Đàm Tiếu
Tiếu vội vàng lấy điện thoại từ trong túi lấy ra, nhìn thoáng qua, sắc mặt lạnh xuống. Mặc dù mình đã xóa tên của anh ta
nhưng mà số điện thoại của anh ta lại vô cùng quen thuộc, ngay
lập tức tắt điện thoại, không muốn nghe điện thoại của anh ta.
Uông Hạo Thiên nhìn thấy bộ dáng của cô, chắc không phải là Vi Vi.
Nhưng Đàm
Tiếu Tiếu lại không cách nào an tâm, không còn chút cảm giác
mùi vị gì khi ăn thức ăn trong chén. Từ lần trước, sau khi rời
khỏi, anh ta cũng chưa từng gọi điện thoại cho mình. Vì sao bây
giờ lại gọi? Chẳng lẽ là có chuyện gì xảy ra?
Reng reng
reng… Chuông điện thoại di động lại vang lên. Nhìn một cái, vẫn
là số của anh ta, cô tâm phiền ý loạn lại tắt đi. Rất muốn
tắt nguồn điện thoại di động, nhưng mà cô sợ chẳng may mẹ gọi
thấy mình tắt máy sẽ làm bà lo lắng.
Uông Hạo
Thiên nhìn ra là chuyện riêng của cô, chỉ giữ im lặng ăn đồ ăn.
Xem ra chắc là cãi nhau với bạn trai, chuyện không liên quan đến
mình anh cũng không muốn xen vào việc của người khác.
Reng reng reng, chuông điện thoại di động lại vang lên. Đàm Tiếu Tiếu tức giận cầm lấy di động liền quát: “Anh làm gì thế?” Rõ ràng đã chia tay anh ta còn gọi điện làm cái gì.
“Tiếu Tiếu, em có khỏe không?” Trong điện thoại truyền ra thanh âm trầm thấp của anh.
“Tôi có khỏe không mắc mớ gì tới anh. Nếu như không có chuyện gì
khác, tôi xin anh đừng có gọi điện thoại cho tôi.” Đàm
Tiếu Tiếu nói xong, bụp một cái cúp di động. Không phải anh ta
đã lựa chọn Phương Thải sao, còn gọi điện thoại cho mình làm
gì.
Vốn dĩ tâm tình đã không tốt, vì điện thoại của anh ta mà trở nên càng thêm tồi tệ. Lập tức đứng dậy nói: “Bây giờ tôi phải về nhà, nếu anh nhất định muốn đi theo tôi thì
tùy anh. Nhưng mà tôi sẽ không nói cho anh biết Vi Vi ở đâu.” Nói xong liền chạy xuống dưới lầu.
Bảo vệ vẫn ngăn cô lại. Uông Hạo Thiên đi xuống ra hiệu bảo vệ để cho cô đi. Nhìn bộ dáng của cô chắc là sẽ không nói, tuy nhiên biết được Vi Vi bình an, anh cũng an tâm.
Vùng ngoại ô.
Thích Vi Vi ngồi ở một vườn hoa cải dầu nhìn thấy bên cạnh một mảnh
ruộng lúa mì xanh mượt, tâm tình cũng đã tốt lên nhiều. Nơi
này thật sự rất yên tĩnh, chờ mẹ hết bệnh cô nhất định mang
mẹ đến xem. Nếu được sống ở đây mà không có nhiều phiền muộn
như vậy thì chắc là rất hạnh phúc.
Gió nhẹ
thổi vào mặt thật thoải mái, nhắm mắt lại cảm nhận được ánh sáng ấm áp, thật sự rất hưởng thụ. Tâm tình buồn bực dần
dần bình tĩnh trở lại. Cô không biết phải cự tuyệt Uông Hạo
Thiên như thế nào, anh bá đạo như vậy, quyết định của mình đối với anh không có ý nghĩa. Đồng thời cô cũng không biết cự
tuyệt Thiên Tứ như thế nào, anh ấy yêu mình như vậy cô làm sao
nhẫn tâm tổn thương anh. Nếu không nghĩ ra biện pháp giải quyết, cô dứt khoát không suy nghĩ nữa, cô tin tưởng câu nói kia ‘xe
đến trước núi ắt có đường’.
Đẹp quá!
