Thượng Hải, bên trong khách sạn.
“Daisy tiểu thư, hôm nay đi chơi vui vẻ chứ?” Sở Thiên Lỗi nhìn cô hỏi.
“Không tồi.” Daisy cười khẽ một cái: “Sở tiên sinh, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”
“Đương nhiên có thể, tuy nhiên, Daisy tiểu thư, tôi nói rồi gọi tôi
Thiên Lỗi là được.” Anh mỉm cười.
“Được rồi, anh cũng không cần gọi tôi là Daisy tiểu thư. Anh là bạn
tốt của Hạo Thiên vậy tôi cũng gọi anh là anh Thiên Lỗi, được
chứ?” Cô nói.
“Tôi đây có phải với cao rồi không?” Sở Thiên Lỗi cười nói: “Đúng rồi, vừa rồi cô muốn hỏi chuyện gì?”
“Xin thứ cho tôi mạo muội, tôi muốn hỏi anh, anh có bạn gái chưa?
Anh sẽ không để ý chứ, nếu để ý anh có thể không trả lời.” Daisy nói.
“Thì ra là chuyện này, đương nhiên là không để ý. Với lại tôi cũng không có bạn gái.” Anh không chút để ý trả lời.
“Oh, ra là vậy. Thiên Lỗi, anh lớn tuổi như vậy rồi vì sao lại không có bạn gái?” Daisy nhún nhún vai có chút không hiểu.
“Đó là bởi vì đàn ông lớn tuổi hơn tôi còn nhiều lắm.” Anh cười ha ha.
“Thiên Lỗi, anh thật vui tính. Tôi nghĩ nhất định là yêu cầu của anh
quá cao cho nên đã dọa con gái nhà người ta chạy mất.” Daisy cũng cười.
“Có lẽ vậy. Tuy nhiên tôi lại càng tin tưởng là do duyên phận chưa đến.” Vấn đề này anh cũng không nói rõ được, đột nhiên nhìn cô hỏi: “Đúng rồi Daisy, sao đột nhiên cô lại hỏi tôi vấn đề này.”
Daisy nhìn anh hỏi ngược lại: “Thiên Lỗi, anh thật sự không nhìn ra sao?”
“Cái gì?” Anh khó hiểu nhìn cô, nhìn không ra cái gì?
“Ha ha…” Daisy cười khẽ một chút, uống một ngụm nước trước mặt, mới nói: “Hạo Thiên luôn luôn để cho anh đi cùng tôi, tôi nghĩ anh ấy muốn
khiến cho tôi và anh nảy sinh tình cảm như vậy anh ấy cũng không phải lấy tôi.” Bởi vì lớn lên ở nước ngoài cho nên cô nói chuyện rất tự nhiên, không có gì xấu hổ.
Sở Thiên Lỗi ngây ngẩn cả người, cô có ý gì, cái gì gọi là Hạo Thiên đang tác hợp bọn họ.
“Anh không biết sao?” Nụ cười trên mặt Daisy biến mất, nhìn anh nói: “Thật ra ngay từ đầu Hạo Thiên đã không muốn kết hôn với tôi, sau đó
lại đột nhiên thay đổi chủ ý, tuy rằng tôi không hiểu là vì sao nhưng mà tôi vẫn rất vui vẻ đến Trung Quốc với anh ấy. Nhưng
thật không ngờ anh ấy lại dùng biện pháp này muốn thoát khỏi
tôi, nhưng mà tôi sẽ không chịu thua.”
Nghe cô nói xong trên mặt Sở Thiên Lỗi đã mang theo lửa giận, không thể ngờ cậu ta lại tính kế mình như vậy, cô ấy chính là vị hôn thê của cậu ta. Nhưng mà mình không thể ở trước mặt Daisy nói như vậy,
nên vẫn cưỡng chế lửa giận thay anh giải thích nói: “Daisy, tôi nghĩ cô hiểu lầm. Cô là vị hôn thê của Hạo Thiên, đương
nhiên anh ấy phải rất xem trọng cô, mà tôi là bạn tốt nhất của anh ấy, cũng là người đáng tin cậy nhất, nên anh ấy mới giao cô cho tôi.”
“Có đúng là như thế không?” Daisy nghi hoặc nhìn anh, chẳng lẽ mình nghĩ lầm rồi sao.
“Đương nhiên, Daisy, cô lớn lên ở Mỹ nên không biết tình nghĩa của Trung Quốc, thói quen này không hề kỳ quái. Trung Quốc có câu nói
rất đúng ‘vợ của bạn không thể chạm vào’.” Sở Thiên Lỗi còn nói thêm.
“Thật sao? Vậy là tôi đã hiểu lầm Hạo Thiên.” Daisy có chút ngượng ngùng, trên mặt hiện vẻ áy náy.
“Daisy, đừng ngại, cái này cũng không trách cô được, cô chỉ là không biết mà thôi.” Sở Thiên Lỗi nói, thật ra anh càng thất vọng về mình. Daisy cũng
có thể hiểu rõ mọi chuyện, anh lại có thể một chút cũng không nghĩ
tới.
“Vâng, cám ơn anh, Thiên Lỗi.” Daisy nở nụ cười, là hiểu lầm vậy đương nhiên càng tốt.
Sở Thiên lỗi cố gắng nở một nụ cười nhưng lại đầy bụng tức giận.
