đã nghĩ đến, như vậy anh hi vọng em thành toàn anh. Tuy rằng chúng ta ly hôn nhưng mà chúng ta vẫn là người một nhà, anh không muốn thương tổn em. Anh chỉ là không có cách nào yêu em.” Uông Hạo Thiên nhìn cô, nói thật chân thành.

“Em hiểu mà. Hạo Thiên, anh đợi em một chút.” Daisy nói xong xoay người đi lên lầu.

Uông Hạo Thiên không biết cô muốn làm gì, chờ cô từ trên lầu đi xuống trong tay cầm một phần văn kiện đưa đến trước mặt anh.

Anh nhìn thoáng qua, mặt trên là dòng chữ tiếng Anh viết “đơn xin ly hôn” ngây ngẩn cả người nhìn cô, cô đã sớm chuẩn bị tốt.

Lúc này Daisy mới lên tiếng: “Hạo Thiên, sau khi trở lại Mỹ em nghĩ rất lâu, đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, em không nên ích kỷ như vậy, biết rõ anh không yêu em còn bắt buộc anh, không xứng với tình nghĩa của anh và mẹ đối với em. Thật ra từ bỏ tất cả chuyện này, giữ lấy một người đàn ông không yêu mình chắc là sẽ không hạnh phúc, chỉ đáng tiếc lúc trước em nghĩ rất đơn giản. Bạn bè nói với em có lẽ tình cảm của em đối với anh không phải là tình yêu, mà chỉ là không muốn xa rời. Hiện tại nghĩ lại bọn họ nói rất có lý, cho nên em suy nghĩ thật lâu và cuối cùng quyết định buông tay, viết xong tờ “đơn xin ly hôn” này, định cùng bạn bè đi chơi vui vẻ sau đó quay lại Thượng Hải tìm anh, không ngờ anh lại đến đây trước.”

Uông Hạo Thiên thật không nghĩ có mấy tháng không gặp mà cô giống như đột nhiên trưởng thành, càng không nghĩ đến cô đã viết xong đơn ly hôn, vui mừng mang theo cao hứng nói: “Daisy, cám ơn em.”

“Không, Hạo Thiên, hẳn là em nên cám ơn anh. Cám ơn anh bao dung đối với em, anh có thể tha thứ cho em vì đã tạo thành thương tổn cho anh không?” Nước mắt Daisy rơi xuống nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười, vốn dĩ cho rằng mình sẽ rất đau lòng, lại thật không ngờ thật sự nói ra cũng vô cùng thoải mái.

“Từ trước đến nay anh đều không trách em, bởi vì trong lòng anh em chính là một cô em gái nhỏ ưa làm nũng. Cho nên cho dù em làm gì anh đều có thể tha thứ.” Uông Hạo Thiên nhìn cô, lấy tay sờ sờ cái mũi nhỏ của cô, cảm giác trước đây đã quay trở lại.

“Đây chính là lời nói của anh đó. Em vẫn là em gái của anh, sau này em tìm anh, không cho phép anh chê em phiền.” Daisy nín khóc, mỉm cười “Đúng rồi, Vi Vi đâu? Anh cùng cô ấy thế nào rồi?”

“Cô ấy mang thai rồi.” Nghĩ đến cô có mang đứa con của mình, tim của anh liền thật kích động, hận không thể lập tức nhìn thấy cô.

“Mang thai?” Daisy nhìn anh, tỉnh ngộ: “Cho nên anh mới vội vã quay về để cùng em ly hôn, phải không?”

“Đúng vậy.” Anh gật đầu.

“Vậy chúc mừng anh. Em cũng phải cùng anh trở về để xem Vi Vi.” Daisy nói, hơn nữa bởi vì chính mình còn thiếu cô một lời giải thích.

“Thế nhưng cô ấy mất tích rồi.” Ánh mắt Uông Hạo Thiên trầm xuống. Người phụ nữ này dám mang theo con của mình chơi trò mất tích, chờ sau khi tìm được cô xem anh phạt cô như thế nào.

“Mất tích?” Daisy trừng to mắt, không rõ hỏi: “Vì sao mang thai cô ấy lại mất tích?”

“Bởi vì mẹ của cô ấy không muốn để cho cô ấy chưa lập gia đình mà đã có thai, cho nên mẹ cô ấy ép cô ấy phá bỏ đứa bé. Cô ấy không còn cách nào khác đành phải bỏ đi, cho nên đây chính là lý do anh đến tìm em.” Uông Hạo Thiên giải thích đơn giản.

“Thật vậy sao? Còn có người mẹ như vậy, ép con gái mình phá thai, đây chính là phạm pháp.” Daisy không thể tin được.

“Nơi đó là Trung Quốc, không phải là Mỹ. Pháp luật không giống nhau, anh không thể chậm trễ nữa, phải lập tức đặt vé máy bay ngày mai trở về.” Uông Hạo Thiên nói.

“Em cũng trở về.” Daisy nói.

“Em tất nhiên phải trở về, bởi vì giấy kết hôn của chúng ta được cấp ở Trung Quốc.”