Hoàng Thiên Tứ cầm báo cáo xét
nghiệm trong tay, nước mắt đong đầy. Anh thật sự không bị làm
sao, thật sự không bị làm sao, anh không biết giờ phút này nên
cảm tạ ai. Tuy rằng đã sớm biết được kết quả này nhưng thật
sự khi thấy được anh vẫn kích động không thôi.
“Anh Hoàng, chúc mừng anh! Đồng thời
cũng bày tỏ sự xin lỗi sâu sắc, hi vọng anh có thể thông cảm
cho sơ suất trong công tác của chúng tôi, tạo thành sự thương
tổn cho anh.” Lúc này là viện trưởng tự mình nhận lỗi với
anh.
“Tôi có thể hiểu được, tôi còn đang
suy nghĩ có nên cảm tạ mọi người cho tôi một kinh nghiệm khó
quên như vậy không.” Hoàng Thiên Tứ vui đùa nói, còn sống so với cái gì cũng tốt.
“Anh Hoàng nói như vậy chúng tôi thật sự rất vui mừng. Đây là hai vạn đồng, là một chút tiền bồi
thường của bệnh viện chúng tôi, hi vọng anh nhận lấy.” Viện
trưởng đem hai vạn đồng đặt ở trên tay anh.
Hoàng Thiên Tứ lại cười, đem tiền đưa về. “Không cần, không có gì quan trọng hơn so với mạng sống.
Tôi còn có thể khỏe mạnh còn sống tôi cũng đã rất cảm kích.
Số tiền này mọi người có lẽ nên đưa cho anh Hoàng đang cần đến kia đi, cũng coi như là tâm ý của tôi.”
“Anh Hoàng thật là khiến cho tôi rất
bất ngờ. Được rồi, tiền tôi sẽ cầm lại, tuy nhiên sau này nếu
anh Hoàng cần có thể tùy thời tới tìm tôi. Tôi đương nhiên hi
vọng anh cả đời cũng không phải vào bệnh viện.” Viện trưởng
nở nụ cười. Đây thật là một người thanh niên tốt, nếu như là
người khác chỉ sợ mượn cơ hội này ra sức vơ vét tài sản của
bệnh viện, một khoản tiền anh lại có thể một xu cũng không
lấy.
“Cám ơn viện trưởng, tôi sẽ làm vậy.
Vậy tôi đi trước, hẹn gặp lại.” Hoàng Thiên Tứ cùng ông bắt tay tạm biệt, có thể quen biết thêm một người bạn coi như là thu
hoạch ngoài dự kiến của anh.
Thời điểm Thích Vi Vi bắt xe trở về
thì nhận được điện thoại của Uông Hạo Thiên, anh nói muốn gặp
cô, địa điểm hẹn ở quán cà phê. Cô đã đồng ý bởi vì cô biết
sau này một thời gian rất dài sẽ không thể gặp anh, lúc đó
bụng mình đã lớn anh nhất định sẽ nghi ngờ.
“Xin chào anh, chị, xin hỏi hai người uống gì?” Phục vụ đi đến hỏi.
“Hai ly cà phê.” Uông Hạo Thiên nói.
“Không, cho tôi một ly sữa.” Thích Vi Vi lập tức nói, cô không thể uống cà phê.
“Vâng, xin chờ một chút.” Phục vụ đáp.
Uông Hạo Thiên nhìn cô: “Sao không uống cà phê?” Anh nhớ rõ cô thích uống cà phê.
“Không có gì, chỉ là hôm nay không
muốn uống, muốn uống một chút sữa.” Cô tùy tiện nói, không
giải thích rõ ràng như vậy ngược lại sẽ khiến anh đem lòng
nghi ngờ.
Phục vụ nhanh chóng cầm cà phê cùng sữa đưa đến trước mặt bọn họ.
“Vi Vi, em gầy đi.” Uông Hạo Thiên nhìn thấy mặt cô tiều tụy có chút đau lòng,anh không biết mình
quyết định buông tay có chính xác không.
“Không sao, khoảng thời gian này quá
mệt mỏi, sau này sẽ tốt hơn.” Thích Vi Vi nói, nếu anh biết
mình mang thai đứa con của anh sẽ như thế nào, cô không dám
tưởng tượng.
“Anh ta thế nào rồi? Đã đi bệnh viện khác kiểm tra chưa? Kết quả thế nào?” Uông Hạo Thiên hỏi, quan
tâm anh ta cũng chẳng khác nào quan tâm cô.
“Chưa, anh ấy không chịu đi. Em biết
anh ấy vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện mình bị bệnh, từ
trong lòng có chút bài xích nên em cũng không ép anh ấy, muốn
đợi mấy ngày nữa khuyên nhủ anh ấy.” Thích Vi Vi cũng có chút
tự trách, mấy ngày nay mình cũng quên không quan tâm đến anh.
“Vậy hai người …” Uông Hạo Thiên nhìn cô, không muốn nói ra hai chữ kia.
“Hôn lễ phải không?” Cô vừa nhìn đã hiểu ngay cười nói: “Bây giờ đang chuẩn bị, có lẽ không lâu lắm.”
