Thích Vi Vi rời đi, Hoàng Thiên Tứ vội vàng tìm cô suốt hai ngày, toàn bộ những nơi nghĩ đến cô có
thể đi, những người cô quen biết, tìm khắp mọi nơi, đã hỏi qua
đều là không có tin tức.
Đàm Tiếu Tiếu khuyên anh không cần
tìm, nếu Vi Vi đã muốn trốn cũng sẽ không khinh địch như vậy để cho anh tìm được, cũng là để cho anh yên tâm Vi Vi sẽ không có
chuyện gì. Nhưng mà sao anh có thể yên tâm, tất cả mọi chuyện
đều bởi vì Uông Hạo Thiên, anh nổi giận đùng đùng chạy tới
Uông thị.
“Chào anh, xin hỏi anh tìm ai?” Tiếp tân nhìn thấy sắc mặt anh có chút hung dữ cũng hết sức cẩn thận hỏi.
“Tôi tìm Uông Hạo Thiên, nói cho anh ta biết tôi tên là Hoàng Thiên Tứ.” Anh kiềm chế phẫn nộ trong
lòng nhưng giọng nói vẫn rất hung dữ.
Tiếp tân bị dọa sợ, anh ta là ai vậy? Dám gọi thẳng tên của Uông tổng: “Vậy xin hỏi anh có hẹn trước không?”
“Không, cô lập tức gọi điện thoại cho anh ta bảo anh ta gặp tôi.” Anh đã không còn kiên nhẫn.
“Nếu như không có hẹn trước, tôi không thể …” Tiếp tân còn chưa nói xong đã bị anh đập bàn một tiếng cắt đứt.
“Tôi có chuyện vô cùng quan trọng,
nếu cô không muốn bị sa thải, vậy thì nhanh chóng thông báo.”
Tay anh đập mạnh vào bàn cô.
“Vâng, tôi sẽ thông báo ngay lập tức.” Tiếp tân nhanh chóng bấm điện thoại của thư ký: “Thư ký Lý, bên
ngoài có một vị tên là Hoàng Thiên Tứ nói muốn gặp Uông tổng, phiền cô thông báo một chút.”
Uông Hạo Thiên nghe được điện thoại
của thư ký, cau mày, anh ta tới làm gì, không phải anh ta đặc
biệt đến để khoe chuyện hôn lễ của anh ta và Vi Vi chứ, nghĩ
một lát vẫn phân phó: “Để anh ta lên đây.”
Thư ký Lý mang theo Hoàng Thiên Tứ đến
văn phòng của Uông tổng, vừa định gõ cửa thế nhưng anh lại lập tức dùng chân đá văng ra, cô bị dọa cho hoảng sợ.
“Không có việc gì, cô đi xuống trước
đi.” Uông Hạo Thiên ra lệnh, nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của anh,
xoay ghế dựa một chút: “Hoàng Thiên Tứ, anh muốn làm gì?”
Nói còn chưa nói xong liền nhìn thấy anh xông đến vung nắm tay lên đấm thẳng vào mặt mình.
Uông Hạo Thiên không nghĩ đến anh sẽ
ra tay, trốn tránh không kịp chỉ cảm thấy mũi đau đớn, một dòng nhiệt từ trong lỗ mũi chảy ra, lấy tay sờ thấy tay đầy máu,
lập tức quát: “Hoàng Thiên Tứ, anh muốn chết sao? Dựa vào cái
gì dám đánh tôi?” Trong khi nói chuyện cũng vung nắm tay lên.
“Không sai, tôi chính là muốn chết,
từ lâu rồi tôi đã muốn đánh anh.” Hoàng Thiên Tứ cũng không
chịu yếu thế, hai người anh một quyền, tôi một quyền đánh nhau
ầm ĩ.
“Hai người làm gì vậy? Mau buông ra.”
Sở Thiên Lỗi đi đến liền nhìn thấy một màn như vậy, vừa rồi
thư ký Lý nói anh ta đến tìm Uông tổng giống như không phải thật
thân thiện, anh vội vàng chạy lại đây không nghĩ đến đã đánh
nhau rồi.
Dùng sức kéo hai người ra, từ trên bàn rút khăn tay đưa cho Uông Hạo Thiên: “Mau máu cầm, có gì từ từ nói.”
