Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Chương 124: Anh phải kết hôn




Tâm tình Thích Vi Vi rất tốt, nằm ở trên giường không cách nào ngủ được, nhìn mẹ giống như đã ngủ say, lặng lẽ rời giường đi đến phòng vệ sinh lấy điện thoại di động ra. Không biết lúc này anh đã ngủ hay chưa, mặc kệ cô cứ gọi cho anh.

Uông Hạo Thiên cầm di động, nhìn thấy số của cô, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười tươi “Muộn như vậy còn chưa ngủ, có phải nhớ anh không?”

Gương mặt cô mang nét tươi cười, lần đầu tiên không phản bác anh mà hỏi ngược lại: “Vậy anh có nhớ em không?”

Giọng điệu cô làm nũng khiến cho anh ngây ra một lúc, hài hước nói: “Anh không nhớ em, anh mơ đến em.”

“Miệng lưỡi trơn tru, anh là như vậy lừa con gái sao? Hiện tại bên người có phải có một cô không?” Giọng điệu Thích Vi Vi có chút ê ẩm, nghĩ đến có khả năng này trong lòng liền không thoải mái.

“Sao vậy? Em ghen tị sao? Nếu không em qua đây xem, anh vô cùng nguyện ý. Đến đây nhé, anh đi đón em.” Trong lòng Uông Hạo Thiên có chút ngứa ngáy, rất muốn ôm cô ngủ.

“Đừng nói đùa. Em gọi điện cho anh là vì cám ơn anh.” Thích Vi Vi thật sự sợ anh sẽ đi qua, vội vàng nói.

“Cám ơn anh? Cám ơn anh cái gì?” Uông Hạo Thiên sửng sốt, trong lòng vui vẻ hỏi: “Mẹ em đồng ý đúng không?” Anh thật không nghĩ đến mẹ của cô sẽ hiểu chuyện như vậy.

“Đúng vậy, mẹ em đồng ý để cho em tốt nghiệp sau đó nói sau. Anh rốt cuộc đã nói gì với mẹ em?” Thích Vi Vi tò mò hỏi, không nghĩ đến anh lại có thể nói làm mẹ thay đổi.

“Muốn biết sao? Có điều phải anh giữ bí mật, trừ phi bây giờ em lại đây anh sẽ nói cho em biết.” Uông Hạo Thiên nói điều kiện.

“Thích nói em còn không muốn nghe đâu. Được rồi, em cúp máy đây, chúc ngủ ngon.” Cô nói xong cúp điện thoại di động, nhẹ tay nhẹ chân trở lại giường, mang theo tươi cười nhắm mắt lại.

Uông Hạo Thiên để điện thoại di động xuống. Hôm nay chuyến đi này cũng không tệ, hiện tại việc cần nhất là giải quyết chuyện của Daisy, thế nhưng chuyện này rất đau đầu, con bé kia dường như nhất định phải lấy anh.

Ring ring ring, di động lại vang lên, anh nhìn cũng không nhìn liền nhấc máy cười nói: “Vừa cúp máy đã lại nhớ anh rồi sao?”

“Con trai, là mẹ. Lần này là mẹ nhớ con.” Giọng bà Uông từ bên trong truyền đến.

“Mẹ, sao mẹ lại gọi điện cho con vào lúc này?” Anh không nghĩ đến lại là mẹ.

“Sao? Không thể được sao? Con có thể chờ điện thoại của người khác chẳng lẽ không thể nghe điện thoại của mẹ sao?” Bà giả vờ tức giận nói.

“Đương nhiên không phải, con chỉ là rất bất ngờ. Mỹ nữ, hôn một cái nào.” Anh hôn chụt một cái qua di động.

“Thôi đi, đừng trêu mẹ, con nói chuyện nghiêm chỉnh đi. Mẹ gọi điện là muốn nói cho con bệnh của chú Mạch Lâm đã được bác sĩ cho phép có thể xuất viện. Ông ấy muốn quay về Thượng Hải tham dự hôn lễ của con và Daisy. Con trai, con đã chuẩn bị xong hết chưa?” Giọng điệu bà Uông rất thật, bà cũng rất lo lắng bởi vì bà biết con trai không muốn cưới Daisy.

“Cái gì? Chú Mạch Lâm muốn trở về tham dự hôn lễ?” Uông Hạo Thiên chấn động, chuyện này có chút đột ngột, huống chi anh hoàn toàn không có ý định kết hôn với Daisy.

“Đúng vậy, con trai. Mẹ mặc kệ con muốn làm gì, lúc ở Mỹ con đã đồng ý với mẹ rồi. Mẹ muốn nhìn thấy Daisy vui vẻ, cũng muốn làm cho chú Mạch Lâm của con yên tâm, cho nên bất kể như thế nào con phải làm cho tốt, cho dù là phải diễn trò, biết không? Đại khái ba ngày sau chúng ta sẽ đến Thượng Hải.” Bà Uông dặn dò.

