Nếu không giao đảo W cho Sùng Minh, thì hắn có cho nổ tung hòn đảo không? Hay hắn sẽ quấy nhiễu khiến cả nước không được yên ổn ngày nào?
Chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra!
Tên điên này thật sự có thể làm được những chuyện như vậy.
Sùng Minh lột vỏ tôm xong, mới ăn đồ ăn của mình một cách tao nhã.
Lúc này Nhân Tài đã hoàn toàn mất hết khẩu vị, hắn như đang ngồi trên đống lửa.
Hắn lưỡng lự một lúc rồi mới lên tiếng: “Sùng Minh tiên sinh, anh muốn bảo vệ đảo W như thế nào? Dù sao thì, đắc tội với quân đội chính phủ và quân đội ** cũng là một việc khó khăn.”
“Đó là chuyện của tôi.” Ánh mắt gian sảo của Sùng Minh quét qua hắn: “Anh chỉ cần đưa ra câu trả lời là chấp nhận hay cự tuyệt thôi.”
Nhân Tài lập tức nghẹn lời.
Được rồi, người ta là Sùng Minh, người ta có tư cách để nói như vậy.
“Vậy mong anh cho phép tôi quay về suy nghĩ một thời gian, nhân tiện thương lượng với người khác một chút.” Nhân Tài chán chường nói: “Một mình tôi không thể làm được.”
“Được thôi.
Anh có một đêm để suy nghĩ.” Sùng Minh tiếp tục cắt thịt, rồi để hết vào đĩa của Thẩm Lục.
Ôi, phục vụ cục cưng Lục Lục ăn cơm, đúng là chuyện hạnh phúc!
Thẩm Lục không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ ăn cơm.
Nói xong những lời này, Sùng Minh không để ý đến Nhân Tài nữa, mà chăm chú nhìn Thẩm Lục ăn cơm.
Có lẽ hai người chưa từng xa nhau lâu như vậy, cũng có thể là sau khi Sùng Minh trải qua việc mất trí nhớ, nên hắn phát hiện ra hắn còn yêu Thẩm Lục hơn cả bản thân mình.
Dù sao thì, bây giờ Sùng Minh cũng cảm nhận được tâm trạng của Hạ Nhật Ninh.
Chỉ ước có thể dâng cả thế giới cho người mà mình yêu nhất trên đời.
Nhân Tài nhìn thấy cảnh đó, liền mắng thầm trong lòng, không muốn ăn bữa cơm này nữa.
Mình thì đang lo lắng như vậy, thế mà hai người trước mặt còn ở đó mà thể hiện tình cảm, đúng là muốn ngược chết kẻ độc thân này mà!
Nhân Tài vội vàng ăn xong rồi đứng dậy cáo từ.
Sùng Minh không thèm liếc hắn ta một cái, chỉ chuyên chú cùng Thẩm Lục ăn cơm.
Nhân Tài quay về đảo, còn chưa kịp mở lời bàn bạc với Nam Cực và Đông Phong, thì Nam Cực đã lên tiếng: “Lão đại, quân đội chính phủ và quân đội ** hòa giải rồi.”
“Cái gì?” Nhân Tài lập tức chấn động: “Sao lại như thế được? Chiều nay ở khách sạn, không phải quân đội ** dùng mọi cách cầu xin Thẩm Lục sao? Sao có thể hòa giải nhanh đến vậy?”
“Mới vừa nãy thôi.” Đông Phong cũng lên tiếng: “Hai bên vừa chính thức công bố hòa giải, chiến tranh kết thúc rồi.”
“Trong lúc tôi ăn cơm cùng Sùng Minh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nhân Tài nhanh chóng tỉnh táo trở lại.
Hắn có thể leo lên được vị trí như bây giờ, chứng tỏ hắn cũng không phải kẻ ngu ngốc.
“Hạ Nhật Ninh đã nhúng tay vào rồi.” Vẻ mặt Nam Cực có chút khó coi: “Hạ Nhật Ninh chỉ gọi một cuộc điện thoại, hai bên lập tức hòa giải.”
Hạ Nhật Ninh!
Là hắn!
Mặt Nhân Tài biến sắc, dường như trong nháy mắt đã hiểu được hàm ý trong câu nói của Sùng Minh: Cậu vẫn còn một đêm để suy nghĩ!
Lúc đầu Nhân Tài hiểu câu nói này có nghĩa là dành một đêm để suy nghĩ có nên hợp tác với Sùng Minh hay không.
Nếu không hợp tác với Sùng Minh, thì hắn sẽ bị loại bỏ.
Nhưng bây giờ, Nhân Tài mới hiểu rõ ngọn ngành lời này: Anh có một đêm suy nghĩ để chọn sống tiếp hay mất mạng.
Bởi một khi quân đội chính phủ và quân đội ** hòa giải, thì việc đầu tiên chính là lật đổ người đứng đầu đảo W, để dập tắt cơn thịnh nộ và bồi thường tổn thất.
Phải biết rằng hiện tại đảo W rất giàu có!
Nếu có thể tìm cớ để thu hồi đảo W thì không những tổn thất của hai bên được bồi thường, mà còn có thể kiếm được một khoản tiền lớn cơ đấy!
