Tư Nhiên không nói gì.
Mai Tùng Lâm nói tiếp: “Tiểu Nhiên, ba cũng biết bây giờ nhà họ Hạ đối xử rất tốt với hai mẹ con.
Ba rất vui, thật đấy, có người đối xử tốt với hai mẹ con trong lòng ba cũng rất thoải mái.
Ba cũng thừa nhận, trước đây ba không tốt, ba đã làm rất nhiều việc sai trái cũng làm rất nhiều việc hồ đồ.
Nhưng ông trời đã trừng phạt ba rồi! Con xem ba đã ở tuổi này rồi mà không có con trai, bác sĩ nói cả đời này ba sẽ không có đứa con nào nữa.”
Tư Nhiên vẫn không nói gì.
“Tiểu Nhiên ba có thể nói thật với con, truyền thống của nhà họ Mai luôn là chỉ cho con trai thừa kế không cho con gái thừa kế, mọi thứ của ba cuối cùng cũng cần con thừa kế.” Mai Tùng Lâm tiếp tục cám dỗ Tư Nhiên, ông nói không nhanh không chậm: “Tuy con có một chị gái nhưng rất lâu trước đây đã chia xong tài sản rồi.
Con bé ngoài việc có thể lấy đi sính lễ hậu hĩnh ra thì cổ phiếu, trái phiếu và bất động sản của nhà họ Mai nó đều không mang đi được.
Những thứ đó đều là của con.”
“Ba còn có thể sống được bao lâu nữa? Ba đã 60 tuổi rồi, ba có thể sống nhiều nhất 20, 30 năm nữa.
Còn con thì sao? Lúc đó chính là lúc con trẻ trung khỏe mạnh nhất, cũng là lúc cần sự ủng hộ về tài chính nhất.
Có sự ủng hộ và tài sải của nhà họ Mai con có thể tiết kiệm được rất nhiều bước và tránh được rất nhiều rắc rồi, trực tiếp bước lên đỉnh cao.”
“Bây giờ con chỉ có 5 tuổi, có lẽ vẫn chưa hiểu được tài sản của nhà họ Mai có nghĩa là gì.
Ba có thể nói cho con biết, ở cả thành phố M không ai dám so tài sản với nhà họ Mai.
Đúng vậy, nhà họ Mai quả thực không bằng nhà họ Hạ, thậm chí ngay cả một ngón tay cũng không so được với nhà họ Hạ.
Nhưng nhà họ Hạ có tốt đến đâu thì cũng không phải của con, còn nhà họ Mai có kém thế nào thì một xu tiền cũng là của con.”
“Chắc con cũng biết mẹ con nuôi con vất vả thế nào.
Ba đã nghe nói lúc hai mẹ con nghèo nhất một tháng chỉ ăn một bữa thịt.
Đó còn là tiền mẹ con vất vả tiết kiệm được.
Tiểu Nhiên bây giờ con cũng vào học trong học viện quý tộc Duệ Hà, con nên hiểu rõ hơn tầm quan trọng của điểm khởi đầu.
Nếu không có điểm khởi đầu tốt con lấy cái gì để phẩn đấu, lấy cái gì để hiếu thuận với mẹ con? Học sinh mới tốt nghiệp tiền lương thấp thế nào con có biết không?”
“Được thôi, con vẫn chưa thể hiểu được những việc này, nhưng ba sẽ luôn đợi con trưởng thành, đợi con hiểu được mọi thứ, ba còn sống ngày nào sẽ đợi con ngày đó, ba còn sống năm nào sẽ đợi con năm đó.
Khi nào con nghĩ thông suốt rồi có thể tìm ba bất cứ lúc nào.” Mai Tùng Lâm viết số điện thoại của mình ở trên giấy đẩy sang cho Tư Nhiên: “Đây là số điện thoại riêng của ba, con có thể tìm ba bất cứ lúc nào.
Cho dù con tìm ba không phải vì để về nhà họ Mai, cho dù con đến để gây họa lớn, chỉ cần con gọi vào số điện thoại này thì ba sẽ giải quyết tất cả giúp con! Đây là sư sám hối của một người ba!”
Ánh mắt Tư Nhiên nhấp nháy rất lâu, cuối cùng cậu cũng khẽ mở lời: “Bác nói là bất cứ lúc nào?”
Cuối cùng Tư Nhiên cũng mở lời, hòn đá trong lòng Mai Tùng Lâm cũng không còn nữa.
Ông gật đầu lia lịa: “Đúng, bất cứ lúc nào!”
Tư Nhiên cúi đầu, nghĩ ngợi rất lâu rồi nói: “Cháu muốn có được sự công nhận của nhà họ Hạ có phải là việc không hề dễ dàng không?”
Có được sự công nhận của nhà họ Hạ?
Ý của thằng bé là...
Có một ý nghĩ to gan xuất hiện trong đầu của Mai Tùng Lâm,suy nghĩ này làm ngón tay ông run rẩy.
Lẽ nào ý của Tư Nhiên là nó muốn ở bên Hạ Thẩm Hà? Thằng bé muốn làm con rể của nhà họ Hạ? Trời ơi, nếu thật sự là như vậy thì nhà họ Mai hoàn toàn có thể đứng trong hàng ngũ gia tộc hàng đầu rồi!
