“Vi Vi, thật vậy sao? Cậu thật sự cùng anh Thiên Tứ đính hôn? Cậu nghĩ vậy là tốt nhất sao? Cậu thích anh ấy sao?” Đàm Tiếu Tiếu giật mình, có phải là nhanh quá hay không.
“Mình không biết, hiện tại cũng không phải do mình, nếu không phải do anh ta
xuất hiện thì mình sẽ vui vẻ mà cùng anh Thiên Tứ đính hôn, cho nên hẳn
là do mình thích anh ấy.” Thích Vi Vi nói.
“Ai, mình cũng không biết an ủi cậu như thế nào. Chuyện này có chút phức
tạp, Uông Hạo Thiên sẽ không thể cho cậu có cuộc sống yên ổn đâu, mà
Hoàng Thiên Tứ thì cậu lại không thể cự tuyệt.” Đàm Tiếu Tiếu thở dài, quả thật cô ấy so với mình đáng thương hơn, yêu mà không thể yêu, so với mình còn thống khổ hơn nhiều.
“Quên đi, không nói việc này nữa, sẽ chỉ làm mình phiền não hơn thôi.” Thích Vi Vi xua tay, đi ra khỏi vườn trường.
Lại đột nhiên thấy Lý Tường đứng ở đó, lấy tay khều khều cô, nhẹ giọng nhắc nhở: “Anh ta đến đây kìa.”
“Ai?” Đàm Tiếu Tiếu không có chú ý, nhưng nhìn thấy anh ta, sắc mặt liền trầm xuống.
“Tiếu Tiếu, Vi Vi!” Lý Tường thấy các cô đang đi tới, liền chào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đàm Tiếu Tiếu.
Đàm Tiếu Tiếu nhớ lại quá khứ, trợn mắt nhìn anh ta, anh ta làm thương tổn cô như thế mà còn có mặt mũi đến gặp ư.
“Lý Tường, anh tới tìm Tiếu Tiếu sao?” Thích Vi Vi tuy nói rằng không cảm thông cho anh ta, nhưng chuyện tình cảm anh ta coi như là thân bất do kỷ.
“Ừ.” Lý Tường gật đầu.
“Vậy anh ở lại với Tiếu Tiếu, tôi đi trước.” Cô lấy tay khều khều Đàm Tiếu Tiếu, như muốn rời đi trước.
Đàm Tiếu Tiếu muốn biết nguyên nhân anh ta đến, lập tức hỏi: “Anh nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Tiếu Tiếu, anh muốn cùng em nói chuyện.” Lý Tường nói: “Có một số việc phải bình tĩnh phân tích từ từ mới có thể hiểu được”
“Nói chuyện? Nói chuyện gì? Nói anh yêu cô ấy đến mức nào? Nói là tôi với cô ta có ít nhiều nét tương đồng sao?” Đàm Tiếu Tiếu có chút kích động, vốn tưởng rằng chính mình không thèm
để ý tới anh ta, nhưng mà, nhìn thấy anh ta, trong lòng vẫn rất đau, căn bản không thể chịu đựng được mình là thế thân của kẻ khác.
“Tiếu Tiếu, cậu đừng như vậy, trước hết cứ nghe anh ta nói đã.” Vi Vi thấu hiểu nỗi đau của cô.
“Tiếu Tiếu, xin lỗi, chuyện tình với Phương Thải đã kết thúc, hôm nay anh tới là muốn xin em cho anh thêm một cơ hội.” Lần gần nhất Lý Tường thấy cô, bản thân đã hiểu được mình cùng Phương
Thải đã là quá khứ, Tiếu Tiếu và Phương Thải là hai người khác nhau.
“Cho anh một cơ hội, chẳng lẽ tôi còn phải cho anh thêm một cơ hội nữa để
anh làm tổn thương tôi sao? Lý Tường, tôi là thật lòng yêu anh, nhưng
chính vì yêu anh cho nên tôi càng không thể chịu đựng được việc làm thế
thân cho người khác. Nếu anh đối với tôi còn có chút cảm tình, có chút
hối lỗi như vậy phiền anh đừng đến tìm tôi nữa, để cho vết thương trong
lòng tôi phai nhạt dần, được không?” Đàm Tiếu Tiếu nói, thanh âm cuối cùng biến thành tê tái, cô không muốn làm người thay thế.
“Tiếu Tiếu, cậu bình tĩnh một chút, không nên kích động như vậy.” Vi Vi đỡ lấy cô, nhìn anh nói: “Lý Tường, anh nghe không hiểu sao? Nếu anh không thể quên Phương Thải vậy
thì đừng tới tìm Tiếu Tiếu. Anh như vậy chỉ làm thương tổn Tiếu Tiếu.
