Bà Thích thấy mấy ngày nay sắc mặt Vi
Vi luôn rất khó coi, hỏi cô cái gì cô đều nói không có chuyện gì. Mãi cho đến hôm nay xem báo mới hiểu được vì sao cô lại không
vui, thì ra là Uông Hạo Thiên phải kết hôn, cô chắc đã sớm
biết.
Không biết tin tức này là tốt hay
không tốt. Bà không hi vọng con gái mình cùng cậu ta có bất kỳ quan hệ gì, nhưng cũng không hi vọng con gái đau lòng.
Thích Vi Vi đến trường học, chợt nghe thấy các bạn học đang sôi nổi tranh luận.
“Mau, nhìn xem anh ấy sắp kết hôn, không ngờ nhanh như vậy đã kết hôn rồi.”
“Các bạn xem này, ảnh cưới thật đẹp, nam thật là đẹp trai, nữ cũng rất xinh đẹp.”
‘Kết hôn’, nghe được hai chữ này tim cô đau giống như bị kim đâm. Là anh sao?
“Vi Vi, cậu đã đến rồi. Cậu xem, Uông Hạo Thiên sắp kết hôn, cậu có đi tham dự hôn lễ không?” Một bạn học cầm trong tay tờ báo đi tới.
Ánh mắt Thích Vi Vi nhìn thấy trên
mặt báo bày ra cái ảnh cưới kia, Daisy hạnh phúc khoác lên
cánh tay anh, bọn họ trông thật là xứng đôi. Nụ cười trên mặt họ
làm lóa mắt cô, cô nhanh chóng trả lời: “Mình đang nghĩ không
biết cha mình có mang mình đi không.”
“Ồ, vậy à.” Bạn học cũng thấy đường đột, theo lý thì lúc này hẳn là dẫn người vợ thứ hai đi.
“Các bạn trò chuyện đi, mình đi vào
trước.” Cô nói xong đi nhanh vài bước, chạy đến một chỗ không
có ai, dựa vào thân cây nhắm mắt lại, lấy tay nắm thật chặt
quần áo trên ngực. Cô sắp hít thở không thông rồi, sắp không
thể thở được nữa rồi. Anh kết hôn, rốt cuộc anh vẫn phải kết
hôn, chỉ là không nghĩ đến lại nhanh như vậy.
Tay đột nhiên bị ai đó cầm lấy, cô
thoáng cái mở to mắt liền nhìn thấy Tiếu Tiếu đứng ở trước
mặt mình nhìn mình, nhẹ nhàng an ủi cô.
“Vi Vi, muốn khóc thì cứ khóc đi.
Khóc lên thì mọi chuyện đều qua.” Đàm Tiếu Tiếu nói, hiện tại phương pháp phát tiết tốt nhất chính là khóc thật lớn.
Cô lại chỉ lắc đầu, cắn chặt môi,
không để cho mình phát ra một thanh âm nào. Vào lúc này cô còn
cần thiết phải khóc sao?
Đã nhìn thấy cô sắp cắn nát môi
mình, Đàm Tiếu Tiếu đau lòng ôm lấy cô “Đừng ngốc như vậy, coi
như uất ức, coi như khổ sở, nhưng đừng bao giờ thương tổn bản thân,
không ai đáng giá để chúng ta phải làm như vậy.”
“Thế nhưng mình thật sự rất khổ sở, rất thống khổ. Tuy rằng chưa bao giờ nghĩ rằng anh ấy sẽ
thuộc về mình nhưng thật sự đến một ngày như thế này, lòng
đều tan nát …” Thích Vi Vi thống khổ, lấy tay túm lấy tóc của
mình.
“Mình hiểu mà, mình hiểu.” Đàm Tiếu Tiếu vội vàng cầm chặt tay cô. Có điều chuyện tình cảm mình
không thể giúp cô, cũng không có cách thay cô khổ sở.
