Ở trong thị trấn nhỏ này, Trình Thiên Cát và Phùng Mạn Luân tùy ý nói ra tâm trạng và tình cảm của mình.
Ở đây không ai biết họ.
Bọn họ muốn trút hết sự bực dọc trong lòng mình thì trút.
Họ không cần để ý đến ánh mắt của người khác, không cần lo lắng hay kiêng dè vì thân phận của bản thân, lại càng không cần lo lắng về hậu quả của chuyện này mà trước đó họ luôn lo lắng.
Ở đây chỉ có họ và cũng chỉ có bọn họ.
Giờ phút này, vẫn còn người không quan tâm, hay buồn bã về việc Thẩm Thất đi lấy chồng.
Người đó chính là Thầm Lục.
Hắn vừa nhận được tin Sùng Minh dùng hộ chiếu giả để nhập cảnh vào nước J.
Thế nhưng vừa vào tới lãnh thổ nước J, Sùng Minh như cá gặp nước, lập tức biến mất không chút tung tích.
Kỹ thuật ẩn thân cùng với kĩ thuật hóa trang của hắn quá xuất sắc nên nhiều cemara như vậy nhưng vẫn không tìm được tung tích của hắn.
Khi Thẩm Lục tìm được toilet hắn đã hóa trang thì Sùng Minh cũng đã chạy trốn bặt vô âm tín.
Nhìn đạo cụ hắn thay ra trong toilet, Thẩm Lục cười khổ một hồi.
Rốt cuộc vẫn để cho hắn chạy thoát!
Có lẽ ông trời đang trừng phạt Thẩm Lục, đây có phải là hậu quả sau bao năm hắn vẫn luôn phải chạy trốn Sùng Minh không?
Cuối cùng lại đến lượt hắn chạy khắp nơi để truy tìm Sùng Minh.
Đúng là nhân quả báo ứng mà!
Người đi theo sau Thẩm Lục thấp giọng nói: “Thẩm tiên sinh, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Thẩm Lục nghiến răng một cái rồi nói: “Tiếp tục truy tìm! Kiểm tra tất cả cemara ven đường cho tôi! Tôi không tin không tìm thấy anh ấy!”
Nói xong câu đó, Thẩm Lục không chút khiêm nhường nhận lấy laptop, gõ cạch cạch một lúc.
Một lát sau, Thẩm Lục đăng nhập thành công vào toàn bộ cemara bên trong sân bay và cách đó ba cây số.
Thẩm Lục nín thở tập trung quan sát và phân tích từng người đi qua đi lại.
Đúng lúc này, bên ngoài có người chạy vào báo cáo: “Có người đang đến.”
“Chúng ta rút lui trước đã.” Thẩm Lục đóng máy tính lại, xoay người ung dung rời khỏi toilet cùng những người khác.
Bởi vì luôn phải chạy trốn nên khuôn mặt tuấn tú ban đầu của Thẩm Lục đã có chút tả tơi.
Nhưng điều ấy cũng khiến hắn lột xác thành một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất đích thực.
Trong quá trình tìm Sùng Minh, Thẩm Lục bỗng nhiên hiểu được rằng, năm đó Sùng Minh truy tìm theo bước chân của hắn cũng trải qua biết bao gian khổ.
Nhưng có khó hơn nữa hắn cũng không buông tay Sùng Minh.
Bởi vì yêu, vậy nên không thể buông tay.
Thế nhưng hắn phải làm thế nào mới có thể ngăn cản được bước chân của Sùng Minh, làm thế nào mới có thể khiến Sùng Minh thấu hiểu tình yêu của hắn?
Thẩm Lục lao thẳng về phía sân bay.
Vừa ngẩng đầu lên, hắn phát hiện trên trời từng tầng từng tầng mây đen đang chồng lên nhau, trong lòng hắn chợt thở dài một tiếng.
Bỏ đi, đến ông trời cũng không muốn giúp hắn.
Thẩm Lục đưa tay lên, ngăn mọi người đi tiếp rồi nói: “Trước tiên tìm chỗ nghỉ chân đã, rồi từ từ tìm cũng được, chỉ cần anh ấy còn ở trong nước J thì chúng ta nhất định còn cơ hội!”
Một người thuộc hạ do dự một chút rồi nói: “Sùng tiên sinh có vài trụ sở bí mật ở nước J, chúng ta thử tới tìm xem sao.”
Tinh thần của Thẩm Lục phấn trấn hẳn lên, nói: “Được, vậy chúng ta thử tìm xem sao! Anh ấy tới đây nhất định còn có lý do nào đó.”
Những người khác đều gật đầu tán thành.
Lúc này, Sùng Minh đến nước J đúng là muốn tìm đồ.
Chỉ là đồ mà hắn tìm dường như rất đặc biệt.
Qua ba lần ngụy trang cuối cùng Sùng Minh cũng thuận lợi tìm đến một con hẻm và đứng trước cửa số nhà 345.
Hắn thuần thục gõ liên tục tổ hợp ba dãy số trên cửa.
Cửa mở ra ngay lập tức.
Một cậu nhóc khoảng mười bảy tuổi đi đến, liếc Sùng Minh với ánh mắt cảnh giác.
Sùng Minh hơi cúi đầu nói: “Tôi tới tìm su phụ của cậu.”
Sùng Minh nói bằng ngôn ngữ chính thống của nước J.
Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút rồi nói: “Thời tiết không tốt, sư phụ tôi không tiếp khách.”
