Lấy Nhầm Chồng Đại Gia

Chương 988






Trở về bên cạnh Thẩm Duệ và Thẩm Hà, Tư Nhiên vừa cười vừa đưa kem cho hai đứa trẻ: “Kem của quán này rất ngon, anh rất thích.”
“Cảm ơn anh Tiểu Nhiên.” Thẩm Hà ngọt ngào nói: “Anh thích, em cũng thích.”
Thẩm Duệ cưới nói: “Thực ra Tiểu Hà rất dễ nuôi, con bé không kén ăn như vậy đâu.”
Thẩm Hà nói líu lo: “Anh tưởng người trên toàn thế giới đều giống anh chắc! Anh giống hệt ba kén ăn hết sức!”
Thẩm Duệ và Tư Nhiên lập tức cười lên.
Đợi đến khi Thẩm Hà vừa ăn kem vừa chơi vui vẻ ở khu vui chơi, Thẩm Duệ mới nói với Tư Nhiên đang đứng ở một bên: “Tư Nhiên, sau này nhờ cả vào anh.”
Tư Nhiên ngạc nhiên nhìn Thẩm Duệ.
“Ăn sinh nhật xong em phải đi nơi khác huấn luyện đặc biệt rồi.” Thẩm Duệ khẽ thở dài nói: “Thân làm người thừa kế của nhà họ Hạ, em phải gánh vác trách nhiệm thuộc về mình rồi.

Nhà họ Hạ đã sắp xếp cho em rất nhiều học trình, hơn nữa phần lớn học trình phải ở nước ngoài mới hoàn thành được.

Tiểu Hà là con gái, nên điều kiện cũng thoải mái hơn, khi học đại học nó mới phải ra nước ngoài học.”
Nói xong câu này Thẩm Duệ quay đầu nhìn Tư Nhiên, biểu cảm trên mặt trở nên nặng nề: “Cho nên trọng trách bảo vệ Tiểu Hà giao cho anh! Em hi vọng trong thời gian em không có ở nhà anh có thể bảo vệ con bé thay em.”
Tư Nhiên dùng sức gật đầu: “Yên tâm đi, anh nhất định sẽ làm được.”
Thẩm Duệ cười: “Em tin anh.” Rõ ràng Tư Nhiên lớn hơn Thẩm Duệ một tuối vậy mà khi ở trước mặt Thẩm Duệ Tư Nhiên lại cảm thấy lép vế hơn so với Thẩm Duệ.

Thẩm Duệ quay về sau khi học xong, chỉ sợ sẽ còn đáng sợ hơn.
Đây chính là sự khác biệt!
Ánh mắt Tư Nhiên lập lòe, cậu bé đột nhiên thấy lời của Mai Tùng Lâm rất có lý.
Quả thật cửa nhà họ Hạ cao quá rồi.
Cậu bé muốn ở bên cạnh Thẩm Hà bảo vệ cho cô bé thì cần phải có một nền móng và hậu thuẫn nhất định.
Nếu không sau này đừng nói đến việc bảo vệ cô bé mà ngay cả tư cách đứng bên cạnh Thẩm Hà cậu bé cũng không có!
Vậy thì nên nghĩ cách gì để không cần về lại có được sự giúp đỡ lớn mạnh đây?
Bọn trẻ ra ngoài chơi rồi, Thẩm Thất cũng không cần đến công ty nên cô có nhiều thời gian để thao tác.
Thế là Thẩm Thất liền hẹn gặp Mai Linh.
Mai Linh nhận được lời mời của Thẩm Thất, cô nào dám từ chối? Vì vậy cô đến Cảnh Hòa trang viên theo đúng giờ hẹn.
Tuy đây là lần đầu đến Cảnh Hòa trang viên nhưng Mai Linh thể hiện rất tốt.
Dù sao thì Mai Linh cũng là đại tiểu thư của nhà họ Mai nên phong thái khí chất của cô chắc chắn không có vấn đề gì.
Mai Linh đi vào với vệ sĩ, vệ sĩ bảo cô ngồi đợi ở phòng trà ở tầng một.
Mai Linh nghiêm chỉnh ngồi đợi ở đó nửa câu oán thán cũng không có.
Thẩm Thất gọi Mai Linh đến là nể mặt cô.
Phải biết có bao nhiêu người muốn vào đây còn không vào được?
Mai Linh đợi chưa được bao lâu Thẩm Thất đã đến rồi.
Mai Linh chuẩn bị đứng lên thì Thẩm Thất đã nói: “Không cần khách sáo, ngồi xuống đi.

Hôm nay gọi em đến đây cũng chỉ là để nói chuyện với tôi.

Chị đang mang thai nên mỗi lần ra ngoài đều rất căng thẳng.

Hôm nay vừa hay chị có thời gian em cũng đang nghỉ hè nên chị liền gọi em đến, hi vọng không làm mất thời gian của em.”
Mai Linh lập tức trả lời: “Sao lại thế được? Lời mời của Hạ thiếu phu nhân ngàn vàng khó mua, cơ hội tốt như vậy sao em bỏ lỡ được? Không biết Hạ thiếu phu nhân có gì dặn dò?”
Thẩm Thất cười cười nói: “Cũng không có gì để dặn dò, chị chỉ muốn nói chuyện phiếm với em thôi.