“Con biết rồi, con sẽ làm tốt. Chỉ là không phải nói cần hai tháng hay sao, tại sao một tháng đã tới đây?” Quá đột ngột như vậy anh căn bản sẽ không ứng phó kịp.

“Có lẽ là vì tâm tình tốt, chú Mạch Lâm yêu cầu bác sĩ cũng đồng ý. Con trai, mẹ biết con khó xử, chỉ là mẹ cũng không có cách nào khác.” Giọng điệu bà Uông đều là bất đắc dĩ.

“Mẹ, mẹ không cần phải nói con cũng biết như vậy. Con sẽ làm tốt tất cả mọi chuyện. Tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Uông Hạo Thiên thống khổ nhắm mắt lại, chú Mạch Lâm đến đây mục đích rất rõ ràng là để tham dự hôn lễ của anh và Daisy. Thật ra sau khi từ Mỹ trở về anh không phải không nghĩ đến vạn nhất chú Mạch Lâm đến đây thì làm sao bây giờ. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một biện pháp là kết hôn giả, trừ bỏ kết hôn giả cũng không còn cách nào khác. Thế nhưng mặc kệ hôn lễ là thật hay giả cũng đều phải cử hành, nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ anh cũng không muốn làm như vậy.

Trong văn phòng.

“Hạo Thiên, lại có chuyện gì khiến cho cậu ưu sầu như vậy? Là Daisy sao?” Sở Thiên Lỗi hỏi.

Uông Hạo Thiên dụi tắt điếu thuốc cầm trong tay, lúc này mới phân phó: “Thiên Lỗi, cậu giúp tôi chuẩn bị hôn lễ. Mọi chuyện cụ thể cậu toàn quyền phụ trách.”

“Hôn lễ? Ai muốn kết hôn? Cậu sao?” Sở Thiên Lỗi kinh ngạc nhìn anh.

“Đây là tính toán xấu nhất, cũng là chuyện có khả năng sẽ xảy ra nhất.” Uông Hạo Thiên trầm trọng gật đầu.

“Tôi biết rồi. Tôi sẽ làm tốt.” Sở Thiên Lỗi lấy tay vỗ vai anh “Thật xin lỗi, tôi không thể giúp được gì cho cậu.”

“Chuyện đó không phải lỗi do cậu.” Uông Hạo Thiên lắc đầu, hiện tại việc anh cần phải làm nhất chính là giải thích rõ với cô.

Thích Vi Vi thở hổn hển chạy đến nơi anh hẹn. Anh nói có chuyện quan trọng, nếu cô không đến sẽ đi tìm cô cho nên tan học cô liền chạy đến. Sau khi ngồi xuống, cô nói: “Em chỉ có nửa giờ, trước sáu giờ nhất định phải về nhà. Có chuyện gì anh nói nhanh đi.” Cô lại không hề chú ý đến sắc mặt không tốt của anh.

“Anh phải kết hôn.” Anh đột nhiên mở miệng.

“Cái gì?” Tay đang cầm ly uống nước của Thích Vi Vi run lên, nước toàn bộ đổ vào người cô, nhưng mà cô lại chẳng quan tâm, chỉ trừng to mắt nhìn anh.

“Chú Mạch Lâm từ Mỹ về Thượng Hải, ông ấy muốn tham dự hôn lễ của anh và Daisy. Anh không có lý do cự tuyệt nên nhất định phải cùng Daisy cử hành hôn lễ.” Anh nhìn cô, mở miệng giải thích, anh hi vọng cô sẽ hiểu.

“Vậy chúc mừng anh.” Thích Vi Vi muốn khiến cho mình cười nhưng mà nước mắt lại không chịu nghe lời rơi xuống, chẳng lẽ anh gọi mình đến chính là muốn tự mình nói cho cô chuyện này sao.

“Em chúc mừng anh cái gì? Em biết rõ anh không thích Daisy, hôn lễ này chỉ là làm cho chú Mạch Lâm xem, anh đến nói cho em biết chính là không muốn khiến cho em hiểu lầm. Em sẽ hiểu, có phải không?” Uông Hạo Thiên cầm chặt tay cô.

“Em hiểu.” Cô khẽ gật đầu, cố gắng khiến cho mình cười, thế nhưng nước mắt lại giống như sợi trân châu bị đứt, từng giọt lăn xuống. Cô có thể hiểu được anh thân bất do kỷ, thế nhưng cô không đủ sức khống chế trái tim bị thương tổn của chính mình.

“Tin tưởng anh, tất cả mọi chuyện đều sẽ qua.” Uông Hạo Thiên dịu dàng thay cô lau nước mắt, anh có thể hiểu được lòng của cô.

“Hai người …khi nào thì cử hành hôn lễ?” Cô nghẹn ngào hỏi, trái tim đau giống như bị kim đâm.

“Không biết, phải chờ bọn họ đến mới nói được.” Uông Hạo Thiên lắc đầu.

“Em phải đi, thời gian sắp không kịp rồi. Hẹn gặp lại.” Cô rời đi giống như trốn chạy, trong đầu chỉ có một ý niệm, anh phải kết hôn, anh phải kết hôn với Daisy.