“Nhất định phải như vậy sao? Nhất
định phải dùng phương thức này sao?” Uông Hạo Thiên vẫn muốn cố gắng vãn hồi lại quyết định của cô.
“Chúng ta không phải đã nói xong rồi
sao. Bây giờ cha mẹ hai bên cũng biết, bọn em đã không có khả
năng đổi ý.” Thích Vi Vi nhìn anh, đột nhiên còn nói thêm: “Hạo
Thiên, em nghĩ sau này chúng ta vẫn là không nên gặp mặt nữa, em không muốn Thiên Tứ hiểu lầm. Bây giờ em chỉ muốn chăm sóc anh
ấy thật tốt.”
“Anh biết rồi, anh sẽ không làm phiền em nữa.” Uông Hạo Thiên cười khổ một tiếng, vẻ mặt cô đơn.
Thích Vi Vi cũng rất đau lòng, cô không phải không muốn gặp anh chỉ là không thể gặp anh.
Hoàng Thiên Tứ cầm tờ kết quả xét
nghiệm trong tay, nằm trên giường khó xử. Hiện tại anh nên làm
cái gì bây giờ, anh rất muốn sống với Vi Vi cả đời nhưng mà
anh còn không đủ đại nhân đại lượng như vậy, chấp nhận một đứa
trẻ không phải là con của mình. Thế nhưng anh không chấp nhận
đứa bé này cũng chẳng khác nào buông tay Vi Vi. Hơn nữa cô ấy
là vì bất đắc dĩ mới nói là con của mình, nếu như mình không đồng ý thì cô ấy phải làm sao đây.
Anh thật sự phiền muộn, vô số lần
anh hỏi chính mình anh yêu Vi Vi không, mỗi lần đáp án đều là
có. Có lúc anh lại hỏi tại sao mình yêu Vi Vi lại không thể
chấp nhận con của cô ấy, đáp án của anh chỉ có một, bởi vì
kia không phải là con của anh cùng Vi Vi. Anh không có cách nào
yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy khó xử,
nhưng mà nghĩ đến Vi Vi biết mình bị bệnh liền nhất định muốn gả cho mình, chăm sóc mình, anh không thể vào lúc này không quan tâm cô. Hiện tại chỉ có một biện pháp chính là giả vờ diễn
trò kết hôn, chờ cô sinh đứa bé xong lại làm rõ mọi chuyện.
Anh cũng tin tưởng Vi Vi không thật sự muốn gả cho mình.
Cửa vừa mở ra, Thích Vi Vi đã nói: “Thiên Tứ, em muốn nói chuyện với anh.”
Anh cũng đồng thời nói: “Vi Vi, anh muốn nói chuyện với em.”
Hai người nhìn nhau đều nở nụ cười: “Thiên Tứ, anh nói trước đi.”
“Được rồi, vậy anh cho em biết một tin tức, em không cần quá kinh ngạc.” Hoàng Thiên Tứ ra vẻ thần bí nói.
“Vâng.” Cô gật đầu, bây giờ còn có tin tức gì có thể khiến cô kinh ngạc.
Lúc này Hoàng Thiên Tứ mới hít sâu
một hơi: “Vi Vi, em hãy nghe cho kỹ, anh không có bệnh. Anh không
bị ung thư gan giai đoạn cuối.”
“Cái gì?” Thích Vi Vi quả thực không
dám tin vào hai mắt của mình, kích động vươn tay cầm lấy tay
anh: “Nói lại lần nữa, anh nói lại lần nữa xem.”
“Vi Vi, anh không bị bệnh, anh bệnh gì cũng không có.” Hoàng Thiên Tứ mỉm cười nhìn cô, lặp lại một lần nữa.
“Thật vậy sao? Tại sao có thể như
vậy? Rốt cuộc sao lại thế này?” Thích Vi Vi vì cực kỳ vui mừng mà khóc. Chuyện này thật quá mức tưởng tượng, quả thật khó
có thể tưởng tượng chuyện như vậy sẽ phát sinh ở bên cạnh
mình.
“Là do bệnh viện xử lí nhầm, có
một người nữa cũng tên là Hoàng Thiên Tứ cầm nhầm báo cáo,
anh ta bởi vì thân thể không khỏe nên quay lại bệnh viện kiểm
tra mới phát hiện. Em biết không, khi bác sĩ nói cho anh biết,
chính anh cũng không thể tin được. Đây quả thật là ông trời lại
cho anh một sinh mệnh mới.” Lúc này nhớ lại Hoàng Thiên Tứ vẫn
còn rất kích động.
“Cám ơn trời đất. Tuy rằng ông trời
làm ra một chuyện đùa lớn như vậy với chúng ta, nhưng em vẫn như cảm tạ ông trời cho anh được sống lại.” Hai tay Thích Vi Vi tạo thành hình chữ thập. Thiên Tứ không có việc gì là tốt rồi,
nhưng mà tâm tình thoáng cái bình tĩnh lại. Cô lập tức nghĩ
đến một vấn đề, hiện tại Thiên Tứ không có bệnh, anh sống rất tốt, vậy cô thì sao? Sao cô có thể gả cho anh để anh nhận một
đứa bé không phải là con mình.