Một nơi thật yên tĩnh, nếu cô vẫn luôn sống ở chỗ này thì
thật tốt. Nhưng mà có rất nhiều chuyện sẽ không giống như mong
muốn. Tuy nhiên, nếu đã đi vậy thì buông xuống tất cả, thoải
mái chơi hết hai ngày.
**********
Ba ngày, cô mất tích đã ba ngày. Hoàng Thiên Tứ nơi nào cũng đều tìm mà
vẫn không tìm được cô. Rốt cuộc cô đi đâu, thống khổ lấy tay
chà xát mặt mình. Có phải cô hối hận không? Hối hận vì đã
đồng ý gả cho mình cho nên mới trốn đi. Vi Vi, vì sao em lại
đối xử với anh như vậy, chẳng lẽ anh yêu em còn chưa đủ sao, hay là chính em thật sự không hề yêu anh.
Ba ngày qua Uông Hạo Thiên cũng hết sức bình tĩnh, bởi vì anh phái người
đi theo Đàm Tiếu Tiếu, nhìn thấy cô tất cả đều như thường. Vậy đã nói lên Thích Vi Vi không có chuyện gì, anh chỉ muốn biết
một vấn đề, rốt cuộc cô đi đâu, bao giờ thì trở về.
Vì sao cô
lại phải chơi trò mất tích? Chẳng lẽ thật sự đúng như Đàm
Tiếu Tiếu nói, bị mình ép sao? Nhưng mà cho dù là ép cô, anh
cũng sẽ không buông tay.
****************
Daisy nằm
ở trên giường, mấy ngày nay cô luôn nghĩ mãi mà không rõ vì sao Hạo Thiên lại đột nhiên thay đổi chủ ý cưới mình. Nhưng mà
mình và anh về đến Thượng Hải anh cũng không thân thiết với
mình, ngược lại tìm đủ các loại lý do xa lánh mình. Cô không
phải kẻ ngốc, những việc làm của anh cô đều nhận ra, chẳng lẽ
cũng là bởi vì Thích Vi Vi, nhưng cô đã từng nói mình không để ý mà.
“Aiz …” thở dài thật sâu, rốt cuộc Hạo Thiên nghĩ thế nào. Không
thích mình tại sao lại muốn kết hôn với mình, chính mình cố
gắng muốn gần gũi anh nhưng anh không cho mình cơ hội. Thật đau
đầu, rốt cuộc anh muốn mình phải như thế nào đây. Lấy tay ôm
gối, đột nhiên tỉnh ngộ, nhất định là Hạo Thiên bị áp lực
của mẹ bức bách mới miễn cưỡng đồng ý, không phải là cam tâm
tình nguyện. Anh nhất định là cố ý lạnh nhạt với mình để cho mình biết khó mà lui.
Suy nghĩ
cẩn thận việc này trên mặt cô lộ ra một nụ cười, anh càng như
vậy cô lại càng thích anh. Trung Quốc có câu nói rất đúng “càng không chiếm được lại càng là tốt nhất”, hơn nữa cô lại thích những chuyện có tính khiêu chiến.
**************
Thả lỏng
bốn ngày, ngày mai là thứ Hai, cô không thể ở đây không quay về, thu dọn hành lý cẩn thận. Trước khi lên xe mở di động ra gọi
cho Đàm Tiếu Tiếu một cuộc điện thoại.
“Vi Vi, cuối cùng cậu cũng bật điện thoại.” Đàm Tiếu Tiếu kinh hô một tiếng.
“Sao vậy Tiếu Tiếu?” Cô hỏi, chẳng lẽ cô gọi điện thoại cho mình sao.
“Cậu không biết Hoàng Thiên Tứ sắp phát điên rồi. Tìm cậu khắp nơi, không ngừng gọi điện cho mình. Còn nữa, Uông Hạo Thiên anh ta
thật sự rất thông minh, lại có thể đoán được mình biết tung
tích của cậu, uy hiếp mình nói cho anh ta biết. Mình không
chịu, anh ta liền cho mình một trăm ngàn để mình nói ra tung
tích của cậu, mình cũng không nói. Mình đúng là bạn chí cốt
chứ. Tuy nhiên cậu mau quay về đi, nếu không về mình sẽ bị bọn
họ bức điên mất.” Đàm Tiếu Tiếu nói một mạch.
“Một trăm ngàn?” Thích Vi Vi cũng kinh hô: “Anh ta thật sự cho cậu một trăm ngàn sao?”
