Đột nhiên Thẩm Thất cảm thấy thật hạnh phúc.
Đi tới được đoạn đường này, vượt qua biết bao khó khăn trắc trở, nhưng cuối cùng họ vẫn không rời xa nhau.
Có lẽ, đây chính là số mệnh đã được định trước.
Quản gia nhìn thấy Thẩm Thất đặt dĩa xuống, sau đó với tay lấy miếng hoa quả phía trước bàn ăn thì lặng lẽ nói một câu: “Gần đây hình như khẩu vị của thiếu phu nhân rất tốt, ăn được nhiều hơn trước rồi đấy ạ.”
Thẩm Thất cúi đầu nhìn xuống thắt lưng mình, nói: “Chắc vậy, gần đây khẩu vị của tôi quả thực rất tốt, nhưng thật kỳ lạ, tôi cũng không béo lên một chút nào.”
Quản gia mỉn cười nói: “Đó là phúc của thiếu phu nhân ạ.”
Sau khi Thẩm Thất ăn hoa quả xong liền nói: “Tôi đi đọc sách một lát, có việc gì thì gọi tôi.”
“Vâng, thưa thiếu phu nhân.” Quản gia híp mắt cười trả lời.
Mấy ngày Thẩm Thất chuẩn bị kết hôn, tất cả mọi người đều rất vui.
Trong một quán có tên là Blue Mood, Trình Thiên Cát nhàm chán chơi xúc xắc cầm trong.
Có vài cô gái đang đánh giá Trình Thiên Cát, lại có vài người nóng lòng muốn đi qua dự định muốn xin wechat của anh ta.
Trình Thiên Cát chỉ đảo qua mắt một cái đã khiến đối phương cắt đứt mọi tâm tư ngay tức khắc.
Đáy mắt người đàn ông này lạnh như băng.
Loại khí chất lạnh lẽo này được toát ra từ trong xương cốt của hắn ta.
Người đàn ông này không dễ chọc vào.
Mấy cô gái thấy Trình Thiên Cát không dễ động vào nên nhanh chóng đổi mục tiêu sang người đàn ông khác.
Không lâu sau, một thân hình cao lớn từ ngoài cửa đi vào, ngồi thẳng xuống trước mặt Trình Thiên Cát rồi cầm lấy ly rượu trước mặt uống một hơi cạn sạch.
Đây là thị trấn nhỏ nằm phía tây nước Mỹ.
Người tới đây uống rượu đa phần đều là người của vùng lân cận, có rất ít người ở vùng khác.
Nhưng xem ra hai người đàn ông vừa tới này có nét mặt của người phương Đông, hơn nữa còn có ánh mắt rất đẹp.
Do đó tâm điểm của quán rượu hôm nay lại chuyển sang người của bọn họ thêm lần nữa.
Người mới đến chính là Phùng Mạn Luân.
Trình Thiên Cát vừa nhìn thấy Phùng Mạn Luân ngồi xuống, khóe miệng hơi nhếch lên: “Thật không ngờ anh lại hẹn gặp tôi ở đây.”
Phùng Mạn Luân rủ mắt xuống nói: “Chỗ này không có nhiều người Việt Nam.
Tôi biết được hành tung của anh cũng không tính là chuyện khó hiểu.”
“Vậy anh tới tìm tôi có chuyện gì?” Trình Thiên Cát lạnh nhạt nhìn Phùng Mạn Luân, xúc xắc trong tay hắn đang quay loạn lên khiến người xoay hoa cả mắt.
“Sắp tới Tiểu Thất sẽ cử hành hôn lễ, anh có đến không?” Phùng Mạn Luân cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề: “Hẳn là cô ấy đã gửi thiệp mời qua cho anh rồi.
Nhưng anh vẫn định đích thân đến hộ tống cô ấy xuất giá sao?”
Xúc xắc trong tay Trình Thiên Cát lập tức rơi ‘bụp’ xuống bàn.
Bàn tay di chuyển về hướng sáu giờ.
Đôi mắt Phùng Mạn Luân đảo qua con xúc xắc trên mặt bàn và cũng không nói thêm lời nào nữa.
Trình Thiên Cát khẽ cười nói: “Anh hỏi tôi vấn đề này nhưng thực ra trong lòng anh đã có đáp án rồi, không phải sao? Trong thời gian này, anh vẫn luôn ở Mỹ, không phải anh đến làm ăn mà là tới trốn tránh ba anh đúng không?”
Phùng Mạn Luân chợt bối rối.
Nhưng hắn lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh rồi trả lời một cách mỉa mai: “Không phải anh cũng như vậy sao?”
Trình Thiên Cát có chút hoảng loạn nhưng sau đó lập tức phá lên cười haha, nói: “Nếu đã là chó chê mèo lắm lông, vậy thì cũng không cần nói thêm gì nữa.
Hôn lễ của Tiểu Thất, tôi đương nhiên sẽ đến.
Anh thân là người đứng đầu của Phùng gia chắc cũng phải đến rồi.
Nếu kết cục đã được định trước như vậy, tại sao anh còn nghi ngờ nữa?”
Phùng Mạn Luân chợt thu lại toàn bộ sự phấn khởi, trở nên chán nản rồi bất đắc dĩ nói: “Tóm lại tôi vẫn có chút không cam lòng.”
Cuối cùng Phùng Mạn Luân cũng nói ra nhưng lời này.
Những lời này hắn đã giấu trong lòng từ rất lâu rồi.