Nếu anh yêu Tiếu Tiếu như vậy cũng phải cho cô ấy thời gian, dù sao anh
cũng đã làm cô ấy tổn thương quá nặng.”
“Vi
Vi, mình không thể nào so với tình cảm sáu năm sâu nặng của họ, mình tự
hiểu lấy, không cần cùng anh ta dài dòng. Chúng ta đi thôi.” Trong mắt Đàm Tiếu Tiếu chứa nước mắt, kéo cô bỏ chạy.
Lý Tường thấy cô kích động như vậy, vẻ mặt trầm trọng bất đắc dĩ xoay người rời đi.
“Tiếu Tiếu, đừng đau khổ, cậu hẳn là nên nghe anh ấy nói một chút.” Vi Vi ngồi bên cạnh, thay cô lau nước mắt.
“Dù
giải thích thế nào đi nữa, mình cũng không muốn nghe. Mình không thể
chấp nhận người mình yêu trong lòng yêu người đàn bà khác, cho nên dứt
khoát chấm dứt thì hơn.” Đàm Tiếu Tiếu nói, thà đau một lần còn hơn đau mãi mãi.
Thích Vi Vi ôm lấy cô: “Chúng ta có tính là đồng bệnh tương liên không nhỉ? Mà thôi, không cần thương tâm, đi thôi.” Vi Vi nói xong kéo cô đi.
“Đi đâu?” Tiếu Tiếu lau nướt mắt hỏi
“Quán bar. Chúng ta cứ chơi xả láng đi.”
“Được, vừa đúng lúc mình không biết đi đâu, đi điên cuồng, uống rượu quên hết thảy mọi việc.”
~~~ o0o ~~~
“Ha ha ha ha rất kích thích nha.” Hai người lắc lắc, nhảy nhót trong quán bar, mặt vừa nhìn đã biết uống rất nhiều rượu.
“Lý Tường, anh là tên khốn.” Đàm Tiếu Tiếu vừa ngồi trên mặt đất vừa cười vừa lớn tiếng mắng.
“Tiếu Tiếu, cậu thật không phải thục nữ.” Ngón tay Thích Vi Vi ở trước mắt trở nên loạng choạng.
“Thục nữ??? Đàn ông đều là đồ đê tiện, bọn họ đều thích phá hư đàn bà, về sau mình phải làm một người đàn bà hư hỏng, đùa bỡn đàn ông…” Đàm Tiếu Tiếu loạng choạng từ mặt đất đứng lên.
“Chúng ta đều phải làm một người đàn bà hư hỏng.” Thích Vi Vi đỡ lấy cô cùng nhau kề vai sát cánh đi về phía trước.
“Vi
Vi, cậu nói Phương Thải kia có cái gì tốt? Bỏ anh ta đi lấy chồng mà anh ta còn không quên được, bà đây so với cô ta là kém chỗ nào chứ? Người
ta đều nói, đàn ông có mới nới cũ chưa từng nghe luyến cũ bao giờ nha.”
“Không, cậu so với cô ta tốt hơn, ít nhất là tuổi trẻ, tuổi trẻ chính là tiền vốn.”
“Đúng, tuổi trẻ chính là tiền vốn, bà đây là tiền vốn.”
Một tiếng chuông dễ nghe vang lên.
“Vi Vi, là của cậu đó.” Đàm Tiếu Tiếu nói xong ngồi xuống một bên.
“Em đang làm cái gì vậy?” Uông Hạo Thiên nghe ra thanh âm cô có chút khác thường.
“Là anh hả, uống rượu, hôm nay em uống rượu… Uống rượu thật là vui, anh muốn uống không, đến đây uống với em.” Nhận ra giọng nói của anh, cô nở nụ cười.
“Uống rượu? Em uống ở đâu?” Uông Hạo Thiên nhíu mày, sao cô lại chạy đi uống rượu.
“Đương nhiên là quán bar nha.” Cô cười.
“Vô nghĩa, anh không biết là quán bar sao, anh đang hỏi em là quán bar nào?” Anh tức giận quát.
“Để em xem xem …” Thích Vi Vi nhìn chung quanh, lúc này mới nói: “Hành Sơn Lộ.”
“Được, em ở đó chờ, không được chạy lung tung, anh lập tức tới ngay.” Uông Hạo Thiên buông điện thoại, lái xe tới.
“Được.” Cô tắt máy, chạy đến bên cạnh Tiếu Tiếu đã nằm trên ghế: “Chúng ta về nhà thôi.”