Uông Hạo Thiên vừa dùng khăn tay lau
máu mũi của mình vừa phẫn nộ nói: “Nói cái gì? Không có gì để nói với hạng người như vậy.”
Hoàng Thiên Tứ lấy tay lau máu ở
khóe miệng của mình. “Nếu không phải vì Vi Vi anh nghĩ rằng tôi sẽ cùng loại người giống súc sinh như anh nói chuyện sao.”
“Anh nói ai? Đừng tưởng rằng anh có
quan hệ với Vi Vi tôi sẽ bỏ qua cho anh.” Nắm tay Uông Hạo Thiên
nắm chặt, anh ta thật là muốn tìm cái chết, lại dám đến chỗ
của mình khiêu khích mình.
“Nói anh, thì sao nào?” Hoàng Thiên Tứ dương dương tự đắc ngẩng đầu, không cam lòng yếu thế.
“Được rồi, hai người đừng như vậy nữa.” Sở Thiên Lỗi xoay người nói với anh: “Anh Hoàng, anh đến tìm
Hạo Thiên rốt cuộc là vì chuyện gì, dù sao không phải đến vì
đánh nhau chứ.”
“Không sai, tôi đến chính là để đánh
anh ta.” Hoàng Thiên Tứ hung hăng trừng mắt nhìn anh, không đánh
trong lòng anh không bỏ được uất hận này.
“Anh thử xem, anh cũng quá ngông cuồng rồi.” Uông Hạo Thiên vừa nói xong, đột nhiên nhớ đến bệnh tình của anh ta, nhớ đến Vi Vi nói, phất tay nói: “Anh nhanh chóng
cút, tôi nể tình Vi Vi không so đo với anh.”
“Anh còn nói vì Vi Vi, anh không tính toán với tôi, là anh không dám cùng tôi tính toán.” Anh hừ lạnh nói.
“Hoàng Thiên Tứ, anh không cần khinh
người quá đáng. Tôi biết là anh có bệnh cho nên mới đem Vi Vi
nhường cho anh, nếu không anh cho rằng cô ấy có thể gả cho anh
sao? Tốt nhất anh ít chọc giận tôi, nếu không đừng trách tôi
đối với anh không khách sáo.” Uông Hạo Thiên cắn răng nói, không
biết hôm nay anh ta phát điên cái gì.
“Vậy thì tôi còn phải thật sự cảm
tạ anh sao, chẳng qua khiến cho anh thất vọng rồi, tôi không
bệnh.” Hoàng Thiên Tứ nhìn anh chằm chằm lạnh lùng trào phúng.
“Cái gì? Anh không bệnh?” Uông Hạo
Thiên ngây ra một lúc, nhưng lại càng vui mừng, lập tức hỏi: “Vậy
Vi Vi thì sao?” Nếu như vậy thì Vi Vi cũng không cần gả cho anh
ta.
“Anh còn có mặt mũi hỏi tôi về Vi Vi sao? Uông Hạo Thiên, anh có biết anh làm hại cô ấy thê thảm đến
mức nào không?” Nghe đến cô, Hoàng Thiên Tứ liền phẫn nộ hét
lớn.
“Cô ấy làm sao? Anh nói cho tôi biết
cô ấy làm sao?” Uông Hạo Thiên vội túm lấy ngực anh, nghe ý tứ
trong lời nói của anh hẳn là Vi Vi đã xảy ra chuyện.
Sở Thiên Lỗi đứng yên một bên không
chen vào một câu, cũng nghe không hiểu bọn họ rốt cuộc đang nói
cái gì. Cái gì có bệnh, cái gì kết hôn, cái gì buông tay???
“Cô ấy mất tích rồi, anh hài lòng
chưa?” Hoàng Thiên Tứ quát, đem lửa giận tích tụ lại phát tiết lên đầu của anh.
“Mất tích? Sao đột nhiên cô ấy lại
mất tích? Có phải anh làm gì với cô ấy?” Con ngươi đen thâm
thúy của Uông Hạo Thiên bắn ra ánh sáng nguy hiểm, nếu anh ta
dám làm chuyện có lỗi với Vi Vi mình nhất định không bỏ qua
cho anh ta.
