Lấy Nhầm Chồng Đại Gia

Chương 902






“Hợp tác vui vẻ.” Hạ Nhật Ninh nói với Thẩm Thất đang đứng bên cạnh: ‘Tiểu Thất, chúng ta về nhà thôi.”
Thẩm Thất lập tức đi về phía Hạ Nhật Ninh rồi nói: “Lận Hinh vẫn đang ở trên máy bay.”
Hạ Nhật Ninh quay đầu nói với Tiểu Hạ: “Những người này, tặng cho anh cả.

Có một số việc, cần anh đích thân xử lý.”
“Vâng, Tổng tài.” Tiểu Hạ lập tức lên máy bay, ném mấy người đàn ông và Lận Hinh xống dưới.
Đúng thật là ném xuống đấy.
Mấy người đó kêu oai oái, giẫy giụa dưới đất rất đau đớn.
Đối với những người này, Tiểu Hạ tuyệt đối không nhẹ tay đâu.
Hàn Tắc Phương dẫn theo mẹ đi lên chiếc máy bay trực thăng, anh nhìn mấy người thuộc hạ bên cạnh với vẻ mặt hối lỗi, vẫy tay với Hạ Nhật Ninh rồi nói: “Hạ tổng, cảm ơn anh đã nương tay.”
“Hợp tác vui vẻ.” Hạ Nhật Ninh hơi nhếch môi, cứ thế nhìn theo hướng máy bay trở Hàn Tắc Phương rời đi.
“Chúng ta đi thôi.” Hạ Nhật Ninh kéo tay Thẩm Thất quay người đi luôn.
Trình Thiên Cát không kìm nổi hỏi: “Anh cứ thể thả Hàn Tắc Phương đi, anh không sợ hắn khởi động thuốc nổ trên máy bay sao?”
“Hắn ta không có nhiều thời gian thế để giấu thuốc nổ đâu.” Hạ Nhật Ninh từ từ nói: ‘người của tôi luôn theo sát hắn mà.


Một là hắn đừng có lộ diện, nếu đã lộ diện nhất định sẽ bị phát hiện.

Lưới tình báo của Hạ gia ta, không kém đến thế đâu.”
Nói đến đây, Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói: “Nhưng, cảm ơn hôm nay anh đã đến.”
Phùng Mạn Luân cũng theo đến đây, từ đầu đến cuối anh không nói một lời nào, cũng không làm bất cứ điều gì, anh nấp ở cuối đám đông, như thể anh chưa bao giờ có mặt ở đây.
Thẩm Thất cũng đến lúc quay về, mới nhìn thấy Phùng Mạn Luân.
Phùng Mạn Luân chỉ cười và gật đầu với Thẩm Thất, không nói một câu nào, rồi âm thầm quay người rời đi.
Thấy Phùng Mạn Luân giờ khiếm tốn đến như vậy, trong lòng Thẩm Thất tự nhiên có rất nhiều cảm xúc.
Lận Hinh bị bịt mắt từ đầu đến cuối.
Khi cô được nhìn lại ánh mặt trời, là ở một căn phòng rất lạ trong khách sạn.
Sau khi Lận Hinh thích ứng một lúc, cô mới nhìn rõ người trước mặt
“Nhật Kỳ?” Lận Hinh hơi giật mình, sau đó lập tức bật dậy từ dưới đất: “Anh cứu em với! Hãy nể tình chúng ta từng ở bên nhau, anh hãy cứu cứu em!”
Hạ Nhật Kỳ ngồi ở ghế sofa bên kia, biểu cảm trên khuôn mặt anh, cực kỳ phức tạp.
Anh cứ thế nhìn Lận Hinh, anh cảm thấy thật sự rất khó rất khó tin nổi, người con gái trước mắt này, hóa ra chính là hung thủ đã mua chuộc xã hội đen bên ngoài hãm hại người của Hạ gia.
Anh vẫn luôn tưởng rằng, người con gái anh thích tính tình thật thà, hiền lành, tốt đẹp.
Nhưng cô ấy đã hủy hoại hết những điều tốt đẹp đó, không chỉ một lần.
Thấy Hạ Nhật Kỳ không phản ứng gì, Lận Hinh khốn khổ bò qua bên anh.
Vì hai tay Lận Hinh đều bị buộc, nên cô bò rất chậm rất chậm, khi cô bò được đến trước mặt Hạ Nhật Kỳ, trông cô khổ rất khốn khổ.
“Nhật Kỳ, sao anh lại nhìn em với ánh mắt xa lạ như vậy? Nhật Kỳ, anh nói gì đi chứ?’ Lận Hinh nhìn Hạ Nhật Kỳ với vẻ mặt chứa đầy khát vọng.
“Vì sao em lại hãm hại Tiểu Thất? Chỉ vì, chúng ta chia tay nhau sao?” Hạ Nhật Kỳ vốn đã rất to khỏe, giờ mặt anh tối sầm, nhìn càng trở nên lạnh nhạt hơn.
Lận Hinh cứ thế lắc đầu lia lịa: “Không phải đâu, thật sự không phải như thế đâu! Nhật Kỳ, chúng ta đã từng yêu nhau! Vì sao anh lại đối xử với em như vậy?” Lận Hinh không ngừng lắc đầu: “Chỉ là em thấy Thẩm Thất cứ liên tục giới thiệu bạn gái cho anh, nên em mới tức giận, em chỉ muốn tìm người dạy cho cô ta một bài học thôi.

Nhưng em không hề biết những người đó điên rồ đến nối muốn bắt cóc Thẩm Thất.

Họ đều không phải người bản địa, vì vậy không biết địa vị và nền tảng của Hạ gia ở thành phố H.

