Tư Y Cẩm kéo Tư Nhiên ngồi xuống phía đối diện.
Một lúc sau, nhân viên phục vụ bày đầy bàn trà chiều và bánh ngọt.
“Tôi không biết nên mở đầu thế nào.” Tư Y Cẩm thở dài nói: “Nhưng Tiểu Nhiên là sinh mệnh của tôi, tôi sẽ không để nó trở về cái nhà mất hết tình người ấy đâu.”
Nói rồi, Tư Y Cẩm nhấc tay xoa đầu Tư Nhiên.
Đứa trẻ này mới có năm tuổi, nhưng lại trầm tính và chín chắn hơn so với bạn bè cùng lứa.
Điều ấy chỉ khiến cho Thẩm Thất càng yêu thương nó.
Tiểu Duệ và Tiểu Hòa của cô cũng chỉ mới bốn tuổi thôi!
“Mai Tùng Lâm đến gặp cô lúc nào?” Thẩm Tứ hỏi.
“Năm ngày trước?” Tư Y Cẩm buồn bã nói: “Anh ta bảo với tôi rằng, nhà họ Mai cần có người thừa kế.
Bởi vậy, anh ta muốn đưa Tiểu Nhiên đi, kế thừa sản nghiệp của nhà họ Mai.”
Nói xong, ánh mắt Tư Y Cẩm trở nên kiên định.
Cô đứng dậy, nói: “Nhất định tôi sẽ không để con trai tôi đến chỗ đó! Kể cả có phải chết đói nằm trên đường, tôi cũng nhất định không cúi đầu trước nhà họ Mai!”
Thẩm Tứ xem đồng hồ rồi bảo: “Tiểu Thất, em ở đây chờ anh.
Anh đi một lúc rồi sẽ về ngay.”
Thẩm Thất gật đầu, Thẩm Tứ liền rời đi ngay sau đó.
Thẩm Thất bảo với Tư Y Cẩm: “Một mình cô nuôi con lớn quả thực không dễ dàng! Ngày trước, tôi cũng một mình nuôi hai đứa con cho đến khi chúng lên ba.
Tôi hiểu những khổ cực mà cô đang phải gánh chịu.”
Tư Y Cẩm vừa nghe thấy Thẩm Thất nói vậy, vẻ mặt như đang trò chuyện với người đã quen biết từ lâu, tủi thân nói: “Đúng vậy, làm mẹ không dễ.
Nhưng tôi lại không giống cô, tôi không có tiền.
Để nuôi Tiểu Nhiên khôn lớn, việc khổ cực bẩn thỉu đến đâu tôi cũng làm.
Chỉ cần có tiền, tôi không sợ khổ, cũng không sợ bẩn.
Khi ấy tôi làm Mai Tùng Lâm bị thương nặng, toàn bộ tiền của tôi đều phải lấy ra để nộp tiền bảo lãnh.
Nếu như không có Thẩm Tứ, e rằng đến cả tiền sinh con cũng không có.”
Tư Nhiên ngồi cạnh chỉ lẳng lặng nghe mẹ nói, không lên tiếng, cũng không làm nũng với mẹ như bạn bè cùng tuổi.
“Cô chủ Hạ, đến cả xuất thân của tôi cũng không bằng cô.
Trước kia, gia đình tôi rất phức tạp.
Sau khi tốt nghiệp đại học, có thể nói tôi đã chẳng còn bất kì quan hệ gì với họ cả.
Những gì tôi có được đều là nhờ chính sức mình.
Khi quen Mai Tùng Lâm, tôi đã là giám đốc điều hành một công ty.
Tôi tưởng mình đã gặp được một người đàn ông tốt, cho nên tôi sẵn sàng trao hết cho anh ta, thậm chí còn mang bầu Tiểu Nhiên.
Nhưng anh ta lại giấu thân phận của mình với tôi, anh ta nói anh ta chỉ là một người đàn ông mới lập nghiệp thất bại.