“Không muốn.” Đàm Tiếu Tiếu một tay đánh tay cô: “Mình muốn ngủ.”
“Ngủ … Ngủ…” Mí mắt Thích Vi Vi cũng dán vào nhau, trực tiếp nằm trên người Tiếu Tiếu.
Uông Hạo
Thiên lái xe chậm rãi đi theo Hành Sơn Lộ nhưng không có thấy bóng dáng
các cô. Rồi đến một đoạn, thấy bên đường cái có hai người tựa hồ rất
giống cô, chạy nhanh đến, dừng xe đi vào. Thật là cô, còn có bạn tốt kia đã say đến mức bất tỉnh nhân sự.
Cư nhiên dám chạy đi uống rượu, còn uống đến say như vậy, vạn nhất xảy ra chuyện gì
thì làm sao bây giờ, xem anh như thế nào trừng phạt em, giận thì giận,
Uông Hạo Thiên vẫn đau lòng ôm cô vào trong ngực đưa lên xe, sau đó đem
Tiếu Tiếu bế lên.
Hai người không có tỉnh lại, hỗn loạn nói: “Đừng đụng vào tôi, tránh ra…”
Uông Hạo
Thiên lái xe về lại căn nhà mua cho cô, trước tiên đưa Đàm Tiếu Tiếu vào khách phòng, rồi ôm chặt cô vào phòng, dùng khăn mặt lau mặt cho cô,
sau đó giúp cô cởi bỏ quần áo.
“Anh làm gì, không cho chạm vào tôi.” Cô không mở mắt, tay lại giữ chặt lấy quần áo của mình.
Uông Hạo
Thiên nhịn không được nở nụ cười, uống rượu say đến như vậy còn cảnh
giác như thế, tốt lắm, anh lấy tay nhẹ nhàng vỗ vỗ Vi Vi: “Cởi quần áo ngủ sẽ thoải mái hơn”
Là ai? Giọng nói sao lại quen thuộc. Cô cố gắng mở mắt, trước mặt là khuôn mặt anh tuấn làm cho chính mình mê luyến: “Hạo Thiên, sao lại là anh? Xem ra là mình nhớ anh muốn điên rồi nên xuất hiện ảo giác như thế…” Nói xong, cô lại nhắm mắt lại.
Anh nghe
được lời xưng hô thân thiết, liền sửng sốt, tươi cười, hóa ra người phụ
nữ này trong lòng thích mình, nhưng không có biểu hiện ra ngoài.
Nhịn không được cúi đầu hôn một cái: “Xem biểu hiện của em tốt lắm, hôm nay sẽ không trừng phạt em.”
“Chán ghét…” Cô lại mở to mắt, thấy anh, đột nhiên cười ra tiếng: “Hôm nay thật sự uống rượu nhiều tới mức nhìn đâu cũng là anh.” Nói xong cô lấy tay ôm cổ anh: “ Thiên, em thích anh.”
“Ngu ngốc, anh cũng thích em.” Uông Hạo Thiên buồn cười ôm lấy cô, hóa ra cô uống rượu lại tốt như vậy.
“Em có thể hôn anh không?” Cô lấy tay không ngừng vuốt ve khuôn mặt kia, luôn tự khắc chế mình không biểu hiện là mình yêu anh.
“Đương nhiên.” Anh gật đầu, cô chủ động, anh cầu còn không được.
“Em đây hôn nha.” Mắt say mông lung, chậm rãi tới gần anh, nhẹ nhàng hút lấy môi anh, đầu lưỡi vói vào trong miệng anh, lại sợ hãi trốn về.
Uông Hạo
Thiên bị cô vô tình đùa giỡn không chịu được, mình hôn cô nhiều như vậy
mà cô không học được, rõ ràng biến bị động thành chủ động mà.
Ánh mắt Thích Vi Vi say lờ đờ, tay không ngừng vuốt ve thân hình cường tráng của anh, dục vọng tuỳ tâm sở dục phóng thích.
Tình cảm
mãnh liệt qua đi là một trận thở dốc, Uông Hạo Thiên ôm cô vào ngực, lấy tay vuốt tóc cô, hóa ra, cô uống rượu mới có thể bộc lộ bản chất của
mình.
~~ o0o ~~~
Ring ring ring… tiếng chuông di động? Nghĩ tới đây, anh xoay người lấy điện thoại, suy nghĩ một chút rồi bắt máy: “A lô.”
Nghe ra giọng của anh, Hoàng Thiên Tứ yên lặng nửa ngày mới tức giận hỏi: “Sao lại là anh? Vi Vi đâu?”
