Nghe Thẩm Thất tấm tắc khen ngợi Mai Tùng Lâm, những người xung quanh cũng bắt đầu khen đẹp.
Trong chốc lát Mai Tùng Lâm cũng có chút rung động.
Được Hạ thiếu phu nhân khen ngợi, thật sự là một chuyện không dễ dàng!
Đây là một niềm vinh hạnh to lớn!
Mai Tùng Lâm liền nói: “Hay là mời Hạ thiếu phu nhân vẽ một bức ạ?”
Tất cả mọi người đều biết Thẩm Thất là sinh viên tốt nghiệp viện Mỹ Thuật, nên liền nói theo: “Phải đó phải đó, hiếm khi được nhìn thấy kiệt tác của Hạ thiếu phu nhân!”
Thẩm Thất suy nghĩ một lúc, cười vẻ bí ẩn, nói: “Cũng được, tôi cũng ngứa tay quá, hôm nay hi vọng sẽ nhận được nhiều góp ý của mọi người để tôi cải thiện tốt hơn.”
Ngay lập tức có người mang bức tranh của Mai Tùng Lâm cất sang một bên, đổi lấy một tờ giấy mới.
Thẩm Thất chọn cây cọ phù hợp cho mình, và đợi cọ được thấm đầy mực, mới kéo cổ tay áo lên, từ tốn vẽ lên giấy.
So với Mai Tùng Lâm cô oai nghiêm hơn nhiều, và nét vẽ của Thẩm Thất cũng uyển chuyển mềm mại hơn.
Mỗi một nét vẽ đều mang một sự chuyển động khác biệt.
Những người đứng xem xung quanh, không ít người có năng lực thưởng thức tranh, và khi nhìn thấy tranh của Thẩm Thất, họ đều phải thốt lên khen đẹp.
Xem ra, Hạ thiếu phu nhân không phải chỉ được vẻ bề ngoài, mà còn thật sự rất bản lĩnh!
Khó trách một mình cô cũng có thể sáng lập nên một s.a to lớn, có thể thấy, không phải chỉ vì có nhà họ Hạ đứng chống lưng phía sau đâu, mà bản thân cô cũng là một cô gái thông minh lanh lợi.
Thẩm Thất không vẽ nhiều, chỉ vẽ một bức tranh cô gái thật sắc sảo.
Sau khi vẽ xong, không viết thêm chữ nào, đặt cọ vẽ xuống rồi nói: “Không biết mọi người có ai có thể giúp tôi đề chữ không ạ?”
Trong đám đông ngay lập tức có người trả lời, Thẩm Thất nhìn thấy một ông già râu trắng bạc, mặc áo tàu màu đen, liền cười: “Ông Đường? Ông cũng tới à!”
“Hạ thiếu phu nhân, không biết lão già đây có may mắn được đề chữ cho cô không ạ?” Ông Đường cười ha hả nói: “Tôi cũng chỉ vừa đến thôi.”
“Ông Đường, xin mời!” Thẩm Thất liền nhường chỗ.
Ông Đường, là một nhân vật bậc thầy trong ngành nghệ thuật, thời kỳ thành danh của ông và Thẩm Tử Dao không cách xa nhau gì mấy.
Bây giờ là giáo sư tiến sĩ của môn Nghệ Thuật ở trường Đại Học Đế Đô Mậu.
Cho nên, ông ấy đề chữ cho Thẩm Thất, là rất xứng đáng.
Ông Đường cũng không khách sáo với Thẩm Thất, bước qua kéo cổ tay áo lên, cầm cọ viêt một bài thơ.
Những người đứng xem xung quanh, ai nấy đều thì thầm khen hay.
Nếu không nói là họp hội tài tử, thì người ta cũng không biết, vì chẳng giống cuộc hội họp bình thường.
Cuộc hội họp của Mai Tùng Lâm, đều tụ tập các tài tử giai nhân, không giống các cuộc hội hop ăn uống khác.
Thẩm Thất khá là thịch kiểu hội họp như vậy.
Mai Tùng Lâm cẩn thận cất giữ tác phẩm do Thẩm Thất và Ông Đường hợp tác hoàn thành, còn nói rằng cái gì cũng phải sưu tập lại.
Ông Đường mời Thẩm Thất qua một bên ngồi xuống nghỉ ngơi trò chuyện.
“Mẹ của cô khỏe chứ?” Ông Đường hỏi.
“Nhờ ơn trời, mọi thứ đều ổn ạ.” Thẩm Thất mỉm cười trả lời: “Tôi không ngờ ông Đường cũng đến những buổi hội họp này.”
Thật ra ông Đường hiếm khi tham gia các buổi hội họp này lắm, thứ nhất, là vì Đế Đô cách tỉnh Nghệ An khá xa, thứ hai, ông là người có địa vị rất cao, chưa chắc sẽ tham gia những loại hình tụ tập này, vì sẽ làm hạ nhân cách của ông.
Thứ ba, bối cảnh gia đình của ông Đường rất mạnh, gia đình có người nắm quyền rất lớn ở Đế Đô.
Nếu Mai Tùng Lâm dùng thân phận của một người dân bình thường thì sẽ không đủ tư cách để mời ông Đường.
Thành phố m có lớn thế nào cũng không lớn bằng Đế Đô.
Cho nên, lần này ông Đường đến, đơn giản là vì nghệ thuật, không phải đến để xã giao cho vụ làm ăn nào cả.
Có thể đến tham gia buổi hội họp này, cũng do trùng hợp.
“Tuổi tác lớn rồi, cũng phải chuẩn bị nghỉ hưu thôi.” Ông Đường cười ha hả nói: “Tiếc là, vẫn chưa gặp được mẹ cô.