Thế là tôi lại lấy toàn bộ số tài sản tích góp được ra để mua nhà.
Tôi từng nghĩ chỉ cần chúng tôi yêu nhau, ai mua nhà hay ai sắm sửa đồ đạc cũng không có gì quan trọng cả.”
“Tôi mua nhà, tôi mang thai con anh ta, vậy nhưng anh ta lại không thể kết hôn với tôi.
Cô chủ Hạ, cô cũng là phụ nữ, cô có thể hiểu được tâm trạng của tôi lúc đó phải không? Lúc mang thai Tiểu Nhiên, tôi đã ba mươi mốt tuổi rồi.
Cô cũng hiểu sản phụ nhiều tuổi thì mang thai khổ cực đến mức nào rồi đấy! Nhưng khi ấy anh ta lại nói với tôi, anh ta đã kết hôn, có gia đình, có con cái.
Lúc nghe được những lời ấy, tôi tức giận đến mức không thể khống chế được nữa, làm rùm beng mọi chuyện lên.”
“Tôi hỏi anh ta định giải quyết chuyện này thế nào.
Nhưng ngoài việc đùn đẩy ra, anh ta chẳng nói được một câu sẽ chịu trách nhiệm nào cả.
Tôi đã mang thai năm tháng rồi, vậy mà anh ta còn bắt tôi bỏ đứa bé! Lý do chỉ là anh ta không thể để hình tượng của mình bị hủy hoại.
Đến tận lúc ấy tôi mới biết, Mai Tùng lâm là người nhà họ Mai! Cái gia tộc luôn ra vẻ đạo mạo kia lại tiếp tục ép tôi phải bỏ đứa bé.
Tôi vô cùng phẫn nộ, trong lúc cấp bách như vậy, mới cầm dao đâm Mai Tùng Lâm.”
“Vết thương rất sâu, suýt nữa Mai Tùng Lâm không thể sống lại.
Mà tôi cũng bị nhà họ Mai tố cáo lên tòa, bọn họ muốn tôi nhất định phải chết! May mà lúc ấy Thẩm Tứ xuất hiện, dùng mọi cách bảo vệ tôi.
Nhưng tôi cũng không thể thoát khỏi việc phải chịu hình phạt.”
“Từ đó, nhờ Thẩm Tứ hòa giải, nhà họ Mai không còn lằng nhằng với tôi nữa, tôi cũng không còn xuất hiện trước mặt bọn họ thêm một lần nào cả.
Như vậy là cái danh tiếng nực cười của bọn họ được bảo vệ.
Sau khi sinh Tiểu Nhiên, tôi muốn đi làm trở lại, nhưng những vị trí làm việc lúc nào cũng có đủ người rồi.
Hơn nửa, bởi vì chuyện của tôi với nhà họ Mai rất ầm ĩ, không một công ty nào muốn thuê tôi cả.
Sự nghiệp của tôi rõ ràng đang thăng tiến như vậy, mà cuối cùng tôi lại chỉ có thể đi trông trẻ, đi làm giúp việc cho người khác để kiếm sống.”
“Trong những ngày ấy, tôi làm việc quần quật cả ngày lẫn đêm, Tiểu Nhiên đành ở nhà một mình, tự chăm sóc bản thân.
Cũng may ông trời có mắt, phù hộ cho con tôi lớn lên, khỏe mạnh bình thường.
Sau đó Tiểu Nhiên đến tuổi đi học, nhưng nó không có hộ khẩu, tôi lại không thể đến nhà họ Mai, cuối cùng cũng chỉ có thể nhờ Thẩm Tứ giúp đỡ.
Thẩm Tứ là người tốt, tuy rằng anh ấy là bạn của Mai Tùng Lâm, nhưng tốt hơn hắn rất nhiều.
Tôi thực sự không nghĩ đến rằng, việc lo liệu hộ khẩu cho Tiểu Nhiên đã khiến Thẩm Tứ gặp nhiều phiền toái.