Uông Hạo Thiên đang xem văn kiện trong tay, anh liền đi vào, ngay cả cửa cũng không gõ.
“Thiên Lỗi, cậu đã về, hôm nay đi chơi vui vẻ chứ?” Anh buông văn kiện, thuận miệng hỏi.
“Cậu hi vọng tôi vui hay là không vui?” Sở Thiên Lỗi nhìn anh chằm chằm.
“Tất nhiên là hi vọng hai người vui vẻ rồi. Sao vậy?” Lúc này Uông Hạo Thiên mới phát hiện sắc mặt anh khó coi, chẳng
lẽ là do Daisy. Chắc là không phải, Daisy dưới sự dạy dỗ của
mẹ, là người có tri thức hiểu lễ nghĩa.
“Cậu nói thử xem làm sao.” Sở Thiên Lỗi thở phì phì nhìn anh chằm chằm “Cậu dám tính kế tôi.”
“Tôi tính kế cậu cái gì?” Uông Hạo Thiên không sợ hãi, không hoảng hốt nhìn anh.
“Cậu nói cậu tính kế tôi cái gì? Cho dù cậu không thích Daisy cũng không cần dùng phương thức này để tính kế tôi.” Sở Thiên Lỗi tức giận trừng mắt nhìn anh.
“Ha ha, cậu chính là vì chuyện này mà tức giận à? Bây giờ mới kịp phản ứng có phải là quá chậm hiểu không?” Uông Hạo Thiên cười khẽ, lấy tay vỗ vỗ vai anh: “Được rồi, tôi thừa nhận, đây thật sự là dụng ý của tôi. Chẳng qua
tôi cũng là có lòng tốt, tuy rằng tôi không thích Daisy nhưng cô
ấy thật sự là một cô gái tốt, cũng là em gái của tôi, cậu
lại là bạn tốt nhất của tôi, cho nên giao cô ấy cho cậu, tôi
rất yên tâm. Tôi cũng thấy cô ấy rất thích hợp với cậu.”
“Thích hợp cái gì? Đây chỉ là suy nghĩ của cậu, sao cậu không nghĩ
đến suy nghĩ của tôi, cậu nói tôi không nên tức giận sao. Mặc
kệ dụng ý của cậu là gì, cậu có thể trực tiếp nói cho tôi
biết. Nếu không phải Daisy nói cho tôi biết, tôi cũng không thể
tin được cậu lại có thể mưu mô như vậy. Bất kể như thế nào,
bây giờ cô ấy là vị hôn thê của cậu.” Sở Thiên Lỗi
nói, tuy rằng rất tức giận, dĩ nhiên cũng không thể nói là anh sai. Dù sao anh tỏ thái độ rất rõ ràng, anh không yêu Daisy.
“Cậu cũng biết tôi là tình thế bất đắc dĩ, tôi chưa bao giờ coi cô
ấy như là vị hôn thê của tôi, tôi chỉ coi cô ấy là em gái. Thiên
Lỗi, xem như cậu giúp tôi một lần đi. Cùng cô ấy ở chung thử
xem, có lẽ cậu sẽ yêu cô ấy, cô ấy cũng sẽ yêu cậu. Như vậy đôi bên đều vẹn toàn, không phải rất tốt sao?” Uông Hạo Thiên nói.
“Tại sao lại là tôi?” Sở Thiên Lỗi nhìn anh, biết trong lòng anh quả thật cũng rất
khó xử. Thật ra nghĩ lại anh cũng không có ý xấu gì.
“Bởi vì tôi tin tưởng cậu, mà tôi lại nợ cô ấy, rất hy vọng cô ấy được hạnh phúc.” Thời điểm Uông Hạo Thiên nói những lời này ánh mắt cũng rất chân thành.
“Aiz …” Sở Thiên Lỗi than nhẹ một cái: “Hạo Thiên, cậu nghĩ phụ nữ quá đơn giản rồi. Cô ấy nói cô ấy sẽ không buông tha cho cậu.”
“Sự do người làm, nếu hai người thật sự không có duyên phận tôi cũng sẽ không cưỡng cầu.” Uông Hạo Thiên nói.
“Thật sự là không có biện pháp với cậu. Quên đi, nể cậu là ông chủ
của tôi, cũng nể chúng ta là bạn bè lâu năm nên tôi sẽ không
tính toán với cậu. Tôi sẽ cố gắng hết sức thử xem, nhưng mà
cậu đừng ôm hi vọng, lòng của phụ nữ sẽ không dễ dàng thay
đổi đâu.” Sở Thiên Lỗi cho anh một mũi phòng bị trước.
“Tuy nhiên cậu cũng đừng quên lòng của phụ nữ là thiện biến, dễ dàng nhất là thừa dịp trống rỗng mà vào.” Ở trong mắt anh không có chuyện gì là không thể.
“Nếu cậu hiểu biết phụ nữ như vậy sao còn làm không được.” Sở Thiên Lỗi liếc anh một cái.
“Đó là bởi vì tôi không thể thương tổn cô ấy, cậu cũng biết tôi nợ cô ấy một mạng.” Uông Hạo Thiên nói.
“Hiểu rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Sở Thiên Lỗi lấy tay vỗ vỗ anh, chỉ là làm như vậy sao anh
lại cảm thấy có điểm chột dạ, có điểm có lỗi với Daisy.