Phòng của Thẩm Tứ thực sự là ở bên cạnh.
Phòng hai người đối diện nhau với một góc 90 độ.
Đẩy cửa sổ ra, hai người đều có thể nhìn thấy phần lớn cảnh phòng của đối phương, cho nên thật sự xem như là hàng xóm trong hàng xóm.
Nơi đây là biệt viện, bố cục là như thế, thật sự không phải người ta cố ý sắp xếp.
Bởi vì phòng những người khác cũng như thế.
Huống hồ, họ lại đến đột ngột như thế, ở lại cũng đột ngột, vẫn là không cách nào mà cố tình sắp xếp cả.
Tư Y Cẩm gật đầu nói: “Ừm, ngủ ngon.
Nghỉ ngơi sớm.”
Thẩm Tứ cũng gật đầu theo, quay người về phòng của mình.
Giây phut Tư Y Cẩm đóng lại cửa phòng, liền dựa vào cửa, một tay cầm lấy áo khoác của Thẩm Tứ, tim đập mạnh rất lâu mới từ từ bình ổn lại.
Đúng thế, cô ấy thừa nhận, cô ấy đối với Thẩm Tứ không phải hoàn toàn không có cảm giác.
Người đàn ông ưu tú như vậy, ai mà không thích chứ?
Nhưng thích, không đồng nghĩa với có được.
Đặc biệt là tình hình hiện nay như mình, càng không có tư cách có được người đàn ông như thế.
Tư Y Cẩm thở nhẹ một hơi, kéo rèm cửa, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Tư Nhiên tối nay do chơi vui quá, cho nên ngủ chung với Thẩm Duệ, Tư Y Cẩm một mình nghỉ ngơi trong căn phòng này, ngược lại có thể ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng, chờ Tư Y Cẩm vừa nằm xuống, lại phát hiện hoàn toàn không chút buồn ngủ.
Lật qua trở lại, trong đầu không ngừng hiện lên tất cả những hình ảnh sánh vai cùng đi với Thẩm Tứ.
Vốn dĩ cứ cho rằng là đã quên những hình ảnh ký ức này rồi, nhưng giớ phút này đây lại rất rõ ràng mà tiến hành phát lại.
Tư Y Cẩm thực sự là không ngủ được, chỉ có thể ngồi dậy, bật lấy đèn, tính chơi điện thoại một chút rồi ngủ.
Vừa mới sờ điện thoại, một tin nhắn liền nhảy ra: “Anh không ngủ được, nói chuyện chút nhé?”
Người gửi tin là Thẩm Tứ.
Trái tim của Tư Y Cẩm, lần nữa đập nhanh mấy phần.
Cố gắng kiềm chế ngón tay phát run lên vì tim đập nhanh, Tư Y Cẩm nhanh chóng trả lời mấy chữ: “Được, anh vẫn chưa ngủ sao?”
“Không buồn ngủ.” Thẩm Tứ trả lời tin nhắn, rất nhanh lại thêm một tin: “Có thể là trong thành phố lâu quá, quen ngủ trễ, đột nhiên ngủ sớm như vậy, có chút không quen.
Em sao vẫn chưa ngủ?”
Ngón tay của Tư Y Cẩm đã dừng trên màn hình điện thoại rất lâu, mới từ từ mã gõ một dòng chữ: “Có lẽ là do trời mưa.”
Thẩm Tứ nhìn tin nhắn này, ánh mắt nhấp nháy, nhanh chóng gõ một dòng chữ: “Tại sao trời mưa lại không ngủ được?”
Khóe môi Tư Y Cẩm khẽ nhếch, chọn tin nhắn thoại, từ từ mà nói: “Tôi rất không thích trời mưa.
Bởi vì, nước mưa là thuộc về thi nhân thuộc về tiểu thư khuê các.
Đối với người thường như tôi mà nói, trời mưa đồng nghĩa với rắc rối.
Trời mưa sẽ đem đến nhiều sự bất tiện cho tôi, sẽ làm chậm trễ rất nhiều việc của tôi.”
Thẩm Tứ nghe xong đoạn thư thoại này, cũng chọn thư thoại mà gửi qua: “Quả nhiên là mỗi người có cách nhìn riêng và đạo lý của mình.
Cá nhân anh vẫn tốt, không thích mà cũng không ghét.
Đây là hiện tượng tự nhiên, không có gì đáng buồn đáng lưu luyến đáng nhớ nhung, cũng không có gì bất tiện.”
“Đúng thế, người với người là có sự khác nhau.” Tin của Tư Y Cẩm lần nữa được gửi sang: “Lúc nhỏ tôi muốn làm rất nhiều việc, trời mưa sẽ đem đến nhiều bất tiện.
Cho nên, tôi ghét trời mưa.
Cho đến bây giờ, tôi không cần vì bộn bề chuyện cuộc sống mà phải dầm trong mưa, nhưng tôi vẫn không thích trời mưa.”
“Anh hiểu.
Chỉ là, từ giờ trở đi, có người chấp nhận che mưa che gió cho em, em không cần phải căm ghét nữa.” Thẩm Tứ nói: “Chỉ cần em đồng ý.”
Nghe xong đoạn thư thoại này, trái tim của Tư Y Cẩm, lần nữa đạp mạnh.
Tư Y Cẩm đột nhiên không dám nói tiếp nữa.
Cô ấy không nên trả lời tin nhắn của Thẩm Tứ.