“Tôi có thể làm gì cô ấy, phải nói
là anh làm gì với cô ấy. Anh nói anh yêu cô ấy, anh làm như vậy là yêu cô ấy sao? Anh khiến cho cô ấy mang thai đứa con của anh,
một mình không nơi nương tựa bỏ nhà ra đi.” Lời vừa ra khỏi
miệng Hoàng Thiên Tứ liền vội vàng dừng lại, sao mình lại có
thể nói ra. Thế nhưng lời nói đã ra khỏi miệng, bọn họ không
phải kẻ điếc, khẳng định đã nghe thấy.
“Con?” Uông Hạo Thiên lập tức cứng
ngắc, Vi Vi có con của mình, cái loại tâm tình này anh không
thể diễn tả bằng lời, tuy nhiên bây giờ bản thân quả thật rất lo
lắng, tay nắm chặt quần áo của anh càng thêm khẩn trương: “Anh
nói cho rõ ràng, rốt cuộc vì sao cô ấy lại bỏ nhà ra đi?”
Sở Thiên Lỗi lại càng kinh ngạc, chuyện vừa rồi còn chưa hiểu rõ, sao hiện tại Vi Vi đột nhiên lại mang thai?!
Hoàng Thiên Tứ không nghĩ đến mình
sẽ nhất thời kích động nói ra, nhưng mà anh biết giấu diếm là không thể giấu diếm được. Huống chi cũng nên để cho anh ta
biết, không thể để cho Vi Vi một mình thừa nhận thống khổ, lúc
này mới lên tiếng: “Anh buông ra trước.”
Uông Hạo Thiên lập tức buông lỏng tay, nói: “Vì sao cô ấy lại bỏ đi? Cô ấy đi đâu?”
“Tôi cũng không biết cô ấy đi đâu, tôi
tìm cô ấy suốt hai ngày rồi. Bệnh viện chẩn đoán sai bệnh của tôi, Vi Vi nghĩ rằng tôi sắp chết nên muốn chăm sóc cho tôi, nhưng mà tôi không đồng ý, tôi không thể sắp chết còn làm liên lụy
đến cô ấy. Thế nhưng thật không ngờ cô ấy lại đột nhiên ngất
xỉu, bác sĩ nói cô ấy mang thai.” Hoàng Thiên Tứ nhìn anh còn
nói thêm: “Anh cũng biết mẹ cô ấy hận nhất chính là kẻ thứ
ba, cho nên nếu bà biết đứa bé mà Vi Vi đang mang là con của anh
thì nhất định sẽ ép cô ấy phá bỏ đứa bé. Vi Vi không muốn phá bỏ đứa bé này cho nên lừa mẹ cô ấy, nói đứa bé này là của
tôi. Bởi vì một câu nói này mà hai bên cha mẹ chuẩn bị hôn lễ
cho chúng tôi, nhưng Vi Vi không muốn mang theo đứa con của anh gả
cho tôi, nói như vậy đối với tôi không công bằng. Đương nhiên tôi
cũng không muốn nuôi con của anh, nhưng nếu cô ấy không lấy chồng lại không có cách nào giải thích với mẹ của cô ấy. Không còn cách nào khác, cuối cùng cô ấy lựa chọn bỏ đi, anh nói thử
xem chuyện này có phải là do anh làm hại không?” Hoàng Thiên Tứ không thể ôn hòa nhã nhặn với anh được.
“Cô ấy lại có thể vì chuyện này mà bỏ đi. Vì sao cô ấy không đến tìm tôi?” Uông Hạo Thiên quát,
không biết cô thừa nhận bao nhiêu khổ sở, nghĩ đến chuyện cô
một mình mang theo đứa bé rời đi, trái tim đau đớn lại càng thêm lo lắng.
“Tìm anh? Tìm anh có thể giải quyết
cái gì? Anh có thể lấy cô ấy sao? Anh có thể cho cô ấy cùng
đứa bé một danh phận sao? Uông Hạo Thiên, tôi biết Vi Vi nhất
định không muốn cho anh biết, nhưng hôm nay tôi đã nói lộ ra, tôi
hi vọng anh có thể cho cô ấy một sự công bằng khi Vi Vi trở lại.
Nếu không, anh hãy chờ cô ấy mang theo đứa bé gả cho tôi đi.”