Nào, thử trà của nhà chị đi.

Trà này do thiếu nữ dưới 16 tuổi của địa phương hái, trà thấm nước sương, trải qua mấy công đoạn sấy mới làm ra được, hương vị cũng không tồi.”

Mai Linh nghiêm túc uống trà, cô gật đầu nói: “Quả thực là trà ngon.”
Thẩm Thất bỏ cốc trà xuống, thong thả nói: “Nói đến uống trà thì anh tư của chị là am hiểu nhất.

Con người anh ấy thích rất nhiều thứ, nghiên cứu cũng đào sâu hơn chúng tôi.

Mọi người thì đều có công việc chính bận tối mắt tối mũi, không có nhiều thời gian để nghiền ngẫm một sở thích.

Nhưng anh tư thì khác, từ nhỏ đã có hứng thú với việc nghiên cứu.

Cho nên sau khi trưởng thành anh ấy kiên quyết không đi làm cũng không thừa kế sự nghiệp của gia đình mà một lòng một dạ đi sâu nghiên cứu, những năm nay cũng đã hoàn thành không ít việc.”
Nhắc đến Thẩm Tứ Mai Linh đột nhiên trở nên tập trung chú ý hơn.
Mọi sự thay đổi của Mai LinhThẩm Thất đều chú ý đến, cô nói tiếp: “Tuy cậu Tư và mợ Tư đều chê anh tư không lo sự nghiệp, nhưng những năm nay họ đã chấp nhận rồi.

chỉ cần anh tư vui thì không thì có sự nghiệp hay không không quan trọng.

Đúng rồi nghe nói cháu và anh tư biết nhau đã nhiều năm rồi?”
“Vâng Hạ thiếu phu nhân.” Hễ nhắc đến Thẩm Tứ là cả người Mai Linh đều sáng rực lên: “Anh Thẩm Tứ luôn chăm sóc cho em rất tốt.”
“Em gọi anh ấy là anh? Tôi nhớ anh tư và ba cháu là bạn bè mà?” Cuối cùng Thẩm Thất cũng hỏi ra câu hỏi này.
Sắc mặt của Mai Linh khẽ thay đổi, cô lập tức trả lời: “Em chỉ nhỏ hơn anh ấy 16 tuổi thôi, chẳng phải việc mấy người đàn ông tìm vợ trẻ có đầy rẫy ra sao?”
“Ừm, cũng tức là em không xem anh tư là bậc cha chú nữa?” Thẩm Thất cười trả lời.
Mai Linh cúi đầu không trả lời.
Nét mặt của cô rõ ràng là đấu tranh.
Bây giờ cô nên thừa nhận hay phủ nhận đây?
Sớm muộn gì cũng phải chọc thủng lớp giẩy mỏng này ra không phải sao?
Sớm muộn gì cũng đều phải nói!
Dù sao bây giờ Thẩm Tứ cũng không có ỏ đây, chi bằng nói rõ ở đây luôn đi.
Mai Linh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Thất, cô cắn răng nói: “Đúng vậy, em luôn coi anh ấy là một người đàn ông chứ không phải bậc cha chú.”
Khóe miệng của Thẩm Thất cong lên: “Ừ?”
Một chữ này có ý nghĩa sâu xa.
Mai Linh chịu áp lực nói tiếp: “Hạ thiếu phu nhân, nếu bây giờ em yêu anh Thẩm Tứ chị sẽ có phản đối không?”

Thẩm Thất khẽ cười.
Cô gái nhỏ không chịu được nên tỏ tình rồi!
Nhưng, hình như có hơi đáng tiếc!
Hình như anh tư không có cảm giác gì với cô gái này.
Thẩm Thất chậm rãi trả lời: “Chị luôn rất tôn trọng sự lựa chọn của anh tư.

Chỉ cần anh tư thích chị đều thích.

Chỉ là việc em với anh tư, anh ấy có biết không?”
Một câu này của Thẩm Thất đã hỏi trúng tim đen của Mai Linh.
Cô không dám nói!
Cô sợ nói ra rồi Thẩm Tứ sẽ không chịu gặp cô nữa!
Cô không dám mạo hiểm!
Thẩm Thất không đợi câu trả lời của Mai Linh mà hỏi thẳng sang vấn đề khác: “Nghe nói mấy hôm trước em đã gặp Tư Y Cẩm, em đã nói gì với chị ấy?”
Câu hỏi này của Thẩm Thất làm sắc mặt của Mai Linh lập tức trắng bệch!
Làm sao chị ta biết được?
Cũng đúng, thân là thiếu phu nhân của nhà họ Hạ, còn có việc gì mà chị ta không biết chứ?
Mai Linh gắng gượng trả lời: “Không có gì?”
“Vậy sao?” Thẩm Thất xoa xoa thành cốc, chậm rãi nói: “Nếu em thật sự thích anh tư chị không phản đối em chủ động theo đuổi anh ấy.

Nhưng có một điểm là em không được lén giở thủ đoạn! Tư Y Cẩm là người của chị, câu này nghĩa là gì em có hiểu không?”
Câu này của Thẩm Thất ngầm mang ý uy hiếp.
Mai Linh sao có thể nghe không hiểu?
Sắc mặt cô đột nhiên chuyển sang trắng bệch.