Thành tựu mỹ thuật của mẹ cô không phải là nhỏ! Tuổi còn trẻ đã vang danh khắp cả trong và ngoài nước rồi.”
“Ông Đường, ông cũng giỏi mà.” Thẩm Thất mỉm cười: “Đâu cần khiêm tốn như vậy chứ?”
Ông Đường liền bật cười, nhìn Mai Tùng Lâm, hạ giọng nói: “Lần này cô đến, cũng vì chuyện của nhà họ Mai đúng không?”
“Ông cũng vậy ạ?” Thẩm Thất hỏi ngược lại.
Ông Đường cười ha hả nói: “Đáng tiếc thật, lúc trước tôi cũng đặt niềm tin vào tài nghệ của Mai Tùng Lam lắm, chỉ không ngờ là, cuối cùng cậu ta cũng bị thế tục làm mất đi phần tài nghệ đó.”
Ông Đường năm nay đã sáu mươi mấy bảy mươi tuổi rồi, tính ra thì ông cũng là người đã dõi theo từng bước trưởng thành của Mai Tùng Lâm.
Thẩm Thất không lên tiếng.
Ông Đường nói tiếp: “Đáng ra tôi không định đến, nhưng nể mặt cậu ta là một nửa học trò của tôi, nên mới đến đây một chuyến.
Nhưng, tôi đến thì đến, cô không cần phải để ý.
Tôi nghĩ chắc cô đã tính toán xong những gì cần phải làm rồi nhỉ.”
Thẩm Thất đột nhiên hiểu ra.
Đây là người nói giúp thứ hai.
Mai phu nhân là người đầu tiên và đã thất bại, giờ người thứ hai là ông Đường đã ra mặt.
Đáng tiếc, ông Đường chỉ vì nể mặt một nửa tình thầy trò nên mới đến đây, trên thực tế, đối với việc lựa chọn nhà họ Mai, không hề có ảnh hưởng.
Ông Đường thở dài rồi nói: “Mai Tùng Lâm, hết thời rồi!”
Thẩm Thất gật đầu, thể hiện sự đồng tình.
“Đường đường là một tài tử mà lại rơi vào hoàn cảnh thậm tệ như thế, tôi cũng cảm thấy đáng tiếc.” Ông Đường không phải là một người nhiều lời, cũng vì ông đánh giá cao Thẩm Thất còn trẻ tuổi mà đã có tài như vậy, nên mới nói thêm vài câu với Thẩm Thất.
“Được rồi, nhiệm vụ cũng tôi xem như đã hoàn thành.
Hạ thiếu phu nhân, lão già đây không dài dòng nữa.
Cáo từ.” Ông Đường đứng lên, Thẩm Thất cũng vội vã đứng lên.
Thẩm Thất nói: “Nếu ông Đường không chê, có thể đến ghé chơi Cảnh Hòa trang viên.
Hai đứa nhỏ nhà tôi rất thích tác phẩm của ông Đường! Nhất là Tiểu Hà, ngưỡng mộ không ít tác phẩm của ông.
Trong số đó có bức “Sơn Cư Ý? Túy Sinh Tướng”, Tiểu Hà đã lấy hết tiến mừng tuổi năm ngoái, và còn mượn của tôi một triệu để thầu bức tranh về.
Sau khi mang về nhà, Tiểu Hà xem nó như báu vật, không nỡ để chúng tôi chạm vào.
Nếu như ông có thể ghé, Tiểu Hà nhật định sẽ vui mừng lắm.”
Bức “Sơn Cư Ý? Túy Sinh Tướng” là một trong số tác phẩm nổi tiếng của ông Đường, là một tác phẩm lúc còn trẻ của ông.
Từng được đấu giá hàng triệu đô la Mỹ.
Cuối cùng được một người mua bí ẩn thầu được, không ngờ, người mua đó chính là một cô bé bốn tuổi.
Ông Đường rất bất ngờ, nhưng cũng rất vui mừng.
Có người thích tác phẩm của ông, đối với một người sáng tạo, đây chính là một phần thưởng to lớn.
“Được, tôi hứa với cô, tôi đây nhất định sẽ ghé thăm.
Xin phép về trước!” Ông Đường cười vui vẻ, đưa tay lên bắt tay Thẩm Thất chào tạm biệt.
Thẩm Thất nhìn ông Đường rời khỏi, vừa quay đầu đã nhìn thấy Mai Tùng Lâm với một vẻ mặt mong đợi.
Trong lòng Thẩm Thất cũng than một tiếng thở dài.
Đúng là đáng tiếc thật!
Một tài tử giỏi giang, giờ đây đã hết thời rồi.
Để vợ mình phải đi năn nỉ rồi thì thôi, không ngờ còn để cho ông Đường phải đi nói giúp nữa.
Ôi thiệt tình, đúng là không có chút tiến bộ nào cả.
Thẩm Thất cũng không muốn tốn thời gian ở đây, thế là quyết định làm rõ mọi chuyện với nhà họ Mai, cô sẽ nói đàng hoàng rõ ràng về chuyện này.
Thẩm Thất cầm chặt hộp sữa và đi qua hướng Mai Tùng Lâm, Mai Tùng Lâm liền lễ phép chào: “Hạ thiếu phu nhân có gì dặn dò ạ?”
“Tìm chỗ yên tĩnh nói chuyện đi.” Thẩm Thất mỉm cười rồi nói: “Nói về mối quan hệ của Tư Y Cẩm và nhà họ Mai.
Và Nói về chuyện của Tư Nhiên và các anh.”