Uông Hạo Thiên nhìn thấy bộ lễ phục
chú rể đặt ở trên giường, chẳng qua chỉ ngồi ở chỗ kia hút
thuốc lá. Đã vài ngày không gặp được cô rồi, muốn đi tìm cô
nhưng lại không bỏ ra được một chút thời gian nào, gọi điện
thoại cho cô, điện thoại di động của cô luôn tắt máy.
Xem ra tấm ảnh cưới trên báo lớn như
vậy cô nhất định nhìn thấy, có thể tưởng tượng ra bây giờ cô
thống khổ như thế nào, rất muốn đi tìm cô nhưng mà tìm được cô rồi thì nên nói cái gì, giải thích có vẻ như là dư thừa.
Bà Uông đi đến nhìn thấy dáng vẻ
khó xử của anh, lấy tay đặt ở trên vai anh, đau lòng nhìn con
của mình “Mẹ không biết nên nói với con cái gì, mẹ biết con ấm ức, nhưng mẹ không thể để cho con hủy hôn.”
“Mẹ, con không sao. Mẹ đừng lo lắng.” Uông Hạo Thiên nhìn mẹ nói, anh biết mình không thể đổi ý.
“Vậy là tốt rồi, nghỉ ngơi thật tốt đi. Ngày mai hôn lễ sẽ rất mệt đó.” Bà Uông nói, đương nhiên
bà nói mệt chính là tâm mệt.
“Vâng, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm một chút.” Anh gật đầu, anh có thể ngủ được sao.
Thích Vi Vi mở to mắt nhìn lên trần
nhà, hiện tại chắc khoảng mười hai giờ, lập tức sẽ đến ngày
mai, lập tức sẽ đến thời điểm anh kết hôn. Hiện tại anh đang
làm gì? Có lẽ mình thật sự quá ngây thơ rồi.
Kết hôn giả, thật sự có thể kết hôn giả sao? Chẳng lẽ lâu ngày không sinh tình sao?
“Mẹ, con đi đây.” Cô đeo ba lô, giọng nói có vẻ hữu khí vô lực.
“Vi Vi, đi cẩn thận.” Bà Thích đưa cô
đến cửa nói, bà nhìn ra cô rất khổ sở nhưng mà mình không có
cách nào an ủi cô, lại càng không muốn chạm đến chuyện này.
Cúi đầu nhìn mũi chân của mình, vừa đi ra khu nhà liền nhìn thấy một đôi giày da sáng bóng dừng ở trước mặt mình, chậm rãi ngẩng đầu liền nhìn thấy anh một
thân quần áo chỉnh tề, nhưng mặt có chút tiều tụy. Hôm nay
không phải ngày anh kết hôn sao? Tại sao anh lại đến đây? Nhìn
anh lại một câu cũng không nói nên lời, cảm giác trong lòng là
phức tạp như vậy.
“Vì sao không bật di động?” Anh nhìn cô chằm chằm, câu nói đầu tiên liền chất vấn.
“Không muốn bật.” Cô nói ba từ rất đơn giản, mở thì có thể thế nào.
“Em không biết là anh sẽ gọi điện thoại cho em sao?” Câu trả lời của cô khiến Uông Hạo Thiên có chút tức giận.
“Không biết, em nghĩ đến anh bận
nhiều việc nên không rảnh.” Cô rũ mắt xuống, không phải anh vội
vàng chuẩn bị hôn lễ sao, sao có thể có thời gian gọi điện
thoại cho mình.
“Em đang tức giận.” Uông Hạo Thiên thở dài “Anh cùng với Daisy kết hôn, chỉ có điều em …” Nói còn
chưa nói xong đã bị cô ngắt lời.
