Bây giờ Tư Nhiên vẫn còn chưa về, Tư Y Cẩm không dám động đậy.
Nhưng nếu động đậy, tư thế này lại rất đáng ngại...
Ánh mắt Thẩm Tứ trầm xuống mấy phần, giọng anh cũng trở nên ấm hơn: “Y Cẩm...”
Tư Y Cẩm ngẩng đầu lên nhìn anh, hai người lần đầu tiên tiếp xúc gần nhau đến vậy, họ nhìn thẳng vào mắt nhau.
“Em có muốn nghe về chuyện quá khứ của anh không.” Thẩm Tứ hỏi nhỏ cô.
“Bây giờ?” Tư Y Cẩm hơi giật mình.
“Nơi này vốn rất hẻo lánh, cộng thêm góc chúng ta đang ở, vốn cũng chỉ có mấy người.
Giờ Tiểu Nhiên lại chạy ra ngoài rồi, chắc một lúc sẽ không quay về ngay được đâu, vì vậy rất khó có người qua đây.” Thẩm Tứ nói với giọng rất trầm: ‘có lẽ anh bị bong gân rồi, không đáng lo lắm đâu, nếu tự nhiên làm kinh động đến Tiểu Thất, khiến em ý bị động thai thì không tốt.”
Tư Y Cẩm nghe xong, cảm thấy cũng có lý.
Việc quan trọng nhất bây giờ là cái thai trong bụng Thẩm Thất.
Nhất định không thể để xảy ra bất kỳ sơ xuất nào.
Vì vậy, Tư Y Cẩm đã lặng lẽ đồng ý việc này.
Ánh mắt Thẩm Tứ lóe lên một chút tính toán, anh giả vờ rất lăn tăn nói: “Y Cẩm, thật sự anh không có ý liên lụy đến em đâu.”
Tư Y Cẩm lại thấy không nên nói gì nữa: “Anh không sao là được rồi.
Không phải anh muốn nói chuyện quá khứ cho em nghe sao?”
Có chuyện để nói, cũng còn hơn cứ ngại ngùng như vậy, úp người vào nhau rồi trợn tròn mắt nhìn nhau.
Tư Y Cẩm giờ không dám nhúc nhích nữa, cô cứ nhúc nhích là Thẩm Tứ lập tức lại kêu đau, cô không phải bác sỹ, nên không có cách điều trị cho Thẩm Tứ.
Đành cứ thế chờ Tư Nhiên quay về.
Nụ cười của Thẩm Tứ sâu thêm mấy phần, anh nói nhỏ: “Được, vậy anh sẽ kể cho em nghe chuyện hồi nhỏ của anh.”
Tư Y Cẩm gật đầu.
“Anh đứng thứ tư trong gia đình, theo thứ tự sắp xếp Thẩm gia nhà anh, vì vậy anh tên Thẩm Tứ.
Thẩm gia nhà anh có một hiện tượng rất kỳ lạ, đó chính là nam đinh rất vượng, con gái rất ít.
Từ đời ông nội anh đã như vậy rồi.
Anh nhớ bố từng nói, trước đây bố còn một bà cô, nhưng bà sống đến năm tuổi thì mất, từ đó trở đi đời của ông nội không sinh thêm được một đứa con gái nào nữa.”
Tư Y Cẩm gật đầu tỏ ra mình biết việc này, Thẩm gia thật sự là một đống đàn ông, con gái thì hiếm như bảo bối vậy.
“Đến đời bố anh, cũng chỉ có duy nhất cô Tử Dao một đứa con gái.
Vì vậy bà nội ông nội, bố anh và các chú các bác chiều cô như điên.
Vì vậy, trong tình hình tương đối khốc liệt của những năm đó, cô vẫn được ra nước ngoài du học, rồi trở thành nhà văn, họa sỹ được ưa chuộng.
Sau đó cô quen được chú, rời bỏ gia đình rời bỏ công việc theo chú đi xa ngàn dặm.
Lúc đó cả nhà đều phản đối, nhưng cô vì chạy theo tình yêu, không màng tất cả đã lựa chọn chống lại gia đình, cũng phải theo người đàn ông đó đi.”
“Rồi sau đó, chính là lúc chính sách kế hoạch sinh sản của nước ta bắt đầu, vì vậy đến đời bố anh chỉ được phép sinh một con.
Các thể hệ Thẩm gia nhà anh đều ủng hộ chính sách nhà nước, vì vậy bác cả chỉ sinh một mình anh cả, anh hai anh ba cũng đều là con một, rồi đến anh cũng là con một.
Nhưng cô lại khác, cô sinh được một trai một gái, cuối cùng cũng phá vỡ được thường quy nhà anh.”
“Từ lúc anh còn rất nhỏ, bà nội đã luôn mồm lẩm bẩm chú Năm nhất định phải sinh một cô con gái.
Lúc thím Năm mang bầu, bà nội đã chuẩn bị một đống đồ dùng của con gái, bà một lòng tâm tư muốn có đứa cháu gái.
Kết quả, Tiểu Ngũ ra đời, bà nội phải gọi là quá thất vọng!”
Tư Y Cẩm nghe đến đây không kìm nổi đã cười ồ lên.
Cô dường như có thể tưởng tượng ra biểu cảm lúc đó của Thẩm lão phu nhân.
“Tiểu Ngũ hết hy vọng rồi, bà nội lại gửi toàn bộ hy vọng lên người cô.