“Thật, cậu đừng nhắc lại nữa, cậu không biết lòng mình đau rất lâu
rồi, một trăm ngàn đó, cứ như vậy mất đi một cách uổng phí.” Hiện tại Đàm Tiếu Tiếu nhớ lại liền đau lòng, thật rất hối hận.
“Tiếu Tiếu, cậu thật tốt. Mình yêu cậu.” Thích Vi Vi lại nở nụ cười, có người bạn như vậy thật tốt.
“Yêu mình thì cho mình một trăm ngàn đi.” Đàm Tiếu Tiếu nói đùa: “Được rồi, không đùa nữa, tốt nhất cậu nên chuẩn bị tâm lý để quay về đối mặt với hai người bọn họ.”
“Mình biết, mình đã nghĩ kỹ, tùy thế nào thì thế ấy đi.” Thích Vi Vi nói, thật sự là không nghĩ đến mình trốn đi lại khiến cho bọn họ gây ra tình hình như vậy.
“Tùy bọn họ làm gì thì làm cậu không phải chết chắc rồi.” Đàm Tiếu Tiếu nói.
“Có ý gì?” Cô nhăn mặt.
“Vi
Vi, cậu không biết đâu, sau hôm cậu đi, bọn họ gọi điện thoại cho cậu không được thì cùng lúc đến cổng trường học chờ cậu. Cậu không biết Uông Hạo Thiên đến làm cho bao nhiêu người vây lại
xem. May mắn anh ta chỉ nói anh ta là thay bạn đến đón cậu, vì
sợ cậu trở về cũng sẽ trở thành nhân vật nổi tiếng trong
trường học. Mấy ngày nay đều có không ít bạn học lấy lòng mình, muốn thông qua mình làm quen với cậu, lại thông qua cậu muốn
tiếp cận với anh ta, mình sắp phiền đến chết.” Đàm Tiếu Tiếu không ngừng nói hết chuyện đã xảy ra mấy ngày nay.
“Thật sao? Vậy mình phải làm sao bây giờ? Hơn nữa làm sao quay lại trường học đây?” Thích Vi Vi hoảng sợ nói, nghĩ đến cảnh tượng khi quay về
trường học bị bạn học vây quanh cô liền không rét mà run. Đầu
bắt đầu đau, Uông Hạo Thiên chết tiệt, tại sao lại nói đi đón
cô, việc này cô khó lòng giãi bày.
“Mình cũng không biết, có điều Vi Vi, lúc này mình lại hiểu rõ một chuyện, hai người bọn họ đều rất yêu cậu. Cậu không biết thời điểm bọn họ tìm không thấy cậu đều rất sốt ruột. Mình cũng
có chút ghen tị với cậu.” Đàm Tiếu Tiếu trêu đùa nói, được người yêu chung quy vẫn hạnh phúc hơn so với yêu người.
“Mình có cái gì đáng ghen tị, mình tình nguyện bọn họ không yêu mình.” Thích Vi Vi khẽ cười khổ một chút.
“Cũng đúng, được một người đàn ông yêu là hạnh phúc, được hai người đàn ông yêu là thống khổ. Mình hơi đồng tình với cậu.” Cô biết mỗi người đều có nỗi khổ riêng, tình yêu đều là ngọt bùi cay đắng.
“Mình không đáng đồng tình, bởi vì trái tim của mình đều đang dao
động. Mình cũng không biết người trong lòng mình yêu là ai, nhưng mà mình biết Uông Hạo Thiên nhất định không thuộc về mình.” Giọng nói Thích Vi Vi cũng là vô tận đau xót, thế nhưng cô lại không thể thuyết phục được mình gả cho Thiên Tứ.
“Vi
Vi, cậu đừng như vậy. Mọi chuyện từ nay về sau ai cũng không đoán
trước được. Dù sao bây giờ chúng ta vẫn còn trẻ, biết đâu vẫn
còn người đàn ông tốt hơn đang đợi chúng ta đó.” Đàm Tiếu Tiếu an ủi cô, lạc quan nói.
“Được rồi, không nói đến mình nữa. Cậu thì sao? Gần đây cậu thế nào rồi? Anh ta có tìm cậu không?” Thích Vi Vi hỏi, chuyện của mình cũng rất bề bộn cho nên rất ít quan tâm đến cô.
