Có lẽ là nước mắt quá nóng khiến mi mắt của ông Charles động đậy, không ngờ ông lại tỉnh lại.
Thẩm Thất nhìn thấy Charles tỉnh lại liền nhanh chóng lau nước mắt trên mắt, nhưng hốc mắt đỏ hoe làm thế nào cũng không che giấu được.
Charles mở mắt, ánh mắt dừng lại rất lâu mới nhìn rõ gương mặt của Thẩm Thất.
Ông khẽ cười: “Cuối cùng thầy vẫn không giấu được con!”
“Thầy...” Thẩm Thất nghẹn ngào nói: “Xin lỗi con đến muộn.”
Charles giơ tay lau đi nước mắt chưa khô trên khóe mắt Thẩm Thất: “Con bé ngốc nghếch này, ai cũng phải đi đến bước này.
Có gì phải buồn chứ?”
“Thầy, y học của Hạ gia rất tốt, bây giờ con sẽ liên lạc với gia đình bảo người đưa bác sĩ đến đây.” Thẩm Thất nói xong liền muốn đứng dậy nhưng Charles lập tức bắt lấy cánh tay của Thẩm Thất ngăn động tác của cô lại.
“Tiểu Thất, thầy chỉ không muốn là một tiêu bản không có tôn nghiêm nên mới không nói cho con biết.
Charles bình tĩnh nhìn Thẩm Thất nói: “Con người có tôn nghiêm, nghệ thuật cũng có tôn nghiêm.
Thầy là một nhà thiết kế, thầy muốn rời khỏi thế giới này một cách tôn nghiêm.”
Nước mắt của Thẩm Thất lại một nữa rơi xuống: “Có lẽ vẫn còn cơ hôi mà thầy ơi?”
“Thầy đã làm mấy lần kiểm tra rồi, tế bào ung thư đã di chuyển rồi, hơn nữa còn là giai đoạn cuối.
Nhưng cách trị liệu đó chỉ là kéo giài thời gian tắt thở thôi, căn bản không có bất cứ khởi sắc nào.
Tiểu Thất, con hãy tôn trọng thầy đi.” Charles thở dài: “Thầy đã sống đến tuổi này rồi còn có học sinh đáng tự hào như con, vậy là xứng đáng rồi.”
“Thầy...” Thẩm Thất nghẹn ngào không nói tiếp được.
“Nào ngồi xuống, nói chuyện với thầy.
Lâu lắm rồi thầy chưa nói chuyện với con rồi.” Charles nói: “Nhân lúc thầy vẫn còn tỉnh tảo, nhân lúc thầy vẫn có thể nói chuyện với con.
Nếu không qua một lúc nữa con chỉ có thể nói chuyện với bia mộ của thầy thôi.”
Thẩm Thất lập tức bịt miệng lại, nước mắt lại lần nữa rơi xuống.
“Được rồi được rồi, tiểu nha đầu của thầy” Charles mỉm cười nhìn Thẩm Thất: “Con đừng như vậy thầy sẽ rất buồn đấy.”
Thẩm Thất dùng sức gật đầu, lau nước mắt và ngồi ở vị trị trước đây bắt đầu kể chuyện dạo này xảy ra với cô.
Thẩm Thất kể về chồng con của cô, công việc của cô, thiết kế của cô.
Vì muốn không để cho Charles thấy bản thân vô dụng, Thẩm Thất còn cố ý xin ý kiến của Charles đối với một vài chuyện trong công việc.
Quả nhiên nghe thấy Thẩm Thất xin ý kiến mình về chuyên môn tinh thần của Charles lập tức tốt lên không ít.
Charles nghiêm túc suy nghĩ sau đó đưa ra lời khuyên của mình, nghiên cứu thảo luận với Thẩm Thất về tư tưởng chình và lý thuyết thiết kế của sản phẩm mới phát hành trong quý mới.
Charles quả nhiên là Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới thiết kế, ông đã cho Thẩm Thất không ít linh cảm.
Điều này khiến cho Thẩm Thất tạm thời quên đi Charles vẫn là bệnh nhân mắc bệnh nặng.
Hai người nhiệt tình thảo luận, bầu không khí trong phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Phùng Mạn Luân đứng ở bên ngoài phòng bệnh, không đi vào quấy rầy cuộc thảo luận của họ.
Có lẽ đây mới là cách thức tôn trọng ông Charles tốt nhất.
Trợ lý đứng ở hành lang, thở dài một tiếng nói: “Ông Charles cả đời bôn ba, người ông không yên tâm được thực ra vẫn là cô Thẩm.
Bọn họ quả thực rất giống cha con.”
Phùng Mạn Luân gật đầu, tỏ ý đồng ý.
Trợ lý lấy một tài liệu từ trong túi ra đưa cho Phùng Mạn Luân: “Tài liệu này vốn dĩ định công bố cùng với di chúc.
Bây giờ xem ra cần giao lại cho cậu Phùng trước.”