Mai Tùng Lâm cố ép sự kích động trong lòng mình lại: “Con thích đại tiểu thư nhà họ Hạ lắm à?”
Ánh mắt Tư Nhiên trốn tránh, cậu không trả lời câu hỏi này.
Nhưng Mai Tùng Lâm đã nhìn rõ rồi.
Dù sao thì Tư Nhiên vẫn còn bé, không biết che giấu tình cảm của mình.
Trước mặt Mai Tùng Lâm mưu sâu kế hiểm Tư Nhiên không có chút khả năng chiến đấu nào.
“Nếu là như vậy cho dù phải đánh cược cả nhà họ Mai cũng phải cho con được như ý muốn.
Mai Tùng Lâm lập tức trở nên nghiêm túc nói: “Con trai, làm tốt lắm! Con từ nhỏ đã cùng lớn lên với đại tiểu thư nhà họ Hạ vậy đương nhiên cũng là thanh mai rồi! Nhân lúc con bé còn chưa trưởng thành, con hãy nắm chặt lấy trái tim của nó! Như vậy tương lai mọi thứ đều là của con!”
“Cháu không có ý đó.” Tư Nhiên cúi đầu nói.
“Cho dù con có ý này hay không thì đều có thể có dự định và chuẩn bị này.” Mai Tùng Lâm tiếp tục thấp giọng nói: “Con trai con nghĩ kỹ đi, nhà họ Hạ là gia tộc thế nào.
Tuy nhà họ Hạ đã lớn mạnh đến mức không cần môn đăng hộ đối nhưng con thật sự thấy không cần sao? Nhà họ Hạ sẽ thật sự chọn một thằng nhóc bình thường làm con rể họ sao? Tuy nhà họ Mai không là gì cả nhưng ít nhất cũng làm con có thêm một thẻ đánh bạc để cạnh tranh.
Đại tiểu thư nhà họ Hạ từ khi còn rất nhỏ đã rất xinh đẹp rồi, sau này lớn lên chắc chắn sẽ là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.
Con gái như vậy, không dám nói có mười nghìn người theo đuổi, thì cũng có đến tám nghìn phải không? Con muốn trổ hết tài năng là việc dễ dàng như vậy sao?”
Mặt Tư Nhiên hơi đỏ lên.
Cậu chỉ mới 5 tuổi thôi!
Nhưng cậu ấy thật sự rất thích Thẩm Hà.
Cô bé giống như thiên thần, luôn dịu dàng lương thiện, luôn dũng cảm đáng yêu như vậy, Thẩm Hà là cô bé duy nhất có thể đi vào trong lòng cậu.
Quả thật Tư Nhiên rất thích cô bé.
“Hơn nữa...” Tư Nhiên bối rối đứng lên vừa định đi thì đột nhiên dừng bước và nói nhanh: “Cháu sẽ suy nghĩ! Cháu không thể ở đây quá lâu, mọi người sẽ đi tìm cháu.
Cháu đi trước đây, tạm biệt!”
Nói xong Tư Nhiên cầm kem lên quay người bước đi.
Thẩm Tùng Lâm nhìn bóng lưng của Tư Nhiên, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười.
Chỉ cần thằng bé có cái để theo đuổi vậy thì dễ đối phó rồi!
Không sợ không có **, chỉ sợ không có mục tiêu!
Quả nhiên Tư Nhiên trở về chỗ cũ chưa được bao lâu thì vệ sĩ đã tìm đến rồi.
Nhìn thấy Tư Nhiên ngoan ngoãn đứng ở chỗ cũ vệ sĩ lập tức thở phào nhẹ nhõm và nhanh chóng đi đến chỗ cậu: “Cậu Tiểu Nhiên, tìm thấy cậu rồi, vừa rồi cô chủ và cậu chủ rất lo lắng, tưởng cậu đi lạc mất rồi! Chúng ta mau trở về thôi!”
Tư Nhiên khẽ gật đầu: “Được, với rồi cháu bị lạc đường, đây là kem cháu mua cho Tiểu Hà.”
Vệ sĩ nhanh chóng nắm tay Tư Nhiên đi về.
Tư Nhiên đi được hai bước liền khẽ quay đầu lại, nhìn nơi Mai Tùng Lâm vừa ở đó.
Đã không có ai ở chỗ đó nữa.
Tư Nhiên chầm chậm quay đầu lại.
Tuy cậu vẫn chưa chính thức công nhận Mai Tùng Lâm, cũng không định nhận người ba này.
Nhưng cậu vẫn nghe lời Mai Tùng Lâm.
Đúng vậy, nếu cậu muốn ở bên Thẩm Hà lâu dài vậy thì chắc chắn cậu không thể là chàng trai bình thường được.
Ít nhất cậu phải xứng với Thẩm Hà.
Vậy thì phải về nhà họ Mai sao?
Không, không thể về đó.
Không thể làm tổn thương mẹ!
Vậy thì có phải nên nghĩ cách vừa không cần về nhà họ Mai vừa có thể có được sự giúp đỡ của nhà họ Mai không?
Tư Nhiên mới 5 tuổi đang chìm trong suy tư.
Không vội, cậu còn rất nhiều thời gian để dần dần suy nghĩ kỹ về vấn đề này.