Cậu nhóc vừa muốn đóng cửa lại thì Sùng Minh đã nắm chặt cửa, cậu bé kia không đóng được nhưng cũng không muốn để Sùng Minh đi vào.
Khí thế tỏa ra từ người Sùng Minh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, sự chết chóc ùn ùn kéo đến.
Cậu nhóc lùi lại phía sau ba bước theo phản xạ rồi bỗng ngã nhào trên mặt đất.
Sùng Minh sải bước tiến vào, cậu nhóc vừa định mở miệng gọi Sùng Minh lại thì bên trong truyền đến giọng của một người ông lão: “Để cậu ta vào.”
Sùng Minh cũng không ngừng bước, đi thẳng đến hành lang dán đầy áp-phích cổ xưa, rất nhanh đã đi lên đến tầng ba.
Lúc này, bên ngoài trời đang mưa tầm tã nhưng trong đây lại yên lặng đến kỳ lạ.
Sùng Minh đẩy cửa đi vào thì thấy một ông cụ đang mặc áo tang màu vàng rám nắng, ngồi xếp chân ở giữa phòng, ánh mắt bình thản nhìn hắn.
“Tôi biết ông nhất định sẽ giúp tôi tìm lại đồ đã mất.” Sùng Minh tháo mũ xuống, ngồi xuống trước mặt ông cụ kia, sắc mặt hắn vẫn như cũ nói: “Ký ức của tôi rất hỗn loạn, tôi không biết ai là kẻ địch của tôi, ai là người thân của tôi! Tôi cũng không biết rốt cục thân phận thực sự của tôi là ai! Tôi chỉ biết tôi tên Sùng Minh, đã giết vô số người.
Thế nhưng tôi lại không hề biết, trong những người tôi giết rốt cuộc ai đáng phải giết, ai không đáng giết.”
Ông cụ ngước mắt lên nhìn Sùng Minh: “Cậu còn nhớ rõ được nơi này quả là điều bất ngờ.
Cậu tới đây không phải để giết tôi mà là nhờ tôi giúp cậu tìm lại ký ức ư?”
“Tôi muốn giết ông sao?” Sùng Minh nhíu mày: “Tôi chỉ nhớ ông là một ông cụ am hiểu về thôi miên, sao tôi lại muốn giết ông?”
Ông cụ kia khẽ nở nụ cười, đưa tay lên nhẹ nhàng tìm kiếm xung quang.
Mắt lão nhìn rất đẹp, nhưng kỳ thực lão ta chẳng nhìn thấy gì.
Thính giác dần trở thành ánh mắt của lão.
Vì thế khi Sùng Minh nói ở khoảng cách xa như vậy, lão ta cũng có thể nghe được.
Sùng Minh cũng không động đậy.
Ông cụ từ từ đứng dậy, đi đến chỗ cửa sổ nhẹ nhàng nói: “Mưa to quá rồi.”
Sùng Minh khẽ nhíu mày.
Câu nói của ông ta có ý gì?
Ông cụ kia không quay đầu lại nhưng vẫn tiếp tục nói: “Nếu như ký ức hỗn loạn mà có thể giúp cậu giảm nghiệt giết người thì tôi cần gì phải chữa khỏi cho cậu nữa? Chỉ cần cậu còn lo lắng do dự thì sẽ không tùy ý tàn sát nữa.
Sùng Minh cậu đi về đi.
Tôi sẽ không điều trị cho cậu đâu!”
Sự chết chóc xuất hiện trong đáy mắt Sùng Minh.
Bàn tay hắn vừa lục lọi đã móc ra khẩu súng từ sau lưng, chĩa thẳng vào ông lão: “Lão khẳng định sẽ không chữa cho tôi sao?”
Ông lão than thở một tiếng rồi nói: “Có người đang tìm cậu.
Nếu như hắn tìm ra cậu thì tất cả ký ức của cậu sẽ được hắn đánh thức.
Cậu cũng không cần đến tôi nữa.”
“Cái gì?” Sùng Minh không hiểu nhìn ông cụ rồi hỏi: “Lão đang nói cái gì?”
“Quay về đi, Sùng Minh.
Đây chính là kiếp nạn của cậu.” Mắt ông nhìn vào trong không trung nhưng lại mang thần thái rất kỳ lạ.
Ông chậm rãi quay người, dùng ánh mắt đó nhìn về phía Sùng Minh, như thể Sùng Minh có súng hay không đều giống nhau, ông ung dung đi tới chỗ Sùng Minh.
“Số trời đã định, cũng không thể dịch chuyển.” Ông lão đi lướt qua người Sùng Minh rồi nói tiếp: “Nếu trời đã định giữa hai ngươi có duyên phận, như vậy cậu cần gì phải vội vàng tìm lại ký ức?”
Sùng Minh vừa muốn hỏi lại thì ông lão bỗng nhiên lại mở miệng nói tiếp: “Có người đến?”
Sùng Minh cũng nghe thấy.
Hắn cất súng trong tay, thấp giọng nói: “Tôi sẽ còn quay lại.”
Bỏ lại lời đó, Sùng Minh lập tức chạy đến phía cửa sổ nhìn thoáng qua phía dưới, cũng chẳng để tâm đến việc trời đang mưa rất to, trực tiếp nhảy xuống.
Ngay sau đó chạy như điên trên đường ẩm ướt, rất nhanh liền biến mất trong trận mưa sối sả.
Sùng Minh rời đi không quá ba phút thì Thẩm Lục đã dẫn người tìm đến được nơi này.