“Cô ấy quá mệt mỏi ngủ say rồi, anh có chuyện gì sao? Nếu không có gì tôi tắt máy.” Uông Hạo Thiên cố ý nói cho hắn biết, cô là của mình, anh nên thông minh mà lựa chọn buông tay.
Nghe được tiếng điện thoại bị ngắt, Hoàng Thiên Tứ thật sự phẫn nộ.
“Đau đầu quá.” Thích Vi Vi sau một giấc mộng dài liền lười biếng mở mắt, trong mơ cô
thấy mình cùng anh ngọt ngào … Cô mở to mắt, anh cư nhiên nằm bên người
cô.
“A…” Cô nhịn không được kêu to lên: “Sao anh lại ở chỗ này, chẳng lẽ tối hôm qua…. mộng kia là thật ư?”
“Sáng sớm em làm loạn gì?” Uông Hạo Thiên vươn tay, đem cô giam vào trong ngực mình.
“Vi Vi, có chuyện gì thế?” Đàm Tiếu Tiếu vừa tỉnh lại, nghe tiếng la, liền vọt vào, nhìn thấy hai
người trần trụi ôm nhau, sững người, xấu hổ không biết làm thế nào cho
phải …
“Đàm tiểu thư, cô muốn nhìn chúng tôi thân thiết hay sao?” Uông Hạo Thiên buồn cười hỏi.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, các người tiếp tục đi.” Cô nhanh như chớp chạy ra.
Thích Vi Vi hỏi: “Em … em sao lại ở chỗ này?” Ngày hôm qua không phải cô cùng Tiếu Tiếu uống rượu sao ?
“Em
đang hỏi anh sao? Tối hôm qua không biết là ai uống đến bất tỉnh nhân sự ngủ ở trên đường, là anh có lòng tốt thu giữ nữa. Có điều hảo tâm thì
có hảo báo nha.” Nghĩ đến tối hôm qua cô nhiệt tình như lửa, anh liền nhịn không được nở nụ cười.
“Hảo báo cái gì?” Cô nhìn anh.
“Tối hôm qua có một người phụ nữ chủ động quyến rũ anh, em nói xem, có tính là hảo báo không?” Uông Hạo Thiên nhìn cô.
“Quyến rũ anh??? Là em sao??” Cô lấy tay kinh ngạc chỉ vào mình, tại sao cô không có một chút ấn
tượng nào cả, không đúng, trong mộng của mình, cô hình như là có làm vậy … chẳng lẽ …
Mặt cô đỏ lên, mất mặt … mất mặt quá …
“Sớm biết rằng em uống say sẽ nhiệt tình như thế, mỗi ngày anh đều cho em uống rượu.” Uông Hạo Thiên nhìn thấy cô thẹn thùng liền nói.
“Chuyện này … em bị muộn rồi.” Cô rời giường, chạy nhanh về phòng vệ sinh thay quần áo.
“Đều đã là vợ chồng, thẹn thùng cái gì.” Phía sau là tiếng cười sang sảng của anh.
Trên đường đến trường học Thích Vi Vi thấy Đàm Tiếu Tiếu không ngừng cười, nhịn không nổi nói: “Này, không cần như vậy được không? … Chuyện tối hôm qua, một chút ấn tượng mình đều không nhớ gì hết.”
“Cũng không phải lần đầu tiên, có gì mà thẹn thùng, làm như mình không biết ấy.” Đàm Tiếu Tiếu cười nói.
“Cậu nói gì? Nói lại mình xem nào?” Thích Vi Vi làm bộ bẻ tay.
“Không nói, không nói …” Tiếu Tiếu né tránh.
Từ xa thấy bọn họ, Hoàng Thiên Tứ liền đi tới.
“Anh Thiên Tứ, sao anh lại ở đây? Chờ em à?” Thích Vi Vi nhìn anh, sửng sốt.
“Đêm qua anh đi tìm em, không thấy em về nhà, sợ em có chuyện gì, nên đến xem.” Sắc mặt anh bình tĩnh, không có một tia cảm xúc.
“Ngày hôm qua em đi về nhà của Tiếu Tiếu.” Cô nói dối, cô không muốn anh nghĩ nhiều.
“Đúng nha, ngày hôm qua ba mẹ em không có ở nhà, nên kêu cậu ấy đến.” Đàm Tiếu Tiếu vội vàng che lấp.
“Em ở nhà Tiếu Tiếu, vậy thật kì quái, anh gọi điện cho em, thì anh ta là người bắt máy…” Ánh mắt Hoàng Thiên Tứ âm trầm sắc bén nhìn chằm chằm cô, bỏ lửng câu nói.