“Tại sao anh ta có thể tìm mình chứ? Người phụ nữ mà trong lòng
anh ta yêu đã quay về, làm sao còn có thể đi tìm mình.” Đàm Tiếu Tiếu cũng rất đau khổ: “Tuy nhiên, mình đã nghĩ thông suốt, nếu anh ta không yêu mình, mình cần gì phải nghĩ đến anh ta.”
“Tiếu Tiếu, cậu tốt như vậy nhất định sẽ tìm được một người đàn ông thật lòng yêu cậu.” Thích Vi Vi nói, thật sự rất thương cô.
“Tất nhiên rồi.” Đàm Tiếu Tiếu cười lớn: “Cũng không nhìn xem mình là ai. Được rồi, không nói chuyện với cậu nữa, mình có khách rồi.”
“Được rồi, chờ mình trở về rồi nói. Còn nữa, không cần nói cho người khác biết mình đã trở về.” Thích Vi Vi đặc biệt dặn dò nói, cô thật sự không muốn đối mặt với bọn họ.
“Mình biết, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Vùng phụ
cận nhà Thích Vi Vi luôn luôn có một chiếc xe BMW màu đen đứng
ở cửa, một người đàn ông đeo kính râm luôn canh giữ ở chỗ này, bỗng nhiên nhìn thấy hình bóng của cô từ trên xe bus đi xuống
lập tức gọi điện thoại báo cáo.
“Uông tổng, Thích tiểu thư đã quay về.”
“Cái gì? Cô ấy đã quay về?” Khóe môi Uông Hạo Thiên lộ ra một nụ cười, cuối cùng cô đã quay
về. Anh đã khẩn cấp muốn gặp cô, cô đột nhiên rời đi, mình mới biết mình nghĩ đến cô nhiều thế nào, lập tức hạ lệnh: “Mang cô ấy đến vịnh Tâm Di.” Anh muốn cho cô một niềm vui bất ngờ.
“Vâng, thưa Uông tổng.” Người đàn ông đeo kính râm đáp.
Cô không hề
phát hiện tình huống xung quanh, liền đi vào trong khu nhà. Đột
nhiên cánh tay bị ai đó nắm lấy, hoảng sợ quay đầu nhìn lại,
lại càng kinh ngạc, hít vào một ngụm khí lạnh: “Tại sao lại là anh?” Cô nhận ra, anh ta chính là người mà lần trước Uông Hạo Thiên đã cử đi theo dõi mình.
“Thích tiểu thư, đã lâu không gặp. Cô đã nhận ra tôi vậy tôi cũng không cần nhiều lời. Xin mời!” Người đàn ông đeo kính râm thật cung kính làm một động tác mời, mời cô lên xe.
“Buông ra! Nói cho anh ta biết là tôi không đi.” Thích Vi Vi giận dữ nhìn anh.
“Thật xin lỗi, Thích tiểu thư. Đây là do Uông tổng phân phó nên tôi
phải hoàn thành. Nếu tiểu thư không chịu lên xe vậy tôi đành
phải mạo phạm.” Người đàn ông đeo kính râm nói.
“Chờ chút, tôi gọi điện thoại cho anh ta.” Thích Vi Vi lấy điện thoại di động ra, cô biết ngay vừa quay sẽ lại ở trong cảnh nước sôi lửa bỏng.
Uông Hạo Thiên nhìn thấy số điện thoại trên điện thoại di động là cô, dùng giọng nói cực kì ám muội nói: “Bảo bối, có phải nhớ anh không?”
“Bảo bối cái đầu anh, ai nhớ anh? Bây giờ tôi không muốn gặp anh, mau bảo anh ta thả tôi ra.” Thích Vi Vi hét lớn.
“Tức giận? Vậy nhanh chóng đến đây, anh cho em trút giận. Anh chờ em. Vậy nhé.” Uông Hạo Thiên cúp máy, cầm lấy áo khoác liền ra khỏi phòng làm việc. Anh cũng không tin cô không muốn gặp anh.
“Này …” Thích Vi Vi tức giận hướng về di động kêu, anh lại có thể cúp máy.
“Thích tiểu thư, thật xin lỗi.” Người đàn ông đeo kính râm không muốn chậm trễ thời gian, dứt khoát ôm cô vào trong xe.
Thích Vi Vi tức giận ngồi trên xe, cô biết có phản kháng cũng chẳng ăn thua gì.
Nhìn thấy xe dừng ở một nơi xa lạ, cô kỳ quái hỏi: “Đây là đâu?”