“Có lẽ vậy.” Đôi mắt Trình Thiên Cát buồn bã: “Anh cũng không phải là người có lỗi?”
“Uống rượu thôi.” Phùng Mạn Luân đưa tay về phía trước, lập tức có người đi tới.
Phùng Mạn Luân không thèm nhìn, uống hết chỗ rượu đó.
“Được thôi, uống nào! Uống say để giải sầu!” Trình Thiên Cát cũng không khách sáo với Phùng Mạn Luân, một tay mở nắp bình rượu, uống từng ngụm một.
Phùng Mạn Luân nâng ly rượu lên, ly này nối tiếp ly khác.
Uống một ly quên hết tất cả những chuyện trước kia.
Uống ly tiếp theo, tất cả những lưu luyến không cam lòng từ đây vứt bỏ.
Uống thêm ly nữa, tỏ lòng tôn kính với lần đầu động lòng trong cuộc đời này!
Uống thêm ly nữa, chỉ cầu mong kiếp sau chúng ta sẽ gặp nhau sớm hơn một chút.
Vốn dĩ hai người đàn ông này không hợp nhau, nhưng trong lúc này, cũng chẳng có ai đề cập đến những chuyện không vui mà chỉ vùi đầu uống rượu.
Người bên cạnh đi tới đi lui bọn họ cũng chẳng để tâm.
Lại có một cô gái rất đẹp đi đến nhưng bọn họ cũng không hề vừa mắt.
“Anh không phải là công tử vô tình đấy chứ? Sao anh vẫn không rung động gì cả?” Trình Thiên Cát lại vùi đầu vào rượu, đôi mắt lờ đờ, mông lung nhìn Phùng Mạn Luân.
“Anh là sát thủ mà! Không phải sát thủ không được phép động lòng ư? Anh tấn công nhiều con gái như vậy, sao còn chưa động lòng nhỉ?” Phùng Mạn Luân vặn hỏi Trình Thiên Cát.
Hai người cùng lắc đầu.
Nếu thật sự có thể kiểm soát được chuyện tình cảm, vậy thì trên thế giới này có lẽ sẽ không còn hai chữ “Tổn thương” nữa.
“Tôi thừa nhận lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy tôi chỉ muốn lợi dụng cô ấy để đả kích Hạ Nhật Ninh, ai kêu Hạ Nhật Ninh lúc nào cũng kiêu ngạo? Người ngoài lúc nào cũng so sánh tôi với hắn? Tôi thân là người thừa kế gia tộc Phùng gia lại luôn bị hắn ta dẫm đạp, nhiều lần bị sa vào vũng bùn!” Phùng Mạn Luân cũng uống rất nhiều rồi, những lời này, hắn ta chưa bao giờ nói ra khỏi miệng.
Vậy mà giờ khắc này, hắn chỉ muốn nói ra những đau đã khổ kìm chế, đã đè nén bấy lâu nay, hắn nói tiếp: “Tôi đã tự nhắc nhở bản thân rất nhiều lần, người động lòng đều là kẻ ngốc, tôi thông minh như vậy sao lại có thể biến thành kẻ ngốc được chứ?” Thế nhưng không biết từ khi nào trái tim tôi đã bị lạc mất, một ngày không gặp cô ấy, tôi lại nhớ vô cùng.
Nghe thấy cô ấy ở cạnh phút giây nào cũng ở cạnh Hạ Nhật Ninh.
Tôi nóng lòng vô cùng, không kiềm chế được mà đi nghe ngóng.
Tôi cứ ngược bản thân mình hết lần này đến lần khác như vậy, ngược đến mức trái tim mình đã buốt lạnh đến tuyệt vọng rồi.
Nhưng gặp lại cô ấy, tôi vẫn không lỡ đoạn tuyệt với cô ấy.”
“Tôi tiếp cận cô ấy chỉ vì chị Vưu giao nhiệm vụ.
Ban đầu tôi định dựa vào vẻ bề ngoài anh tuấn của mình để hoàn thành nhiệm vụ, vì đối với tôi quyến rũ phụ nữ là việc vô cùng dễ dàng.
Tôi thừa nhận, tôi ôm mục đích không tốt đến để tiếp cận cô ấy nhưng khi cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt thuần khiết nhất, tôi chợt cảm thấy bản thân mình dơ bẩn đến như thế nào.
Vì bảo vệ tôi mà cô ấy không ngại cãi nhau với người khác.
Cô ấy là người yêu hòa bình như vậy mà lại nguyện làm biết bao việc để bảo vệ tôi.” Trình Thiên Cát càng nói nhiều hơn: “Tôi không biết rốt cuộc tôi dành tình cảm gì cho cô ấy nữa.
Tôi cũng chẳng thể nói rõ ra được.
Chí ít anh còn biết rõ mình yêu cô ấy còn tôi đến tư cách yêu cô ấy cũng không có.”
“Dù lý do đau lòng khác nhau, nhưng cùng là người bị đau lòng mà.” Phùng Mạn Luân nâng ly rượu lên thì được Trình Thiên Cát đụng nhẹ một cái rồi nói: “Hôm nay phải say mới được, qua ngày hôm nay tất cả đều đảo lộn rồi! Chúng ta vẫn phải làm như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười và đứng nhìn cô lấy một người đàn ông khác.
Ai kêu chúng ta không buông được?”
“Đúng vậy, vì không buông được, cạn ly!” Trình Thiên Cát ra sức cạn ly rồi nói: “Hôm nay phải say để quên hết tất cả!”