Sắc mặt Thẩm Lục đen lại, anh mang theo vệ sĩ, rất nhanh tìm được phòng của mình.
Các chàng trai cô gái ở đây đều là người cực kỳ có nhan sắc, nhưng so với Thẩm Lục họ lập tức bị lép vế hơn hẳn.
Thẩm Lục đã hóa trang để che đi gương mặt của mình khá nhiều rồi.
Nhưng cho dù vậy cũng làm người khác lép vế như cũ.
Nhan sắc khác biệt cũng là tệ nạn!
“Được rồi, tôi không cần người chăm sóc, hai người đi ra đi.” Sắc mặt Thẩm Lục không được tốt.
Chàng trai cô gái nhìn Thẩm Thất rồi lặng lẽ quay người đi ra.
Nhan sắc không bằng người ta còn có thể nói gì nữa?
Người ta chê cũng có lý do mà!
Không có hai người họ không khí trong phòng lập tức trong lành hơn nhiều.
Thẩm Lục thở phào, ngồi trên sofa trong đó.
Nhìn kỹ mới phát hiện chỗ hay ho của căn phòng này.
Từ góc độ này nhìn xuống, có thể nhìn thấy rất rõ toàn cục, nhưng lại không nhìn thấy tình hình trong phòng kín của người khác.
Tất cả phòng kín giống như nửa quả trứng khổng lồ, tiến dần lên theo kiểu bậc thang, cuối cùng tập trung ở vị trí sân khấu trung tâm.
Mỗi một phòng đều có một màn hiển thị lớn, có thể nhìn rõ mỗi góc trên sân khấu.
Hơn nữa trong phòng còn có một máy tính bảng lớn, có thể ra giá để bán đấu giá các sản phẩm ở đây.
Điểm tuyệt vời nhất còn nằm ở việc máy tính bảng lớn này còn có thể liên lạc với người trong phòng khác.
Ví dụ như phòng số ba muốn nói chuyện với người khác liền có thể có chọn số phòng khác ví dụ như là phòng số 99 để nói chuyện riêng.
Kiểu này có chút giống với phần mềm liên lạc mọi người thường thấy, nhưng lại không giống như phầm mềm chúng ta hiểu.
Bởi vì đây là phòng với phòng chứ không phải người với người.
Cũng tức là rất có thể bạn không biết bạn đang nói chuyện với ai.
Cho nên Thẩm Lục ngồi một lát ngay lập tức biểu tượng tin nhắn sáng lên.
Thẩm Lục mở ra xem, là tin nhắn của phòng số 87 gửi đến: Tôi ở đây- Trình Thiên Cát.”
Mắt của Thẩm Lục mở to trong chớp mắt, tìm kiếm phòng số 87, nhưng phòng số 87 căn bản không ở bên này, Thẩm Lục tìm rất lâu cũng không thấy.
Thẩm Lục nhanh chóng trả lời: “Sao anh biết tôi ở đây?”
“Vệ sĩ bên cạnh anh.” Trình Thiên Cát trả lời: “Tôi nhìn thấy họ rồi.”
“Anh muốn đấu giá cái gì?” Thẩm Lục không nhịn được hỏi: “Cần tôi giúp anh không?”
“Ở đây sẽ bán ra một thứ, tôi đến là để lấy thứ này đi.” Trình Thiên Cát trả lời lấp lửng: “Cụ thể đến lúc đó xem tình hình rồi nói.”
Hôm đó Trình Thiên Cát ra ngoài lâu như vậy, còn thương tích đầy mình trở về, rõ ràng thứ này khá quan trọng với hắn.
Đáng tiếc, Thẩm Lục không biết hắn cần gì, đương nhiên bản thân ngoài việc giúp đỡ hắn bằng thân phận hacker và tiền ra anh cũng không giúp được gì khác cho hắn.
Người muốn đến bán đấu giá đồ hình như cũng không ít, chỉ một lúc phòng kín đã ngồi kha khá rồi.
Buổi bán đấu giá sắp bắt đầu rồi.
Điều Thẩm Lục không ngờ là vật bán đấu giả ở đây không phải đồ cổ cũng không phải tranh chữ mà là một số thứ anh còn chưa nghe đến bao giờ.
Ví dụ như là bộ máy có thể sao chép gen.
Ví dụ như là thuốc có thể làm người ta cải tử hoàn sinh.
Thấm chí còn có thứ hoàng đường hơn, ví dụ là thánh vật được tà giáo ở thời trung cổ thờ cúng.
Thẩm Lục nhìn thấy những người khác hết lần này đến lần khác ra giá, anh dường như tưởng rằng mình đã đến không gian khác.
Những người bán đấu giá này có ý đồ gì vậy?
Lại nói, những thứ bán đấu giá này thật sự tồn tại chứ?
Đây chẳng phải là đang lừa người sao?
Tại sao vẫn có người mắc bẫy?
Thẩm Lục nhìn nét mặt như bị bệnh thần kinh của đám người này làm bốn vệ sĩ bên cạnh không nhịn được cười lên.