“Thật xin lỗi, Thích tiểu thư. Tôi cũng không biết, tôi chỉ dựa theo
sự phân phó của Uông tổng đưa cô tới đây. Mời!” Người đàn ông đeo kính râm nói, nói xong dẫn cô vào thang máy, đến tầng thứ 18 thì dừng lại.
Phòng 1801, cửa phòng đã mở ra, cô khó hiểu đi vào. Đây là nhà của anh
sao? Vừa đi đến cửa đã bị ai đó gắt gao ôm vào trong ngực.
Người đàn ông đeo kính râm thật thức thời đóng cửa lại, tự mình rời đi.
“Này, buông ra …” Cô còn chưa nói xong, môi của anh đã bá đạo hôn lên môi cô, siết
chặt cô, giam cầm trong ngực mình, giống như là một bảo vật mất đi vừa tìm lại được. Chiếc lưỡi linh hoạt luồn vào trong miệng cô, cùng cô dây dưa.
Vừa cắn
vừa mút lên đôi môi cánh hoa của cô, tay ở phía sau lưng của cô
bắt đầu vuốt ve. Cô không biết anh có bao nhiêu tưởng niệm hương
vị của cô.
Thích Vi Vi bị anh hôn có chút hít thở không thông, nhưng mà hiện tại cô
mới biết được cô thật sự rất tưởng niệm nụ hôn bá đạo của
anh, lồng ngực của anh. Chậm rãi hòa tan dưới sự tiến công mãnh liệt của anh.
Cảm giác
được thân thể cô xụi lơ vô lực dựa vào trong lòng mình, lúc
này Uông Hạo Thiên mới buông cô ra, ôm lấy cô đi đến trên giường.
“Không được.” Thích Vi Vi nói, sau đó từ trong ngực của anh nhảy xuống.
“Anh muốn.” Uông Hạo Thiên lại đem cô kéo vào trong lòng mình, ‘tiểu đệ đệ’ của anh cũng đã rục rịch.
“Nhưng mà em mệt quá, thật sự rất mệt.” Thật ra cô không muốn là bởi vì như thế này đối với Thiên Tứ
rất không công bằng, thế nhưng cô không thể nói ra được.
“Rất mệt?” Anh nhìn cô chằm chằm.
“Vâng, rất mệt.” Cô vội vàng gật đầu.
“Được rồi, lần này bỏ qua cho em.” Uông Hạo Thiên lấy tay điểm cái mũi nhỏ của cô một cái. Đúng
lúc mình có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô đây, trước tiên mình
chỉ có thể kiềm chế một chút.
“Đây là đâu? Nhà của anh sao?” Thích Vi Vi mở miệng trước, nói sang chuyện khác, nếu không anh nhất định sẽ tra hỏi mình.
“Đúng vậy.” Uông Hạo Thiên đem cô ôm vào trong ngực của mình: “Đây là nhà của chúng ta. Căn nhà này là anh mua cho em, có thích không?”
“Mua cho em?” Thích Vi Vi nhìn anh, sau đó lắc đầu: “Em không cần.” Cô không thể nhận được.
“Tại sao lại không cần?” Uông Hạo Thiên nhìn cô chằm chằm.
“Em có nhà mà, không cần phải mua nhà.” cô nói. Tuy rằng căn nhà kia rất tồi tàn nhưng mà vẫn là nhà cô.
“Không được, căn nhà kia rất tồi tàn, sao người có thể ở được. Anh
làm sao có thể để cho người phụ nữ của mình ở nơi như vậy
được.”
“Em không phải là người phụ nữ của anh.” Cô buột miệng nói ra liền nhìn thấy mặt anh lập tức trở nên tức giận, biết mình lại chọc giận anh.
“Em nhắc lại lần nữa. Em có phải là người phụ nữ của anh không?” Nếu cô dám nói, anh nhất định sẽ chứng minh cho cô thấy rốt cuộc cô là người phụ nữ của ai.
“Em …” Cô nhìn anh, hai chữ ‘không phải’ nghẹn ở trong miệng.
“Có phải không?” Uông Hạo Thiên lấy tay phác thảo người của cô, ánh mắt lộ ra sự uy hiếp.
“Đừng ép em, có phải hay không trong lòng anh rõ nhất.” Thích Vi Vi chán ghét anh luôn luôn dùng ánh mắt uy hiếp mình
như vậy, lập tức hất tay anh ra, anh đã biết rõ tình cảm của
mình.