Hoàng Thiên Tứ hung tợn nói, đương nhiên cũng là chọc giận anh.
“Anh đừng mơ.” Uông Hạo Thiên cắn răng nói, anh sẽ cho Vi Vi và con một sự công bằng.
“Vậy tốt lắm, bây giờ nên làm gì
thì phải xem anh rồi. Tôi đi trước.” Hoàng Thiên Tứ nói xong
cũng không quay đầu lại, xoay người rời đi.
Uông Hạo Thiên lập tức dặn dò Sở Thiên Lỗi đứng đó: “Mau đi mua cho tôi một vé máy bay đi Mỹ, càng nhanh càng tốt, tôi phải trở về.”
“Được.” Sở Thiên Lỗi biết anh muốn
trở về xử lý chuyện của Daisy, chỉ có giải quyết được chuyện này anh mới có thể trả công bằng cho Thích Vi Vi.
Bà Thích một mình ngồi trong phòng,
nghĩ đến chuyện cô rời đi vẫn còn tức giận, không muốn đi tìm
cô. Nhưng mà ba ngày trôi qua bà đã từ tức giận chậm rãi biến
thành lo lắng. Cô sẽ đi đâu? Mặc dù biết năng lực tự lập của
cô rất mạnh nhưng mà cô còn chưa bao giờ rời khỏi nhà, huống
chi bây giờ còn có thai, ai chăm sóc cô? Sao cô lại ngốc như vậy, chẳng lẽ cô không biết đối với một người mẹ mà nói cái gì
cũng không quan trọng, quan trọng là con gái mình bình an sao?
Không được, bà phải đi tìm Vi Vi, vừa mới mở cửa lại nhìn thấy Hoàng Thiên Tứ cùng Đàm Tiếu Tiếu
đứng ở bên ngoài, lập tức hỏi: “Sao hai đứa lại đến đây? Có
phải có tin tức của Vi Vi không?”
“Dì, dì đừng vội, để con từ từ nói cho dì.” Đàm Tiếu Tiếu đi vào.
“Tiếu Tiếu, em cẩn thận một chút.” Hoàng Thiên Tứ đỡ lấy cô.
“Tiếu Tiếu, con nói cho dì biết, rốt cuộc Vi Vi ở đâu? Các con là bạn thân nhất của nó, nhất định
biết có phải không?” Bà Thích cầm lấy tay cô.
“Dì, con không biết. Lúc đi Vi Vi gọi
điện thoại cho con nói cô ấy muốn một mình yên lặng một thời
gian, không muốn bị làm phiền. Chỉ nói cho con biết để con đừng
lo lắng, nói xong liền cúp điện thoại, có điều con tin cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu, chúng ta đừng quá lo lắng.” Đàm Tiếu
Tiếu an ủi.
“Thế nhưng sao dì có thể không lo lắng cho được.” Bà Thích lấy tay lau nước mắt.
“Dì, trước kia đều là Vi Vi chăm sóc
dì, dì phải tin cô ấy có thể chăm sóc tốt cho mình.” Đàm Tiếu Tiếu đưa khăn giấy cho bà.
“Nhưng con bé đều để lại tất cả
tiền cho dì, nó sống như thế nào? Huống chi con bé còn mang thai
sao có thể làm việc được.” Bà Thích lo lắng nói, lúc này cái
gì mình cũng không cần biết, chỉ cần con bé bình an là tốt
rồi.
“Dì yên tâm đi, trên người Vi Vi có
tiền, lúc Uông Hạo Thiên cùng cô ấy chia tay có cho cô ấy một
khoản tiền. Dì không cần lo lắng, dù cô ấy không làm việc cũng có thể đủ sống vài năm.” Đàm Tiếu Tiếu nói.
Hoàng Thiên Tứ nhìn cô một cái, Uông
Hạo Thiên đưa cho Vi Vi tiền vì sao Vi Vi chưa từng nói qua, hay
là cô chỉ nói như vậy để khiến dì yên tâm.
“Nhưng dì vẫn không yên lòng. Vi Vi, con nhanh trở về đi, mẹ sẽ không ép con.” Bà Thích lại khóc.