Nhưng đâu biết được, đứa con đầu lòng của cô cũng là con trai.” Nói đến đấy, Thẩm Tứ không kìm nổi, cười hà hà lên: “Bao nhiêu quà bà nội chuẩn bị cho cháu gái, đã cất kho bao nhiêu năm rồi, cuối cùng vẫn không tặng được.”
“Bây giờ thì sao, đã tặng được chưa?” Tư Y Cẩm bắt đầu thấy hứng thú.
“Tặng được rồi.
Chẳng phải có Tiểu Hà sao.” Thẩm Tứ trả lời: “Bảo bối của bà nội cất giấu mấy chục năm, đều cho Tiểu Hà hết rồi.”
Tư Y Cẩm lập tức mỉm cười.
“Lúc chị dâu cả sinh con, bà nội lại nóng lòng rồi, cứ thế mong ngóng có thêm đứa cháu gái nữa.
Kết quả, huyết mạch Thẩm gia nhà anh quá mạnh, lại là đứa con trai, với lại anh cả thương chị dâu, nói thế nào cũng không cho đẻ nữa.” Thẩm Tứ cười hổn hển: “Chị dâu cả vốn định sinh thêm đứa nữa, anh cả không đồng ý, anh chê cháu trai cả của anh, phá hoại thế giới hai người của vợ chồng họ”
Tư Y Cẩm cũng cười ra tiếng.
Thẩm gia đông người như vậy, nhưng luôn rất hoà thuận với nhau, chưa bao giờ xảy ra cãi vã, không thể không nhắc đến công lao trị gia hữu phương của Thẩm lão phu nhân.
“Thật ra, anh cũng rất thích trẻ con đấy.
Bất luận là con trai hay con gái, anh đều thích.” Đột nhiên Thẩm Tứ đổi chủ đề, rồi cứ thế nhìn Tư Y Cẩm: “Anh rất thích bé Tiểu Nhiên này.”
Nụ cười trên khuôn mặt Tư Y Cẩm tự nhiên cứng lại.
Thẩm Tứ ra vẻ giả vờ không nhìn thấy, anh tiếp tục nói: ‘anh là đối tượng đau đầu nhất của gia đình.
Vì bất luận là anh cả, anh hai, anh ba, hay Tiểu Ngũ, đều khá nghe lời.
Chỉ mỗi mình anh là không nghe lời, từ trước đến giờ đều không có ý ổn định.
Thật ra đâu phải anh không muốn ổn định chứ? Chỉ là anh chưa tìm được người thích hợp đó, bảo anh ổn định sao được?”
Trong tâm thức Tư Y Cẩm muốn trốn tránh, nhưng Thẩm Tứ không cho cô cơ hội trốn tránh, anh tiếp tục nói: “Em nói anh chỉ là chơi bời thôi, anh không dám phản bác, bởi vì anh sợ em tức.
Từ trước tới giờ anh đều làm theo ý mình, ngoài người nhà ra anh không bao giờ suy nghĩ đến cảm giác của người khác, nhưng anh lại rất coi trọng cảm giác của em.”
“Anh đừng nói nữa.” Tư Y Cẩm khốn khổ ngắt lời của Thẩm Tứ: “Em không muốn nghe.”
“Anh biết rồi, nhưng hãy để anh được thoải mái nói hết những lời này đi.” Thẩm Tứ tiếp tục nói: “Anh đã nói qua với bà nội rồi, anh nói với bà nội, anh đã thích một người rồi.
Bà nội hỏi anh người đó là ai.
Anh nói, người này có thể không phải là người phụ nữ tốt nhất trong mắt người đời, nhưng đối với Thẩm Tứ mà nói, cô ấy là người phụ nữ đẹp nhất tốt nhất trên thế gian này.
Bà nội nói với anh, chỉ cần anh thích là được.
Thẩm gia nhà anh, đã không cần đến hôn nhân chính trị nữa.
Giống như Tiểu Lục vậy, có thể theo đuổi tình yêu của mình, không cần để ý đến ánh mắt của người đời.”
Tư Y Cẩm cắn môi không nói một lời nào.
“Y Cẩm, em hãy nhìn vào mắt anh trả lời.
Em thật sự không có một chút cảm giác nào đối với anh sao?” Giọng của Thẩm Tứ rất thành khẩn: “Anh thích em, anh muốn suốt đời được bên em.
Thẩm gia nhà anh không dễ dàng đưa ra lời hứa, nhưng một khi đã hứa, sẽ là một đời một kiếp, giống như anh cả anh hai của anh vậy, thử hỏi, điều kiện của họ không tốt sao? Rất tốt, có đúng không? Những cô gái vây quanh họ nhiều đến nỗi đếm không xuể.
Nhưng mà, đàn ông Thẩm gia nhà anh chưa bao giờ có tin đồn trăng hoa, ai nấy đều nghiêm khắc tự giác, tu tâm giữ mình.”
“Chúng ta không thể dễ dàng nói lời yêu, đó là bởi vì, một khi đã nói lời yêu, sẽ là vĩnh hằng.” Thẩm Tứ tiếp tục nói: “Anh sẵn sàng đặt điều vĩnh hằng này lên lòng bàn tay em.
Em có nhận hay không, quyền lựa chọn là ở em.
Anh không miễn cưỡng em, cũng không làm em khó xử.
Anh chỉ cố gắng làm tốt bản thân, để em nhìn thấy một Thẩm Tứ đầy thành ý, vẫn còn một người sẵn sàng vì em vì con chịu trách nhiệm cả đời.
Tiểu Nhiên sẽ là con của chúng ta, anh sẽ cho con tất cả những thứ tốt nhất, con sẽ là con trai của anh.”