“Chúc mừng anh, chúc mừng anh kết
hôn. Chẳng qua em không có quà tặng, em nghĩ anh cũng không thiếu quà, nên tặng anh một câu đi. Hi vọng hai người hạnh phúc.” Cô
cố gắng hết sức khiến cho mình mỉm cười, sáng sớm chạy đến
là muốn tự nói với cô anh sắp kết hôn sao?
“Vi Vi, em đừng như vậy được không? Em
không biết em như vậy sẽ khiến anh đau lòng sao, sẽ khiến anh khổ sở sao?” Uông Hạo Thiên thống khổ cầm lấy bả vai của cô.
“Vậy anh muốn em phải làm sao? Chẳng
lẽ muốn để cho em ngăn cản hôn lễ của anh sao? Khiến anh không
thể kết hôn sao? Anh đã nghĩ qua cảm nhận của em chưa?” Thích Vi Vi rốt cuộc bạo phát, kích động né tránh tay của anh.
“Anh nói rồi, đó chỉ là kết hôn giả. Em phải tin anh.” Uông Hạo Thiên bắt lấy tay cô.
“Kết hôn giả? Ai tin anh kết hôn giả?
Ai sẽ đi xem các người có vào động phòng hay không?” Cô quát, cái
từ ‘giả’ kia không có bất cứ ý nghĩa gì cả.
“Xì.” Uông Hạo Thiên lại đột nhiên
cười phá lên, ôm cô vào trong ngực “Đồ ngốc, thì ra em đang lo
lắng vấn đề này. Có muốn bây giờ chúng ta đi vào động phòng
đem anh ép khô hay không? Như vậy em không cần lo lắng nữa.”
“Ai lo lắng anh?” Lúc này Thích Vi Vi mới phát giác ra lời của mình đặc mùi dấm chua.
“Được rồi, đừng náo loạn. Daisy là em gái của anh, cũng vì anh không yêu cô ấy nên càng sẽ không tùy
tiện chạm vào cô ấy, em hiểu chưa? Cho anh thời gian, anh sẽ xử
lý tốt tất cả.” Uông Hạo Thiên dịu dàng nói.
“Chuyện gì anh cũng đều nghĩ tốt, anh
còn muốn em nói cái gì? Anh còn đến làm gì?” Thích Vi Vi tủi
thân, nước mắt rốt cục rơi xuống.
“Anh đến là muốn nói cho em biết, em
phải tin anh. Sau này anh sẽ cho em một buổi hôn lễ còn xa hoa hơn nữa.” Uông Hạo Thiên hứa hẹn nói.
“Em tin. Được rồi, anh đi nhanh lên.”
Thích Vi Vi đẩy anh ra, cô làm sao có thể tin tưởng, chuyện sau
này thì sau này hãy nói đi. Ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
“Được rồi, anh đi trước đây.” Uông Hạo Thiên nhìn cô, muốn ở trên trán của cô hôn một cái. Cô lại
tránh đi “Đừng làm như vậy, người ta nhìn thấy đấy. Em sắp trễ
học rồi, em đi trước đây.” Cho dù mỗi ngày anh thề là kết hôn
giả nhưng mà lòng của cô lại dường như cho rằng hôn lễ kia là
thật.
Hôn lễ của tổng tài Uông thị náo động toàn thành, trên TV phát sóng cũng là hiện trường hôn lễ của
bọn họ, Thích Vi Vi muốn trốn cũng trốn không được.
Daisy mặc áo cưới rất đẹp, trên mặt
đều là hạnh phúc, anh cũng rất đẹp trai, đặc biệt anh tuấn,
tay nắm cùng một chỗ, được mọi người chúc phúc. Người chủ
trì nói chuyện giải trí nói áo cưới của cô là thiết kế riêng đặc biệt gửi về từ Paris, giá trị ba trăm vạn nhân dân tệ,
trang sức đeo giái trị hai ngàn vạn.
Nhìn thấy bọn họ cùng nhau chào hai
bên cha mẹ, ánh mắt của cô có chút mơ hồ, hôn lễ như vậy rốt
cuộc là thật hay giả, nói là giả ai sẽ tin.