Nhật Kỳ, em biết lỗi rồi! Hạ Nhật Ninh sẽ không tha cho em đâu! Xin anh hãy nể tình chúng ta đã từng yêu nhau, anh tha cho em đi! Em xin hứa, nhất định em sẽ rời khỏi nơi này, đến một nơi anh và mọi người đều không tìm đến được, quên hết những chuyện xảy ra ở đây.”
“Sớm biết như vậy, sao lúc đó không suy nghĩ kỹ đi?” Hạ Nhật Kỳ nhìn Lận Hinh với ánh mắt rất phức tạp: “Nhật Ninh giao cô cho tôi xử lý, là đã quá nể mặt người anh trai này rồi.


Theo tính cách của Hạ Nhật Ninh, cô tuyệt đối không thể còn sống để nhìn mặt tôi đâu.”
Lận Hinh ra vẻ rất kinh ngạc.
“Không, không được.” Lận Hinh không ngừng lắc đầu: “Nhật Kỳ, em không muốn chết!”
“Khi cô cấu kết với đám người đó.

Lận Hinh, cô đã không còn đường lui nữa rồi.

Cả thế giới này đều biết không được động đến Tiểu Thất, nhưng cô lại dám làm ngược lại, tôi thật sự bái phục lòng can đảm của cô đấy.” Hạ Nhật Kỳ nhìn người con gái trước mặt, dù sao anh cũng đã từng dành rất nhiều tình cảm cho cô.

Nhưng, đó đều là chuyện của quá khứ rồi.

Trước mặt lẽ phải, Hạ Nhật Kỳ là người rất sáng suốt.
Hồng nhan họa thủy như vậy, cho dù anh có thích đến mấy, cũng không lấy toàn bộ tương lai của mình để đánh đổi.
Nếu Lận Hinh chỉ là gây họa nhỏ thôi, anh sẽ xử lý ổn thỏa cho cô.
Thậm chí Lận Hinh có lấy cắp đồ, anh cũng sẽ nghĩ cách xử lý ổn thỏa cho cô.
Tiếc rằng, Lận Hinh không chỉ một lần, mà rất nhiều lần mắc sai lầm, thậm chí không màng ra tay với Thẩm Thất.
Chính là đã xúc phạm đến điều cấm kỵ nhất của Hạ gia.
Ai mà không biết, Thẩm Hà là cục cưng nhất trong trái tim của Hạ lão phu nhân?
Ai mà không biết, Thẩm Thất là đương gia nữ chủ nhân của Hạ gia?
Lúc đầu, Hạ Nhật Kỳ tính một thời gian nữa, sẽ cho Lận Hinh thêm một khoản tiền, để cô rời khỏi nơi này quên hết mọi chuyện.
Tiếc rằng, anh chưa kịp thực hiên, người đàn bà này đã ra tay làm chuyện này rồi.
Đã không còn cách cứu vãn nữa rồi.
Hạ Nhật Kỳ đứng ngay dậy, quay người rời đi.
Lận Hinh nằm ngang trước mặt Hạ Nhật Kỳ, nhìn anh với ánh mắt cầu xin: “Nhật Kỳ, em không muốn chết.”
Hạ Nhật Kỳ từ từ cúi người xuống, anh đưa tay ra sờ vào má Lận Hinh, trong mắt anh thoáng qua chút buồn bã: “Có lẽ, người sai chính là tôi.

Tôi không nên nói cho cô biết thân phận của mình, tôi không nên đưa cô về nhà, tôi không nên cho cô biết chuyện của Hạ gia.

Vì như vậy, cô sẽ vẫn là con người kiêu ngạo tự phụ kia, như vậy, tôi vẫn có thể tiếp tục theo đuổi cô, như vậy, cô sẽ không biết được độ cao của thế giới này, nhưng sẽ an toàn hơn rất nhiều.


Vì vậy, Tiểu Hinh, anh xin lỗi.”
Mắt Lận Hinh thoáng qua chút sợ hãi: “Nhật Kỳ, Nhật Kỳ, anh muốn làm gì đấy?”
Hạ Nhật Kỳ bình tĩnh nhìn Lận Hinh, nói: “việc Tiểu Thất và Tiểu Hà suýt nữa bị thương, bà nội đã biết rồi.

Bà nội nổi nóng lôi đình, người có thế khiến bà nội nổi nóng lôi đình, đã không còn nhiều nữa.

Tiểu Hinh, kiếp sau, đừng có tham lam nữa.

Mỗi con người, đều phải nhìn rõ vị trí của mình, nhận lấy những thứ thuộc về mình.

Có những người, có những việc, không được mơ tưởng đến.”
Nói xong câu này, Hạ Nhật Kỳ bình tĩnh đứng dậy rời đi.
Sau lưng anh là tiếng gào khóc thảm thiết của Lận Hinh.
Hạ Nhật Kỳ bước chân thật nhanh đi ra.
Ngoài cửa, Tiểu Hạ đang dựa người vào một bên tường.
“Đại thiếu gia.” Tiểu Hạ thấy Hạ Nhật Kỳ đi ra, lập tức dựng thẳng người lên.
“Cứ xử lý đi.” Hạ Nhật Kỳ chần chừ rất lâu, cuối cùng từ từ mở lời: “Tôi là một phần của Hạ gia, trên người tôi tuy không chảy dòng máu của Hạ gia, nhưng tôi vẫn là người của Hạ gia.

Nói với bà nội và Nhật Ninh, tôi rất mệt mỏi, việc của công ty, tôi không giúp gì được nữa.

Tôi muốn ra ngoài, yên tĩnh một chút.

Đám cưới của Nhật Ninh và Tiểu Thất, tôi sẽ trở về.