Phùng Mạn Luân đưa tay nhận lấy, đây là tổng kết tâm huyết một đời của Charles.
Những tổng kết nếu lưu truyền ra ngoài quả thật sẽ dẫn đến một trận sóng lớn trong giới thiết kế.
Hiển nhiên những thứ này đều được giữ lại cho Thẩm Thất.
Ông Charles thật sự gửi gắm rất nhiều hy vọng vào Thẩm Thất.
Cơ thể ông đang bị bệnh nhưng vẫn viết một bản tổng kết dày như vậy chỉ vì muốn để lại cho cô học trò yêu quý một tài sản quý giá.
“Được, tôi sẽ chuyển giao lại cho Tiểu Thất.” Phùng Mạn Luân trả lời: “Chúng ra ngoài đợi đi, đừng quấy rầy Tiểu Thất và thầy.”
Trợ lý gật đâu, nhìn hai người trong phòng rồi đi ra ngoài với Phùng Mạn Luân.
Trong phòng sau khi Thẩm Thất nói chuyện với Charles, tinh thần ông rõ ràng là không minh mẫn.
Thẩm Thất nói: “Hay là thấy nghỉ ngơi một lát đi ạ?”
“Không cần, không còn bao lâu nữa thầy có thể nghỉ ngơi mãi mãi rồi.” Charles khẽ lắc đầu, mỉm cười nhìn Thẩm Thất.
Dáng vẻ của ông dường như hoàn toàn không bị bệnh tật dày vò.
Ánh mắt cho dù không còn trong suốt nhưng vẫn dịu dàng như trước.
Ông nhìn Thẩm Thất giống như nhìn con gái của mình, tràn đầy nghiêm khắc tràn đầy yêu thương.
Thẩm Thất cố gắng không để nước mắt rơi xuống, cô cố giả vờ cười nói: “Thầy, con thật sự lo lắng, sau này sẽ làm hỏng danh tiếng của thầy.
Đường đường là nhà thiết kế Charles lại có học trò ngốc nghếch như vậy.”
“Haha! Không sao!” Charles khẽ cười: “Thầy sẽ thỉnh cầu trước mặt thượng đế tha thứ cho.
Bởi vì con còn trẻ, thượng đế cho phép con phạm lỗi.
Tiểu Thất, con có muốn nghe thầy kể một câu chuyện không?”
“Vâng ạ.” Thẩm Thất nhìn Charles, cố hết sức để ép nước mắt chảy vào trong.”
“Trước đây, có một cậu bé sinh ra trong gia đình hết sức nghèo khó.
Gia đình cậu ấy nghèo khó thế nào? Bố mẹ cậu ấy ngày nào cũng phải đi làm trong trang viên, đi sớm về tối nhưng chỉ có thế miễn cưỡng lo đủ cái ăn cái mặc.
Vào năm cậu bé đó 5 tuổi, lần đầu tiên cậu đã bộc lộ tài năng hội họa của mình.
Nhưng trong gia đình như vậy thì tài năng này không có tác dụng gì, thà có thân thể cường tráng đi làm thêm để đối lấy chút thù lao nhỏ nhặt còn hơn.”
“Người trong nhà nói với cậu bé, việc như hội họa là đặc quyền người có tiền mới có, người bình thường cần có cơ thể khỏe mạnh một chút, sau đó học lấy một cái nghề ví dụ như lái xe, ví dụ như làm vườn, tóm lại là một kỹ năng có thể lập đầy cái bụng.”
“Cậu bé không tin, cứ nhất định muốn học hội họa, Nhưng nhà nhiều con như vậy lại rất nghèo, làm sao học được? Vậy là cậu bé này bắt đầu nghĩ cách đến trang viên bố mẹ làm viên để trộm sách đọc.
Có một lần không may bị phát hiện, cậu bị đánh thương tích khắp người, liên lụy đến bố mẹ bị mất việc.”
Thẩm Thẩm im lặng lắng nghe, không nói một lời.
“Cậu bé vì gây họa nên đã phải chịu trừng phạt.
Bố mẹ rất thất vọng về cậu nên họ đưa cậu đến một gia đình họ hàng ở rất xa rất xa và cắt đứt quan hệ.
Nhưng may mắn là người họ hàng ở phương xa của cậu bé không có con, cho nên họ nuôi dưỡng giáo dục cậu bé giống như con ruột của mình.
Khi người họ hàng này phát hiện ra tài năng của cậu bé liền rất vui mừng tìm cho cậu bé rất nhiều sách để cậu học.”
“Cậu bé có đầy đủ dinh dưỡng nên lớn lên rất nhanh, vào năm cậu 8 tuổi đã sáng tạo ra một tác phẩm hội họa.
Tác phẩm này được họ hàng của cậu ấy mang đến sàn đấu giá bán được số tiền lớn.
Từ sau khi đó, người họ hàng này suốt ngày ép cậu bé vẽ, sau đó được trục lợi từ đó.” Charles nói đến đây liền khẽ cười với Thẩm Thất.