Không muốn về nhà cũng không muốn đi
bất kỳ chỗ nào, cô đi đến công viên bên cạnh khu nhà ngồi ở
trên xích đu chậm rãi đong đưa.
Đột nhiên cảm giác có người từ phía sau nhẹ nhàng đẩy đẩy cho mình, nhìn lại thì ra là Thiên Tứ
“Sao anh lại đến đây?”
“Em chưa về nên dì rất lo lắng, gọi
điện thoại cho anh. Anh biết ngay là em ở chỗ này, trước đây lúc nào em cảm thấy khổ sở em sẽ đến chỗ này, bây giờ vẫn không
thay đổi.” Hoàng Thiên Tứ ngồi vào xích đu bên cạnh cô.
“Anh luôn hiểu em như vậy.” Thích Vi Vi khẽ rũ mắt xuống.
“Từ nhỏ đến lớn bên nhau sao anh có
thể không hiểu em. Vi Vi, nếu em thật sự yêu anh ta, như vậy vì
sao không đi tranh giành?” Hoàng Thiên Tứ nói, tuy rằng như vậy
chính mình sẽ đau lòng nhưng mà anh không hi vọng cô không vui.
“Em không thể tranh giành, bởi vì anh
ấy nhất định phải cưới cô ấy.” Cô nói, đột nhiên cô nói sang
chuyện khác, “Thiên Tứ, anh có từng hận em không? Hận em vì sao
lại phản bội anh.”
“Đã từng hận, nhưng mà bây giờ bình
tĩnh lại, biết tình cảm là không thể miễn cưỡng. Anh từng cố
gắng thuyết phục chính mình buông tha cho em, nhưng mà anh không
thể, cho nên anh biết khiến em quên anh ta là việc khó khăn biết
bao nhiêu. Tuy nhiên anh nguyện ý chờ, chờ em quên anh ta.” Hoàng
Thiên Tứ thâm tình nhìn cô, anh ta kết hôn, việc này khiến cho uy hiếp với mình đã muốn hạ thấp đến cực điểm.
“Thiên Tứ, không cần đối xử với em
như vậy, em không xứng đáng. Có đôi khi em còn hận chính mình,
anh tốt như vậy vì sao em vẫn còn yêu anh ấy.” Cô thật sự hận
bản thân muốn chết, nếu như không yêu anh ấy, mình bây giờ chắc
là rất vui vẻ.
“Đừng nói như vậy. Chuyện này không
thể trách em, nói như vậy chẳng lẽ anh cũng nên hận chính mình vì sao lại yêu em ư? Yêu là không sai, chỉ là yêu đúng người
rất khó.” Anh nhẹ nhàng nói, như vậy sẽ chỉ khiến mình càng
bị thương.
“Thiên Tứ, buông tha cho em đi. Em như
vậy không đáng để anh yêu. Anh hẳn là nên tìm một cô gái tốt,
anh đáng giá có được một tình yêu thuần khiết, một cô gái
trong sạch.” Thích Vi Vi thật tình nói, những lời này cô đã
muốn nói từ lâu, chỉ là mãi vẫn không có cơ hội.
“Nếu anh có thể buông tha cho em, anh
sớm đã buông tha. Vi Vi, anh không miễn cưỡng em, em cũng không
cần miễn cưỡng anh. Chúng ta còn rất nhiều thời gian, không
phải sao?” Hoàng Thiên Tứ nói, có lẽ sau này anh thật sự gặp
được một cô gái khác, nhưng tuyệt đối không phải là bây giờ.
“Vâng.” Cô gật đầu, ngay cả chính cô
còn không thể miễn cưỡng bản thân, làm sao có thể yêu cầu anh.
Có lẽ thời gian là liều thuốc tốt nhất, nói không chừng cuối
cùng cô có thể gả cho anh.