Mai Linh cúi đầu đáp: "Em biết rồi".
Thẩm Thất lập tức nở nụ cười, nói: "Chị gọi em tới không phải để đe dọa em, ngăn cản em.
Ngược lại, chị vẫn luôn đề cao sự cạnh tranh công bằng trong tình yêu.
Nếu em có thể khiến anh tư chấp nhận em, tất nhiên chị sẽ chúc phúc.
Với điều kiện là phải công bằng".
Mắt Mai Linh bừng sáng: "Thật sao? Hạ thiếu phu nhân?".
Thẩm Thất mỉm cười xoa cằm.
Mai Linh đứng bật dậy, xúc động bày tỏ: "Hạ thiếu phu nhân, em sẽ cố gắng hết sức! Em sẽ khiến anh Thẩm Tứ thích em!".
"Được".
Thẩm Thất gật đầu: "Chị chờ xem",
Mai Linh nói: "Vậy em xin phép đi trước".
Thẩm Thất nói: "Ừ, chị không giữ em nữa".
Mai Linh cúi đầu chào vội một cái rồi nhanh chóng quay người đi ra ngoài.
Sau khi Mai Linh rời đi, Thẩm Thất thong thả uống một ngụm trà, nói: "Người ta đi rồi, anh ra đi".
Vừa dứt lời, Thẩm Tứ bước ra từ phía sau bức bình phong, xụ mặt ngồi xuống đối diện Thẩm Thất, nhấc ấm trà lên rót cho mình một tách, uống một hơi cạn sạch.
"Giờ đã tin em chưa?".
Thẩm Thất mỉm cười: "Anh à, hoa đào của anh vẫn luôn trải dài như vậy!".
Sắc mặt của Thẩm Tứ phải nói là không phải tệ bình thường, bực bội đáp: "Con bé nhỏ hơn anh mười sáu tuổi!".
"Thì sao?".
Thẩm Thất vừa cười vừa nói: "Ai nói tình yêu có giới hạn tuổi tác nào.
Quan trọng là anh có thích em ấy hay không?".
"Không thích".
Thẩm Tứ trả lời chắc như đinh đóng cột: "Đó không phải type của anh".
"Vậy là anh thích type người như Tư Y Cẩm ấy hả?".
Thẩm Thất cười khẽ.
Cuối cùng Thẩm Tứ cũng thừa nhận: "Đúng".
Thẩm Thất đặt tách trà xuống, nghiêm túc nhìn Thẩm Tứ: "Tương lai sau này, đã tính toán cả rồi?".
Thẩm Tứ lắc đầu: "Cô ấy tránh anh".
"Thôi, cái này thì em cũng đoán được".
Thẩm Thất thở dài: "Anh tư, con người cô ấy, tính tình thận trọng, lại bị động trong chuyện tình cảm nữa.
Dù tình cảm đã rõ mồn một trước mắt, cô ấy cũng không dám đụng vào.
Có lẽ vì tổn thương năm năm trước, cô ấy thực sự mất đi niềm tin vào tình yêu rồi".
"Anh biết.
Tiểu Thất, anh phải làm gì bây giờ?".
Thẩm Tứ rầu rĩ hỏi: "Anh nghiêm túc đấy!".
"Nếu nghiêm túc thì hãy tỏ rõ thái độ đi".
Thẩm Thất thở dài, nói: "Anh thích Tư Y Cẩm, Tư Y Cẩm không thích anh, đây là tự do của hai người.
Mai Linh thích anh, anh không thích Mai Linh, đây cũng là tự do của hai người.
Tình yêu luôn tồn tại cả hai mặt, công bằng và không công bằng.
Điều đó quyết định bởi phương hướng của trái tim.
Anh tư, thực ra về chuyện tình cảm, anh có nhiều kinh nghiệm hơn em, chuyện này căn bản không cần em phải lên lớp cho anh.
Vì vậy, tất cả tùy tâm đi".
Thẩm Tứ gật đầu: "Anh hiểu ý em.
Anh sẽ nói rõ với Mai Linh".
"Tình cảm không phù hợp thì nên sớm nói rõ ràng.
Như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người".
Thẩm Thất nói: "Mặt khác, về phần Tư Y Cẩm, không cần nóng vội.
Hiện giờ chị ấy chưa đặt nặng chuyện tình cảm, tất nhiên, em cũng sẽ bóng gió nhắc nhở chị ấy.
Anh yên tâm, anh là anh trai của em, em phải về phe anh chứ".
"Được, anh biết Tiểu Thất là tốt nhất".
Thẩm Tứ đứng dậy ôm Thẩm Thất, nói: "Anh định chuyển ra ngoài ở.
Tư Y Cẩm là giám đốc tác nghiệp S.A, cô ấy ở gần cũng thường xuyên tới gặp em để ký tên, vì vậy anh lo hai người sẽ ngại.
Tạm thời anh ra ngoài ở, như vậy cô ấy mới không phản ứng thái quá với anh".
Thẩm Thất vừa cười vừa nói: "Anh tư, cuối cùng anh cũng lý trí hơn rồi.