“Dì, dì không cần lo lắng. Thật ra,
Vi Vi đi ra ngoài một chút đối với cô ấy cũng tốt, ngẫm lại
mấy năm nay cô ấy khổ cực như vậy, mỗi ngày đến trường lại còn chăm sóc dì, làm công kiếm tiền, cô ấy chịu đựng rất nhiều,
cũng rất mệt mỏi. Chúng ta coi như cô ấy ra ngoài giải sầu,
nghỉ phép, con cũng tin Vi Vi sẽ nhanh chóng trở về.” Hoàng Thiên
Tứ cũng an ủi bà.
“Con bé thật sự sẽ không có chuyện gì chứ?” Bà Thích nhìn bọn họ.
“Vâng.” Hoàng Thiên Tứ cùng Đàm Tiếu
Tiếu đồng thời gật đầu, tuy rằng trong lòng cũng không yên nhưng mà bọn họ tin Vi Vi chỉ là nhất thời nghĩ không thông.
An ủi bà Thích xong, chờ tâm tình của bà ổn định sau đó bọn họ mới cùng nhau rời đi.
“Tiếu Tiếu, Uông Hạo Thiên thật sự cho Vi Vi một khoản tiền sao?” Hoàng Thiên Tứ nhìn cô hỏi.
“Đúng vậy, có điều số tiền này là
để trị bệnh cho anh nên Vi Vi mới cầm, không nghĩ đến anh lại
không bệnh cho nên cô ấy liền cầm số tiền kia bỏ đi.” Đàm Tiếu
Tiếu gật đầu nói, tuy nhiên Uông Hạo Thiên cũng không oan uổng,
dù sao đó cũng là con của anh ta.
“Nếu thật sự như vậy thì ít nhất có thể yên tâm cô ấy không cần vì tiền mà vất vả.” Tâm Hoàng
Thiên Tứ thoáng thả lỏng.
“Thật sự mọi người không cần lo lắng.
Em tin tưởng Vi Vi sẽ sống rất tốt, có lẽ cô ấy muốn sinh đứa bé xong mới trở về, như vậy dì sẽ không thể làm gì được.” Đàm
Tiếu Tiếu có thể đoán ra ý nghĩ của cô.
“Anh cũng nghĩ như vậy, hi vọng cô ấy có thể thật sự thả lỏng chính mình. Anh đưa em về.” Hoàng
Thiên Tứ thấy cô bất tiện nói.
“Không cần, em tự bắt xe về, anh đi
về đi.” Đàm Tiếu Tiếu nói, giơ tay vẫy một chiếc taxi, lên xe
vẫy tay với anh.
Tại Miỹ.
“Con trai, sao con lại về? Mũi của con bị sao vậy?” Bà Uông nhìn thấy anh, vẻ mặt kinh ngạc, nhìn
đến trên mũi anh xanh tím lại càng khó hiểu.
“Mẹ, con không sao. Daisy đâu? Con muốn
gặp cô ấy.” Uông Hạo Thiên trực tiếp nói, anh không có thời gian vô nghĩa, một phút cũng không muốn đợi, anh còn muốn trở lại
Thượng Hải tìm Vi Vi.
“Con bé cùng bạn học đi ra ngoài
chơi, nói ngày kia mới trở về. Con tìm nó có chuyện gì không?” Bà Uông đau lòng lấy tay sờ lên mũi của anh.
“Chuyện rất quan trọng.” Anh nói xong di đến bên điện thoại bàn liền gọi vào điện thoại của cô.
“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Giọng nói của Daisy từ bên trong truyền đến.
“Daisy, là anh. Anh đã trở về, em
cũng lập tức quay về đi, anh có chuyện muốn nói với em.” Giọng
điệu của Uông Hạo Thiên trầm trọng lo lắng.
Hạo Thiên? Cô lặng đi một chút, sao
đột nhiên anh lại trở về, lập tức nói: “Được rồi, vậy anh chờ em. Em sẽ lập tức trở về, em cũng đang muốn nói chuyện với
anh, vốn định đợi sau lần này sẽ trở về nhưng bây giờ không cần nữa, chắc khoảng buổi tối em sẽ đến nhà.”
“Anh ở nhà chờ em. Vậy em nhanh chóng trở về.” Uông Hạo Thiên nói xong để điện thoại xuống, lần này mặc kệ cô muốn như thế nào anh nhất định phải ly hôn, cho Vi Vi một danh phận thật sự.