Nếu như đảo W không tham gia vào cuộc chiến của người ta, thì vẫn còn có thể bình yên vô sự.
Thế nhưng đảo W đã tham gia rồi! Chưa cân nhắc kỹ mà đã tham gia vào cuộc chiến của người ta rồi!
Chẳng phải đây chính là đưa điểm yếu cho đối phương, để đối phương mặc sức mà xử lý mình hay sao?
Chuyện này đối với thế giới cũng chẳng phải chuyện to tát gì.
Tham gia vào việc nội bộ của người ta, sao lại không bị trừng phạt đây?
Sau khi Nhân Tài hiểu mọi chuyện thì vô cùng hoảng sợ.
Sao bỗng nhiên Hạ Nhật Ninh lại nhúng tay vào chuyện này chứ?
Đông Phong bóng gió nhắc nhở lão đại của mình: “Vốn dĩ Hạ Nhật Ninh và Sùng Minh là người một nhà mà!”
Đúng vậy, bọn họ cùng một duộc với nhau cả!
Bọn họ là người một nhà, Sùng Minh chỉ cần gọi một cuộc điện thoại cho Hạ Nhật Ninh, thì Hạ Nhật Ninh không thể không quan tâm.
Nhân Tài cắn răng, nói: “Xem ra không thể giữ được cái đảo này rồi!”
Nam Cực lại phản bác: “Lão đại, cũng không thể nói như vậy được.
Sùng Minh không rảnh để quản chuyện ở đây, chỉ là vấn đề quyền sở hữu mà thôi.”
“Nhưng một khi đảo này mà thuộc về Sùng Minh, thì mấy người chúng ta không còn được tự do nữa!” Sắc mặt của Nhân Tài rất xấu.
“Nếu không quy thuận Sùng Minh, e rằng ngày mai, thứ mà chúng ta đối mặt chính là pháo đạn của liên minh quân đội chính phủ và quân đội **.
Trên biển có hạm đội của Sùng Minh chặn đường, trên không có không quân của Sùng Minh ngăn chặn, chúng ta không còn đường lui nữa.” Nam Cực tiếp tục nói.
Nhân Tài không còn gì để nói.
Hắn không thể không thừa nhận, hai người nói rất đúng.
Thế nhưng cứ quy thuận như vậy, hắn thật sự không cam lòng!
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa; “Lão đại, có người gửi một hộp quà đến.”
“Mang vào đây.” Nhân Tài khẽ đáp.
Người có thể gửi quà đến đây, chắc chắn không phải người bình thường.
Bởi người bình thường hoàn toàn không biết nhân vật số một của đảo W lại ở nơi này!
Hộp quà được mang vào phòng.
Đông Phong nhanh chóng mở hộp quà ra.
Bên trong chỉ có duy nhất một bảng vi mạch.
“Lấy ra xem sao.” Nhân Tài ra hiệu cho Đông Phong.
Đông Phong lấy bảng vi mạch ra, nhìn tới nhìn lui.
Hắn cảm thấy chắc hẳn đây là ổ cứng của thiết bị nào đó, vậy là hắn vô thức nhét vào máy đọc dữ liệu.
Sau khi ổ cứng được tiếp nhận, đột nhiên tất cả màn hình máy tính trong phòng đều biến thành một dãy số.
“Đây...!đây là chuyện gì vậy?” Những người trong phòng đều mờ mịt, chuyện gì đang diễn ra vậy?
“Ha ha, cảm ơn đã hợp tác.” Giọng nói của Thẩm Lục vang vọng khắp căn phòng, ngay sau đó, tất cả màn hình máy tính trong phòng đều hiện lên khuôn mặt hết sức anh tuấn của Thẩm Lục.
Thẩm Lục chào hỏi đám người Nhân Tài: “Hi, báo cho các người một tiếng, toàn bộ hệ thống phòng ngự của đảo W đã nằm trong tầm kiểm soát của tôi rồi.”
Thẩm Lục vừa dứt lời, ngay lập tức có người hốt hoảng chạy vào phòng: “Lão đại, không xong rồi! Toàn bộ hệ thống tấn công và hệ thống phòng ngự của chúng ta đều bị vô hiệu hóa rồi!”
Đám người Nhân Tài đều sững sờ.
Chỉ vẻn vẹn mấy phút như vậy sao?
Vì sao bọn họ cảm thấy cả thế giới đang chống lại mình vậy?
Đợi đã! Thẩm Lục đã xâm nhập toàn bộ hệ thống của đảo W sao?
Nhưng khoan đã!
Không phải Thẩm Lục là ông chủ của công ty trò chơi ư?
Vì sao hắn còn biết hack hệ thống?
Lúc này dường như Đông Phong nhớ ra chuyện gì đó, không khỏi run rẩy, nói: “Tôi nhớ ra rồi, vài năm trước từng có một tên hacker, từ một tên vô danh tiểu tốt mà chỉ trong nháy mắt đã loại bỏ mấy hacker hàng đầu trên thế giới rồi trở thành kẻ đứng đầu giới hacker.
Năm đó, vì bắt hắn mà Sùng Minh đã tốn rất nhiều công sức, tiền bạc và nhân lực.
Chẳng lẽ Thẩm Lục chính là tên hacker mà Sùng Minh muốn tìm?”