Không nên.
Càng không nên nói về chuyện quá khứ với anh ta, vốn dĩ cũng không tính để anh ta can thiệp vào trong cuộc sống cảu mình, cần gì để anh ta hiểu cuộc sống trước đây của mình chứ?
Tư Y Cẩm nhắm lấy mắt, qua rất lâu mới chậm rãi nói: “Không sớm nữa, ngủ sơm thôi.
Ngủ ngon.”
Thẩm Tứ chở cả ngày trời chờ được đoạn thư thoại này, anh ấy không kiêm được mà cười khổ.
Đây mới là Tư Y Cẩm.
Đến thời khắc quan trọng thì sẽ tránh né thì sẽ trốn tránh.
Muốn mở cửa trái tim cô ấy, thật sự rất khó.
Thẩm Tứ cũng không ép buộc quá, trả lời một câu ngủ ngon liền không nói nữa.
Tư Y Cẩm cầm lấy điện thoại thở phào, sau đó đem điện thoại để nơi xa, không chạm đến nữa.
Khi mà Thẩm Tứ và Tư Y Cẩm nhắn tin cho nhau, Thẩm Thất không kiềm được mà trò chuyện với Hạ Nhật Ninh: “Nhật Ninh, anh nói chúng ta có thể nhân cơ hội mừng sinh nhật cho bọn trẻ, mà tác hợp cho hai người họ không?”
Hạ Nhật Ninh ngắt lấy sống mũi của Thẩm Thất nói: “Em chính là không quên được chuyện này.”
“Em cũng sốt ruột mà.” Thẩm Thất cười hơ hơ trả lời nói.
“Chắc có sự tiến triển, nhưng không lớn lắm.” Hạ Nhật Ninh nói: “Nói cho cùng, Tư Y Cẩm đem trái tim đóng kín quá.
So với em ban đầu, còn chặt hơn nữa.
Năm đó anh để mở cửa trái tim em ra phải tốn biết bao tâm huyết và sức lực? Em có thể tưởng tượng được anh năm em phải cố gắng và bỏ ra bao nhiêu mới đủ.
Nhưng, cũng không phải không có lối tắt.”
Ánh mắt Thẩm Thất liền sáng: “Anh nói là Tiểu Nhiên?”
Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Tiểu Nhiên là đứa trẻ thông minh.
Nếu anh năm được sự giúp đỡ của Tiểu Nhiên, thế thì là trợ lực lớn đó.”
“Nhưng, Tiểu Nhiên sẽ giúp anh năm chứ?” Thẩm Thất lại bắt đầu lo lắng: “Tiểu Duệ Tiểu Hà nói cho cùng là con chúng ta, cho nên cuối cùng chúng ta mới đến cùng nhau.”
“Tiểu Nhiên không ghét anh năm, thành kiến năm đó của công chúa nhỏ của chúng ta với anh, đó là lớn lắm đó.” Hạ Nhật Ninh cười trả lời nói: “Cho nên, anh năm vẫn có hy vọng rất lớn.”
“Nhưng, chúng ta làm sao biết được Tiểu Nhiên đối với anh năm có ý nghĩ gì?” Thẩm Thất lại ủ rủ nói.
Hạ Nhật Ninh cười bí ẩn, nói: “Em có biết tại sao tối nay Tư Nhiên lại ngủ cùng với Tiểu Duệ không?’
Thẩm Thất bây giờ vẫn mơ màng, liền phản ứng lại: “Anh để Tiểu Duệ thăm dò Tiểu Nhiên?”
Hạ Nhật Ninh liền ôm lấy vợ yêu của mình: “Bà xã đại nhân, em nên tin tưởng con trai em!’
Đúng thật là!
Hạ Nhật Ninh tuy nhiên để Tiểu Duệ đi thăm dò Tiểu Nhiên?
Đây quả nhiên là chuyện mà hai cha con họ có thể làm ra!
Nhưng nếu có sự giúp đỡ thăm dò của Tiểu Duệ, tin chắc Tiểu Nhiên sẽ nói thật?
Nói cho cùng, bọn trẻ chơi với nhau tốt như thế.
Thẩm Thất đúng thật nghĩ không sai.
Thẩm Duệ và Tư Nhiên sau khi tắm xong, liền cùng nhau lên giường quậy.
Thẩm Duệ nhỏ hơn Tư Nhiên một tuổi, cho nên Tư Nhiên như anh trai vậy mà chăm sóc Thẩm Duệ, cho dù là Thẩm Duệ không cần sự chăm sóc của Tư Nhiên, Tư Nhiên cũng tận tâm tận lực mà đem ly sữa đưa cho Thẩm Duệ.
Thẩm Duệ cũng không khách sáo với Tư Nhiên, nhận lấy ly sữa mà uống, hỏi: “Anh Tiểu Nhiên, em có thể hỏi anh câu hỏi không?”
Tư Nhiên gật đầu.
Thẩm Duệ đặt ly xuống, cừơi híp mắt nhìn Tư Nhiên nói: “Anh Tiểu Nhiên, anh có phải rất thích Tiểu Hà?”
Tư Nhiên liền ngây ra.
Cậu bé không biết nên trả lời như thế nào câu hỏi này.
Cậu ấy nói cho cùng mới chỉ năm tuổi!
Tư Nhiên cúi đầu, nghĩ rất lâu mới trả lời: “Ừm.”