“Vậy là em thừa nhận.” Khóe môi anh hiện lên một vòng cung đẹp mắt.
“Thừa nhận thì sao? Không thừa nhận thì lại thế nào? Phụ nữ của
anh nhiều như vậy, còn có một vị hôn thê, anh còn ở nơi đây quan tâm chuyện này làm gì?” Cô quát lên, cô vĩnh viễn đều không ngừng phủ nhận mình là người phụ nữ của anh.
Nghe được trong giọng nói của cô có nồng đậm ghen tị, trong mắt Uông Hạo Thiên mang theo ý cười cúi đầu nhìn cô: “Bảo bối, em đang ghen đúng không?”
“Ai là bảo bối của anh? Ai ghen tị?” Cô nghiêng đầu đi nhưng mà vành mắt vì sao lại chua xót như vậy.
Uông Hạo Thiên lấy tay nâng mặt của cô lên, cái trán đụng vào trán của cô, thật dịu dàng nhìn cô nói: “Cho anh thời gian, anh nhất định sẽ giải quyết tốt tất cả mọi
chuyện. Anh bảo đảm sau này chỉ có một mình em.”
Hốc mắt cô nóng lên, nước mắt rơi xuống: “Không nên hứa hẹn với em, em sợ chính mình không chịu nổi.”
“Sao em lại không chịu nổi? Em phải nhớ kỹ, người anh yêu là em.” Uông Hạo Thiên dịu dàng hôn lên nước mắt trên khóe mắt của cô.
Thích Vi Vi nhìn anh, thoáng cái lấy tay ôm anh, một câu ‘anh yêu em’ cũng
đủ làm toàn bộ kiên trì của cô mềm yếu.
Uông Hạo Thiên lại đẩy cô ra, thật nghiêm túc nhìn cô: “Hiện tại nên đến lượt anh hỏi em.”
“Hỏi em cái gì?” Cô sửng sốt.
“Nói cho anh biết, có phải em đồng ý gả cho Hoàng Thiên Tứ?” Anh chất vấn.
“Sao anh biết?” Chẳng lẽ Thiên Tứ nói cho anh biết sao.
“Nói vậy là thật. Vì sao em phải đồng ý anh ta? Anh sẽ không cho phép em gả cho anh ta.” Uông Hạo Thiên siết lấy cánh tay của cô.
“Trước tiên anh thả em ra, Thiên Tứ và em cũng giống như anh và Daisy.” Cô nhìn anh mới chậm rãi nói: “Anh ấy là hàng xóm của nhà bà ngoại em, cho nên từ nhỏ bọn em
đã quen nhau. Sau này mẹ bị bệnh, anh ấy vẫn luôn âm thầm lặng
lẽ chăm sóc em, quan tâm em. Tất cả tiền tự đi làm thêm đều cho
em, cái loại tình cảm hoạn nạn có nhau này hoàn toàn khác với
anh và Daisy. Anh ấy chính là chỗ dựa của em, anh hiểu không? Cho nên anh ấy cầu hôn em, em không thể từ chối anh ấy, bởi vì em
không thể thương tổn anh ấy.”
“Em không thể thương tổn anh ta, vậy em thà rằng thương tổn anh, thương tổn chính em sao?” Uông Hạo Thiên nhìn cô chằm chằm.
“Vậy còn anh? Anh không phải cũng như vậy sao?” Thích Vi Vi hỏi lại anh.
“Anh không giống vậy. Anh biết mình không yêu Daisy, anh đã cố gắng
tìm kiếm hạnh phúc cho cô ấy. Em thì sao? Em hiểu được mình
đối với anh ta là yêu hay là biết ơn sao?”
“Em …” Cô không biết. Trước kia cô vẫn cho rằng mình rất yêu Thiên Tứ nhưng mà bây giờ …..
Đã thấy cô khó xử như vậy, Uông Hạo Thiên mới biết trong lòng của cô nhất định rất khó chịu, không muốn tiếp tục ép cô nữa. Thật ra cô
biết đáp án, chỉ là không có dũng khí thừa nhận nó, nhẹ
nhàng ôm lấy cô: “Được rồi, chúng ta không cần nghĩ đến
chuyện không vui này nữa. Nói cho anh nghe, em đi chơi ở đâu vậy?
Có nhớ anh không?”
“Em mới không có nhớ anh đâu. Em phải đi.”