Mà đàn bà như tôi, vừa có con vừa mang tiền án giết người, một gia đình bình thường sao có thể chấp nhận tôi được chứ?”
Tư Y Cẩm cười giễu bản thân, tiếp tục nói: “Tôi thực sự không muốn làm phiền đến Thẩm Tứ thêm nữa, nhưng nhà họ Mai lại chủ động đến tìm tôi.
Bọn họ bảo dù thế nào cũng phải đoạt được quyền giám hộ Tiểu Nhiên từ tay tôi! Cô chủ Hạ, Tiểu Nhiên là đứa con yêu quý của tôi! Sao tôi có thể đồng ý với bọn họ được đây? Thế nhưng nhà họ Mai có tiền có quyền, người đông thế mạnh, một người phụ nữ như tôi làm sao chống lại được bọn họ? Tôi thực sự đã cùng đường mới đến đây cầu xin Thẩm Tứ giúp đỡ.
Tôi xin thề, chỉ cần có thể giữ được Tiểu Nhiên, tôi sẽ không bao giờ làm phiền mọi người thêm một lần nào nữa! Tôi xin thề! Tôi có thể làm bất cứ chuyện gì vì mọi người.
Kể cả không được trả lương, tôi cũng sẽ làm việc cho mọi người cả đời!”
Tư Nhiên quay sang nhìn mẹ, rồi lại cúi đầu, im lặng uống trà.
Thẩm Thất nhìn cảnh này thì lại càng đau lòng.
Sao đứa trẻ này có thể ngoan ngoãn đến vậy chứ?
Thẩm Thất hỏi Tư Nhiên: “Tiểu Nhiên, con có tình nguyện chịu khổ cùng mẹ con không?”
Tư Nhiên liền gật mạnh đầu.
Đối với thằng bé, mẹ nó chính là cả thế giới!
Thẩm Thất thở dài nói: “Nếu đã biết được chuyện này, thì nhất định tôi không thể ngồi yên thêm nữa.
Trước hết tôi sẽ đến gặp người nhà họ Mai, để xem có cách nào cứu vãn được hay không.”
“Cảm ơn cô chủ Hạ!” Tư Y Cẩm vừa định đứng lên nói lời cảm ơn thì Thẩm Thất lại ghì tay cô xuống rồi bảo: “Đừng vội, để tôi đi thử xem thế nào đã!”
Tư Y Cẩm gật đầu: “Chỉ cần nghe được những lời này của cô, là tôi đã mãn nguyện lắm rồi!”
Nói xong lời đó, Tư Y Cẩm lại nói thêm: “Nghe bảo cô đang mang song thai nên tôi sẽ không quấy rầy nữa.
Tôi đợi tin của cô.”
Thẩm Thất còn chưa lên tiếng, đã chợt nghe thấy giọng Thẩm Tứ ngoài cửa: “Đừng đi vội.”
Thẩm Tứ cầm một tờ giấy đến, đặt lên bàn rồi nói với Tư Y Cẩm: “Tôi đã chuẩn bị ít tiền cho hai mẹ con cô rồi, trước hết cô cứ đưa Tiểu Nhiên về đã.
Tôi là người làm hộ khẩu cho thằng bé, nên nếu như không có sự đồng ý của tôi, những kẻ đó không thể dễ dàng đụng đến hộ khẩu của nó được.”
Tư Y Cẩm cảm kích nói: “Chúng tôi làm phiền anh nhiều như vậy rồi, sao có thể mặt dày đến mức nhận tiền của anh chứ?”
Thẩm Thất bảo: “Cô cầm lấy đi! Đừng để con trẻ phải chịu khổ.
Đứa trẻ đáng yêu vậy mà phải chịu khổ, tôi sẽ đau lòng lắm đấy.”
Tư Nhiên nghe vậy liền ngẩng đầu, nhìn Thẩm Thất trong chốc lát.