Đúng lúc này, Trình Thiên Cát đột nhiên gửi tin nhắn đến: “Trước mắt đều là khởi động thôi, phần quan trọng thực sự ở phía sau.”
“Tôi không biết nên nói gì rồi.” Thẩm Lục trả lời tin nhắc: “Đám người này tin vào sự tồn tại của những thứ này sao?”
Anh muốn xâm nhập vào não của họ, xem não của họ được cấu thành từ phân hay là nước tiểu!
Cỗ máy có thể sao chép gen!
Thuốc cải từ hoàn sinh!
Muốn lật bàn quá đi!
Nếu như thật sự có những thứ này thì trên thế giới này sao còn có người chết?
Đương nhiên Thẩm Lục hoàn toàn không biết, giao dịch mờ án bẩn thỉu của những đồ bán đấu giá là thế nào.
Bởi vì anh thật sự hoàn toàn không muốn biết!
Lúc này, nhân viên đấu giá đẩy một cái bàn nhỏ lên với vẻ bí ẩn và giới thiệu: “Các vị phần quan trọng của hôm nay đến rồi.
Đây là tác phẩm mọi người đều đã đã chờ đợi rất lâu.”
Lời vừa nói ra thì tấm vải che vật đấu giá được vén lên rất nhanh.
Thẩm Lục nhìn thấy rất rõ trên bàn đặt một cái bình nhỏ từ màn hình hiển thị ở trong phòng mình.
Bình nhỏ là tạo hình sứ thanh hoa điển hình, kích thước chỉ bằng một phần ba của nắm tay, rất nhỏ rất tinh xảo.
Toàn bộ ống kính đều tiến hành quay quanh chiếc bình nhỏ này.
Thẩm Lục vẫn không hiểu.
Cho dù thứ này là sứ thanh hoa cũng không cần bí ẩn như vậy chứ?
Sứ thanh hoa tuy rất đắt nhưng không có nghĩa là bản không sản xuất nữa!
Hạ gia có không ít đồ làm bằng sứ thanh hoa đâu!
Lẽ nào bình nhỏ này chỉ là đồ đựng, vật đấu giá là vật bên trong bình sứ này?
Một giây sau nhân viên đấu giá đã chứng thực suy đoán của Thẩm Lục.
“Các vị xin hãy nhìn kỹ.
Thứ đựng trong bình nhỏ này chính là thuốc bồi bổ cơ thể mọi người hằng mơ hước.” Nhân viên đấu giá nói xong câu này, cười xâu xa rồi tiếp tục nói: “Nếu mọi người còn chưa có khái niệm gì với thuốc này.
Thì tôi xin nhắc đến một người với các vị đó là ngài Sùng Minh.”
Thẩm Lục đứng lên từ trong phòng mình, mắt nhìn trân trân vào nhân viên đấu giá và cái bình sứ trong tay anh ta ở trên màn hình.
Những người khác ở sàn đấu giá cũng lập tức xôn xao!
Ngài Sùng Minh!
Chỉ vỏn vẹn mấy chữ đã đã đủ làm lá gan của tất cả mọi người có mặt ở sàn đấu giá run rẩy mấy phần.
Họ đều là người đến từ thế giới ngầm!
Có ai không biết Sùng Minh?
Có ai không sợ hắn mấy phần?
“Năm đó ngài Sùng Minh phá hủy phòng thực nghiệm, cũng phá hủy toàn bộ tài liệu thực nghiệm.
Nhưng vẫn có một liều thuốc chảy ra bên ngoài, ngài Sùng Minh vào lúc đó vẫn chưa tiến hành thưc nghiệm, liều thuốc được đưa ra ngoài với danh nghĩa kiểm nghiệm.
Nhưng sau đó phòng thực nghiệm bị phá hủy, liều thuốc này cũng là bản không sản xuất cuối cùng rồi.” Nhân viên đấu giá nói một cách chậm rãi mà trịnh trọng: “Có thể sáng tạo ra ngài Sùng Minh thứ hai hay không có lẽ phụ thuộc vào hành động bây giờ của mọi người.”
Sàn đấu giá lại một lần nữa xôn xao!
Thẩm Lục biết Sùng Minh đã trải qua điều gì mới có được cơ thể như bây giờ.
Nhưng anh thật sự thật sự không ngờ được lại còn có một liều thuốc như vậy!
Sau khi nhân viên đấu giá giới thiệu liền lập tức bắt đầu lưu trình đấu giá.
Những người bên dưới đều điên cuồng ra giá như bị điên vậy.
Chính vào lúc giá tiền từ 10 nghìn đô lên 5 triệu đô thì có một giọng hô lớn từ trong một góc vang lên: “100 triệu đô, giá cuối cùng.”
Người này không đấu giá từ trong phòng mà chầm chậm bước vào từ bên ngoài, vừa đi vừa nói.
Thẩm Lục nghe thấy giọng nói này, cả người chấn động: “Sùng Minh! Anh ấy đến rồi!”