Được, em không giữ anh làm gì.
Dù sao vẫn ở cùng một thành phố, muốn gặp nhau lúc nào chẳng được".
"Thôi, anh đi đây".
Thẩm Tứ đứng lên: "Có việc gì thì gọi cho anh".
Thẩm Thất gật đầu: "Được".
Tiễn Thẩm Tứ, Thẩm Thất thờ dài một hơi.
Chuyện này e là có chút khó xử rồi đây!
Buổi tối, Hạ Nhật Ninh trở về, Thẩm Thất kể chuyện ngày hôm nay cho anh.
Mắt Hạ Nhật Ninh lóe lên ý cười, nói: "Thôi, chuyện của người khác em đừng bận tâm.
Anh tư cũng đâu phải trẻ con, anh ấy tự biết tính toán.
À Tiểu Thất này, bọn nhỏ sắp sinh nhật rồi, lại là tết Trùng Dương, anh định dẫn bọn nhỏ đến biệt viện chơi hai ngày.
Em thấy sao?".
Thẩm Thất nghiêng đầu suy nghĩ, đáp: "Chúng mình dẫn ai theo?".
"Bà nội, ba mẹ, anh em mình, với bọn nhỏ".
Hạ Nhật Ninh đáp: "Lần này không muốn đi đông người.
Như vậy không tốt cho em và con".
Nói xong, Hạ Nhật Ninh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy bụng Thẩm Thất, vẻ mặt đầy hạnh phúc mãn nguyện: "Cứ nghĩ đến chuyện nhóc con này đang lớn dần là anh không thể tập trung làm việc được".
Thẩm Thất mỉm cười: "Đừng đùa, thai kỳ còn sớm mà.
Anh nghe được cái gì chứ?".
"Không nghe thấy gì cũng vẫn thích nghe".
Hạ Nhật Ninh tràn đầy thỏa mãn: "Anh chỉ thích ôm em như thế này".
Sau khi Thẩm Tứ rời khỏi trang viên Cảnh Hoa, liền dọn vào ở trong một chung cư loft cực kì nổi tiếng.
Chung cư này là do một công ty dưới trướng Văn Nhất Phi mở ra, vì vậy không lấy tiền của Thẩm Tứ, trực tiếp giao cho anh một căn hộ lớn trên tầng chót.
Thẩm Tứ cũng không khách sáo với Văn Nhất Phi.
Có gì phải ngại chứ?
Đều là người một nhà cả!
Hơn nữa tiền một căn hộ, đối với bọn họ chẳng đáng bao nhiêu.
Cơ bản cũng chỉ bằng giá một bữa tiệc hạng sang mà thôi.
Vì vậy Thẩm Tứ không so đo chuyện này với Văn Nhất Phi.
Việc đầu tiên Thẩm Tứ làm sau khi chuyển vào chung cư là nói chuyện này cho Tư Y Cẩm.
Hồi lâu sau Tư Y Cẩm mới nhắn lại một tin: "Chúc mừng anh chuyển sang nhà mới!".
Sau đó Tư Y Cẩm nhanh chóng chuyển một vạn tệ tiền lì xì, coi như là quà tân gia cho Thẩm Tứ.
Thẩm Tứ không nhận bao lì xì này.
Thứ anh muốn không phải lì xì, mà là người.
Tất nhiên, hiện giờ anh cũng biết là không thể nóng vội, phải tiến triển từ từ.
Nhìn Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh, Văn Nhất Phi và Lưu Nghĩa, Thẩm Lục và Sùng Minh, mỗi cặp đôi đều phải trải qua phong ba bão táp mới đến được với nhau hay sao?
Vì vậy chuyện của Thẩm Tứ thực sự quá yên bình rồi.
Lần này anh nghiêm túc.
Chỉ cần là tình cảm nghiêm túc, thì phải dùng thái độ nghiêm túc để hành xử.
Thẩm Tứ nhớ tới lời Thẩm Thất nói với mình, quyết định sẽ nói chuyện rõ ràng với Mai Linh.
Thứ tình cảm sai lầm, thì không nên để sai lầm tiếp diễn nữa.
Vì vậy Thẩm Tứ nhanh chóng hẹn gặp Mai Linh.
Thẩm Tứ không định cho Mai Linh biết nơi mình ở, nên anh hẹn ở bên ngoài.
Mai Linh vừa nghe Thẩm Tứ nói muốn gặp mình, liền vô cùng kích động, trước khi ra cửa đã ăn mặc trang điểm xinh đẹp, sau đó mới vui vẻ chạy đến địa điểm Thẩm Tứ hẹn.
Để tiện nói chuyện, Thẩm Tứ đã đặt phòng trong một quán trà.
Mai Linh vừa vào liền nhìn thấy Thẩm Tứ đang thong thả thưởng trà, cô cố kìm nén tâm trạng kích động, nói: "Anh Thẩm Tứ, anh tìm em có việc gì ạ?".
Thẩm Tứ ngẩng đầu nhìn Mai Linh, khẽ cười đáp: "Hôm nay chú có lời muốn nói với cháu".